Home » Truyện Dịch » (Phiên ngoại 37) KẾT THÚC CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN CHỈ CÓ THỂ LÀ CÁI CHẾT

Phiên ngoại 37

Mỗi lần nàng khó đều có ta lo =))))

Nội dung :

***

Chiếc răng nanh khổng lồ của con rắn đá bị hất tung lên đầu.

Tôi xoay sở cong lưng theo tiếng kêu quen thuộc.

Swishhh–!

Một âm thanh sắc nhọn xuyên qua gió.

“Kee-kee!”

Đầu của con rắn lao về phía tôi với cái miệng há rộng bị cắt đứt bởi một thanh kiếm.

Nó giống như những gì tôi vừa trải qua.

Nhưng người đã cắt cổ và thô bạo đá vào đầu con rắn ở cuối tảng đá nơi tôi đứng không phải là Eclise.

Tôi nhìn Kallisto, tâm trạng rối bời như thể anh ta đột ngột từ không trung rơi xuống.

Có lẽ anh chạy đến đây ngay sau khi ngủ dậy vì trên người vẫn đang mặc quần áo bình thường.

Hình ảnh anh ấy với mái tóc dựng ngược ra sau và mặc đồ đen có chút buồn cười, chóp mũi của anh ấy cau lại.

“Cái…”

Người đàn ông đến gần và nhìn tôi, hít một hơi thật sâu và hỏi.

“Từ khi nào mà nàng ngừng làm nhà khảo cổ học và chuyển sang làm thợ săn mana thế?”

“Cái đó…”

Đôi mắt anh rực sáng trong bóng tối.

Tôi không biết phải nói gì.

“Sh ShSh-!”

Một con khác lè lưỡi khặc khặc sau lưng.

“B-bệ hạ! Wind Pisson!”

Tôi đã xé cuộn giấy có trong tay trước khi có thể lên tiếng bảo anh tránh đi.

Whi-ee-ee-!

Một cơn gió mạnh thổi vào nó.

“Caaaaaaa!”

Kallisto xoay người tránh nó, đâm con dao vào hàm con quái vật đang quay cuồng dưới đòn tấn công ma thuật.

 

“Ha, bây giờ nàng còn chuẩn bị bắn chồng chưa cưới của mình nữa cơ à?”

“Bậy bạ cái gì, em cứu ngài đấy! Coi chừng!”

Bắt đầu với cái đầu tiên, lũ quái vật cần mẫn bò lên hẻm núi từng con một đến chỗ chúng tôi.

Tôi nhanh chóng xé cuộn giấy mới mà không nghỉ ngơi.

“Che cho ta từ phía sau!”

Kallisto sửa thanh kiếm, giấu tôi sau lưng và bắt đầu xử lý những con rắn đá lao xuống từ bên dưới.

Tôi xé cuộn giấy thêm một lần nữa.

Chỉ còn năm, và con số nhanh chóng giảm xuống còn hai.

“Sh ShSh-!”

“Aahhhhhh!”

“Kee-kee!”

Cùng lúc đó, những cái đầu rắn khổng lồ bắt đầu ló ra từ khắp mọi nơi.

Hẻm đá tràn ngập khó phân biệt là đá thật hay là con quái vật rắn đá.

“Tại sao mấy con quái vật chết tiệt này vẫn không bị làm sao?”

Khi đòn tấn công ma thuật không có tác dụng, Kallisto cau mày khó chịu.

“Nó nhiều đến nỗi em không nghĩ những thứ mình mang theo sẽ có tác dụng! Fire Python! Prisson!”

“Aaaaaaaa!”

“Khốn kiếp! Nó sẽ không bao giờ hết được đâu. Có cuộn phép thuật nào di chuyển được không?”

“…Không có cuộn phép thuật nào cả.”

“Ha, vui quá nhỉ? Đến đây!”

Khi tôi cuộn xong, tôi giơ bàn tay trống không lên, anh nghiến răng tiến lại gần.

Và rồi anh ấy ôm thẳng tôi vào lòng.

Tầm nhìn của tôi đột nhiên bị đảo ngược. Tôi hét lên một tiếng ngắn gọn.

“Ah! C-cái gì?”

Khi tôi tỉnh lại, Kallisto đang ôm chặt lấy tôi như một cái bao.

“Cố chịu đựng nào công nương. Cho dù vung dao cũng không thể làm gì khác đâu.”

“Như như vậy hả? Giống như một cái bao…?”

“Thế nàng muốn được trên lưng của ta và trở thành lá chắn à?”

Anh có cần phải nói chuyện thô lỗ như vậy không?

“Ta thà làm một vị hoàng đế thô tục còn hơn là một tên lưu manh.”

“Em không muốn nghe điều đó từ ngài đâu!”

Tôi muốn bịt tai lại trong trường hợp em bé nghe thấy.

Nhưng vì Kallisto nhảy thẳng lên, tôi không thể di chuyển.

Tư thế làm rung chuyển tầm nhìn của tôi.

‘Ôi, mình sắp ọe ra mất!’

Có lẽ vì trái cây đã ăn trước đó, rất nhanh tôi cảm thấy cơn buồn nôn ập tới.

Nhưng tôi không thể tỏ ra khó chịu với Kallisto đang một tay ôm tôi, tay kia cầm dao giẫm lên đầu lũ quái vật và thực hiện phép lạ bằng cách đốt cháy hẻm núi.

Tôi cố gắng hết sức ngậm miệng lại, trước khi tôi kịp nhận ra, chúng tôi đã lên đến đỉnh hẻm núi.

“Công nương, nàng không sao chứ?”

Kallisto không hề nghĩ đến việc thả tôi xuống.

“Ugh, Bệ hạ, Bệ hạ. Làm ơn thả em xuống ngay bây giờ điii.”

Tôi sắp không chịu nổi nữa, vội vàng vỗ vào cánh tay anh ấy và hét lên.

“Không. Lũ rắn chết tiệt đó vẫn đang đuổi theo chúng ta từ phía sau kia kìa.”

Kugugu, swik, swik-

Tôi không cần phải nhìn lại để chứng thực lời anh nói.

Thực tế là bầy mana đang đuổi theo chúng tôi và liên tục đi lên hẻm núi.

-Tôi sợ cô hôm nay sẽ không yên ổn đâu.

Làm tôi nhớ đến những gì mà tên khốn chạy trốn lúc đầu đã nói?

‘Ha…… Mình đến đây để kiểm tra xem có thai hay không, nhưng cái quái gì đang diễn ra thế này?’

Tôi đã đến đây hàng chục lần để khám phá khu vực khai quật, nhưng vẫn không thể biết được khi nào những con rắn đá đó biến thành mana.

“…Bệ hạ, khiến lần này ngài có đe dọa các pháp sư cung điện không?”

“Ta luôn để chúng chờ, phòng trường hợp nàng gọi ta khi nàng có thời gian.”

“Chờ? Ngay cả khi ngài đang ngủ? Sao giống như em có một pháp sư canh chừng cả ngày lẫn đêm…?!”

Kugugup-

Mức độ rung chuyển ngày càng nhiều hơn.

 

Kallisto ngừng vùng vẫy trong luồng không khí bất thường.

“Hả….”

Anh quay lại, nheo mắt.

Tôi cũng nhìn lại, cùng một lúc.

Quaaag–!

Thứ gì đó trồi lên khỏi mặt đất với một tiếng gầm khủng khiếp, như thể hẻm núi đang nổ tung.

“Coo-ooh-ooh!”

Dưới ánh trăng, Kallisto và tôi ngơ ngác nhìn lên.

Một hai ba.

Một con quái vật siêu dị với ba đầu rắn, ba thân lắc lư đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi với đôi mắt màu vàng sáng bóng.

Nó rùng rợn đến mức tôi nổi hết cả da gà.

“Thánh thần ơi, cái quái gì vậy?”

Nó không phải là một con rắn đơn thuần, gần như là trùm cuối đặt dấu chấm hết cho những con quái vật mà tôi đã gặp từ trước cho đến nay.

Nó trông giống như một mana ngoại lai sắp trở thành một con rồng.

Khi nó lắc lư như đang đo khoảng cách để tấn công, nó đột ngột ngừng di chuyển.

“Ahhh!”

Kallisto và tôi hét lên cùng lúc.

Bùm, kuang-!

Ngay sau khi anh bắt đầu chạy xuống dốc một lần nữa, đầu rắn đến gần vào chúng tôi và đáp xuống đất.

Trời đất rung chuyển dữ dội.

Kallisto không ngã, anh ôm chặt lấy tôi chạy về phía khu rừng và hỏi tôi:

“Ha, ha! Nàng ở đâu! Mau nói ta biết phải đi hướng nào để đến làng!”

“Kia kia! Tới nơi cắm cờ!”

Tôi nhanh chóng chỉ vào khu vực khai quật.

Để đến khu vực làng phải đi bộ thêm một chút qua rừng nhưng trước đó chúng tôi sẽ bị rắn cắn cho tơi tả.

Tại địa điểm khai quật, các biện pháp phòng thủ tạm thời đã được dựng lên để chuẩn bị cho các cuộc tấn công mana có thể xảy ra trong quá trình làm việc.

Cột cờ là một cây đũa phép được tìm thấy ở khu vực anh ấy đã dừng chân trước khi đến Maltban, tạo thành một hàng rào mỏng ngăn cản sự tiếp cận của mana.

Tình hình bế tắc hoàn toàn khi lượng mana quá lớn và thậm chí một con rắn đá khổng lồ có ba đầu xuất hiện.

Thành thật mà nói, tôi không thể hình dung được sức mạnh ma thuật phòng thủ sẽ phát ra từ cây gậy đã mòn trong bao lâu.

Nhưng ngay bây giờ, chùng tôi cần phải câu giờ ở đó.

Kallisto lao thẳng tới đó mà không thèm trả lời lại lời nói của tôi.

“Sh—!”

Trong ba đầu rắn, cái miệng ở giữa xẹt ngang cắn chúng tôi, chúng tôi trượt xuống qua cột cờ.

Kwaak kwa!

Mõm con rắn dừng lại giữa không trung như có một lớp màng vô hình.

Nhưng cặp răng nanh to như chiếc ngà voi lại chìa ra ngay sau Kallisto.

Đúng như dự đoán, kết giới đã bị phá vỡ.

“Sh—!”

Trước khi chúng tôi biết việc đó, những con rắn đang đuổi theo bắt đầu bay xung quanh và quấn lấy hàng rào.

Tầm nhìn của tôi dần bị che khuất bởi những thứ luồn lách kia.

“Ôi má ơi…. Điên hả trờiii…”

Khi tôi đang cố làm dịu hơi thở và cái bụng đang kêu gào của mình, một lần nữa tôi lại cảm thấy buồn nôn dữ dội.

“Bệ hạ, làm sao bây giờ?”

Tôi đứng dậy và nhìn lại Kallisto.

Anh nghiêm mặt nhìn cột cờ như đang tìm đường.

“Công nương, cột cờ này.”

“……Vâng?”

“…..Ta nghĩ nó hơi lạ một chút.”

Tôi quay sang cột cờ.

Đó là sự thật.

Whoo-ooh-ooh!

Bình thường nó vẫn ổn, nhưng lúc này nó đang rung lên với một thứ ánh sáng kỳ lạ.

‘Cái gì, thôi nào. Có phải vì vượt ngưỡng chịu đựng của nó không?”

Nơi bị bỏ qua bên trong kết giới hoàn toàn tối đen.

Điều này là do đàn rắn đã quấn lấy chúng tôi.

Thứ duy nhất phát sáng là thứ ánh sáng trắng kỳ quái phát ra từ cột cờ.

Whoo-ooh-ooh-ooh-

Nhìn cột cờ cứ rung rung, không hiểu sao tôi lại có cảm giác deja vu.

“Thanh gương…?”

Ngay khi tôi cố với lấy nó mà bản thân không hề hay biết.

Ánh sáng trắng rải rác khắp mặt đất xung quanh cây đũa phép.

“Công nương, đến đây…!”

Kallisto gọi cho tôi gấp. Khoảnh khắc tôi rời mắt khỏi cột cờ và nhìn lại anh ấy,

Đột nhiên tôi cảm thấy một dấu thập kỳ lạ dưới chân mình mà Kallisto đã biến mất.

“Ahhhhhh!”

Chúng tôi rơi vào một cái hố tối đen như mực.

 

—–

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *