Home » Truyện Dịch » (Phiên ngoại 36) KẾT THÚC CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN CHỈ CÓ THỂ LÀ CÁI CHẾT

Phiên ngoại 36

Cái tên tóc xám chết bầm kiaaaaaaa

Nội dung :

***

Anh ấy nói trong khi bước lại gần hơn.

‘Anh ta đã đi theo…. để giết mình?’

Tôi lùi lại một bước theo bản năng.

Trong quá khứ mà tôi nhớ, anh chưa bao giờ như thế cả.

Về điểm này, tôi có thể khẳng định anh ấy thực sự đã mất trí nhớ và trở thành một con người khác.

“Anh thậm chí không nhớ tôi mà, tại sao lại làm vậy?”

“Bởi vì tôi không nhớ. Tôi ghét cảm giác khó chịu khi nhìn thấy cô.”

“……Cảm giác khó chịu sao?”

“Phiền thật đấy. Tôi không thể tin mình lại chạy đến đây…”

Anh ta giơ cánh tay lên, không muốn nói thêm vấn đề này thêm.

“Thật khó chịu.”

Anh ta nói với một cái vỗ nhẹ vào ngực tôi bằng đầu con dao găm.

Tôi không thể hiểu tại sao tim lại đập loạn nhịp khi anh ấy nhìn mình.

“Chỉ do phản ứng của cơ thể hay vì chút ít sót lại của ký ức trong vô thức?”

Có một điều chắc chắn rằng không có cảm xúc nào trong đôi mắt long lanh đang nhìn tôi.

“…Sao đột nhiên anh lại nói vậy?”

“Tôi luôn thắc mắc chuyện này. Vì sao tôi lại cảm thấy khó chịu như vậy khi nhìn thấy cô?”

Anh bước thêm một bước.

Tôi cố lùi lại nhưng không còn chỗ nào để lui vì đã chạm tới bức tường đá.

Eclise tiến gần tôi hơn và tỏa sáng với khuôn mặt vô cảm.

“Không có cách nào để lấy lại ký ức. Đó là lý do tại sao tôi theo dõi cô. Tôi nghĩ sẽ biết thêm được điều gì đó nếu nhìn thấy cô….”

“……”

“Tôi không thể tin được chỉ vì tôi là kẻ thù của cô. Cô hiểu không, chuyện có hơi nhàm chán so với những gì tôi đã nghĩ.”

Đôi mắt anh nhìn tôi khó hiểu.

‘Vậy anh muốn tôi nói gì, không phải kẻ thù sao?’

Rằng tôi đã lợi dụng anh, anh biết điều đó, nhưng vì tôi không thể trao cho anh tình yêu của mình nên anh phát điên lên hay như thế nào? Rằng khi tôi nhìn anh, trái tim loạn nhịp vì quá khứ của chúng ta sao?

Nhưng không phải lời nói và thái độ của anh ấy quá mâu thuẫn sao?

Eclise mất trí nhớ, muốn đôi tay dính máu chỉ vì anh ta cảm thấy khó chịu?

Nhưng chính anh ấy đã xử lý mana từ phía sau để tôi được an toàn.

Đôi mắt của anh luôn dõi theo tôi, hành động quanh quẩn quanh tôi trong ba năm và âm thầm giúp đỡ tôi…

Đầu tôi quay cuồng.

Tôi cố áp sát người để khỏi vấp ngã.

“…..Ba năm, anh đã có rất nhiều cơ hội để giết tôi.”

“Đủ rồi.”

“Nhưng có hơi thú vị khi anh giả vờ không biết tôi.”

Anh đưa ra một loạt câu trả lời khó hiểu.

Nhưng dần dần, tôi có thể đọc được ý nghĩa thực sự đằng sau lời nói của anh ấy.

Đôi mắt anh nhìn thẳng vào tôi ánh lên sự tò mò và thích thú, đồng thời cũng chỉ là sự vô hồn.

Anh đã từng cảm thấy như mình đang chìm xuống sâu thẳm lúc nào không biết, nhưng bây giờ anh thực sự giống như một con búp bê rời rạc.

Anh ấy không có mục đích hay ý chí sống, anh chỉ thích niềm vui ngay trước mắt.

Thật không may, tình cờ lại là tôi.

Anh ấy rất muốn giết tôi vì nhìn tôi làm anh ấy khó chịu, nhưng sau đó anh ấy sẽ mất niềm vui mãi mãi.

Dường như đây chính là ý mà anh ta muốn nói.

Tôi không biết mình may mắn hay xui xẻo khi anh đã hoàn toàn mất trí nhớ và không còn yêu tôi nữa.

Có lẽ đây là hình ảnh thực sự của Eclise được ẩn trong trò chơi.

“Đừng nhìn chằm chằm vào tôi như thế.”

Tôi không biết anh ấy sẽ làm hành vi bất ngờ gì, anh ấy quan sát với vẻ mặt cứng đờ vô cảm.

Đột nhiên anh ấy lùi lại với một thái độ rất lịch sự, giống như lần đầu tiên anh ấy đưa tay về phía tôi.

“Dù sao thì, giờ tôi đã biết lý do, vậy thôi. Khá nực cười khi giờ chơi trò trả thù vì một quá khứ mà tôi thậm chí không nhớ.”

“……”

“Tôi sẽ chỉ là một thiên thần hộ mệnh.”

Tôi như bị đóng băng khi nhìn vào khuôn mặt tươi cười xa lạ của anh ấy.

“Như cô nói, tôi sẽ ngừng theo dõi cô. Cô cũng đã nói sẽ nghỉ việc mà.”

-…Nếu tôi hoàn thành chuyến thám hiểm này, tôi sẽ từ bỏ, Marienne.

Sáng nay, tôi đã nói chuyện với Marianne ở lối vào ngôi làng phía trước những xác chết.

‘…Anh ta đã nghe thấy.’

“Nhưng cho đến khi cô từ bỏ hoàn toàn, để phòng trừ có chuyện gì nghiêm trọng, thỉnh thoảng tôi có thể xem qua được không? Ý tôi là công việc của cô.”

Anh ta còn nhắc đến việc muốn để mắt đến tôi.

“Không.”

Tôi vội vàng lắc đầu. Nếu anh tiếp tục theo tôi đến cung điện thế thì đến khi nào anh mới mất hứng thú với tôi cơ chứ, có điên đâu mà chịu.

Đau khổ chưa được bao lâu thì tôi lại phun ra một chuyện khôi hài khác.

“Nếu anh quá buồn chán thì hãy đến Đông Bắc đi.”

“Đông Bắc…?”

“Nếu đến đó…. có lẽ sẽ có một nơi mà anh có thể định cư và sinh sống.”

Năm năm dưới sự trị vì của Kallisto, tình hình trong đế chế đã thay đổi khá nhiều.

Các quốc gia láng giềng lần lượt bị khuất phục xuống các vùng thấp hơn của đế chế, và khi số lượng người dân tăng lên, chế độ nô lệ dần biến mất.

Nhưng những người Delmans (Những người từ nơi Eclise sinh sống ban đầu) tham gia vào cuộc nổi loạn không bao giờ được giải thoát khỏi chế độ nô lệ.

Nhưng tình hình cũng không quá tệ.

Tất cả những tay sai chính của cuộc nổi dậy đều bị hành quyết, những người còn lại bị xếp vào loại nguy hiểm và bị đưa đến quê hương cằn cỗi của họ.

“Có gì ở Vùng đất Đông Bắc đó?”

Eclise hỏi với vẻ mặt tinh tế như thể những lời đột ngột của tôi rất ngạc nhiên.

Dưới tác động của việc bị tẩy não, anh đã phạm phải một tội lỗi không thể xóa nhòa đối với những người đồng hương của mình.

Nhưng đã năm năm trôi qua.

Tất cả những người biết về anh ta đều đã chết, không ai nhớ đến hoàng tử cuối cùng của Delman, người đã nổi dậy trong cuộc chiến ấy.

“Anh sẽ tìm ra khi đến đó.”

Vì anh không thể sống mãi với niềm vui trước mắt này được.

“Tôi cũng không biết chi tiết được. Đó là tất cả những gì tôi có thể nói cho anh đấy.”

Tôi không biết liệu anh ấy có đi hay không sau khi nghe tôi nói thế.

Nếu anh ở cùng với những người giống mình, có khả năng anh sẽ có cơ hội sống cuộc sống của mình một cách đàng hoàng và xứng đáng hơn.

“Hãy nhớ những gì tôi nói với anh. Tôi hy vọng sẽ không gặp lại anh nữa đâu.”

“………”

“Bảo trọng.”

Tạm biệt, Eclise.

Cuối cùng tôi đã có thể nói lời tạm biệt với anh ấy, không phải cái chết hay sự hủy hoại nào thay thế lời tạm biệt.

Nó làm cho cảm xúc của tôi mất kiểm soát.

Sau khi nhìn anh ấy một lúc, tôi quay lưng đi.

“Đợi đã.”

Anh ấy giữ tôi không do dự.

Tôi cau mày.

“Tôi tưởng anh nói không còn gì để nói cơ mà.”

“Tôi hoàn toàn hiểu ý của cô khi không muốn nói chuyện với tôi. Nhưng cô còn cuộn giấy nào không?”

“Cuộn giấy?”

Có vài cuộn vẫn còn sót lại.

‘Nhưng tại sao đột nhiên lại hỏi tới nó? Anh đang… cố gắng xé toạc tôi ra sau khi anh đã cứu tôi ư?’

Cuộn ma thuật khá đắt. Tôi nghi ngờ hỏi lại.

“…Còn một ít. Có việc gì sao?”

“Tôi sợ hôm nay sẽ không suôn sẽ gì đâu.”

Eclise và tôi đang ẩn mình dưới một hẻm núi xa xôi.

Ngay lúc đó. Currrrrrr-.

Một cơn rung chuyển nhẹ xuất hiện dưới chân tôi. Tôi có một linh cảm không mấy tốt.

“Cái gì….”

Tôi quay đầu về hướng mà Eclisce đang nhìn.

Một đám mây bụi kỳ lạ đang bốc lên dưới một hẻm núi xa xôi mà gần như không thể nhìn được.

Tôi khẽ mở mắt vì không thể nhìn rõ do tầm nhìn tối.

Dường như không thể nhìn thấy một tảng đá lăn qua đám mây bụi.

‘Sao giống lở đất thế.’

Nhưng chuyện này là không thể nào.

Cho dù thế giới này có điên rồ đến đâu thì tôi chưa bao giờ nghe nói về những trận lở đất bốc cháy ngùn ngụt như thế.

Kugung-!

“Ah…!”

Trong khi đó, biên độ ngày càng ngắn và mạnh hơn.

Vào lúc Eclise đang nhanh chóng đỡ lấy cơ thể dường như sắp rơi xuống, bỗng dưng

“Điên hả….”

Một bầy rắn đá xuất hiện.

“C, cái đó…. Quần què gì vậy?!”

“Mùi máu của con rắn đó hẳn đã đánh thức cả gia đình nó.”

Eclise trả lời một cách bình tĩnh trong khi nhìn tôi đang há hốc mồm kinh ngạc.

Giờ thì tôi hiểu tại sao anh ấy hỏi tôi về những cuộn giấy.

Xấu hổ vì những nghi ngờ của tôi trước đó, tôi vội vàng lôi những cuộn giấy còn sót lại trên tay ra và kiểm tra chúng.

‘Năm phép thuật tấn công, ba phép thuật phòng thủ…’ Tổng cộng chỉ có tám tờ.

Tôi đã sử dụng chúng một lần và không có cái nào thực sự thiết thực cho trường hợp này.

“Không có phép thuật di chuyển sao? Cô chỉ mang theo mấy thứ vô dụng này à.”

Eclise như đổ dầu vào lửa không kiêng dè nói.

“Làm sao tôi biết được ma thuật tấn công sẽ không có tác dụng chứ!”

“Hài hước.”

Với vẻ mặt không hề hối hận, anh tiếp tục mỉm cười và ngẩng đầu lên.

“Thế chúc cô may mắn.”

“….Hả?”

Tôi hơi sững sờ khi nhìn thấy Eclise chuẩn bị rời đi với con dao găm mà anh ấy đã lấy ra.

Tất nhiên anh ấy không có lý do gì để giúp tôi… Tôi không thể tập trung.

“Này, anh định đi như thế à?”

‘”Không phải cô vừa nói rằng tôi nên ngừng săn mana sao?”

“Ha, nhưng…”

 

“Như cô đã nói, có rất nhiều thứ ở Đông Bắc so với ở đây.”

Trong lúc tôi mò mẫm hỏi, anh nhún vai trả lời.

“Ha.”

Tất nhiên, chính tôi đã bảo anh ấy đừng theo tôi nữa và nên rời đi, nhưng tôi không biết rằng tình hình của mình lại thay đổi nhanh như vậy, tôi phá lên cười khổ.

“Cố lên. Tôi không hy vọng cô sẽ tèo ngay sau ba năm rắc rối này đâu.”

Anh chàng nói lời tạm biệt rồi nhảy lên một tảng đá khá xa mà không cho tôi cơ hội đuổi kịp.

“Này! Đợi đã.”

Nhưng anh bắt đầu bỏ đi mà không ngoảnh lại.

“Nàyyy! Cái tên kia!!”

Giữa hẻm núi nơi có đàn rắn đá đang ùn ùn kéo đến, anh ta thế mà bỏ mặc tôi!

Tôi nhìn thấy hình bóng người đàn ông trong nháy mắt đã trèo lên mép vực, với vầng trăng tròn treo lơ lửng đang nhìn xuống.

Nhưng cũng rất nhanh.

‘Chết tiệt.’

Bóng người cũng mất tăm.

“Sh Sh Sh .”

“Caaaaaaaa-!”

“Cuwe-e-e-e-e-!”

Những con rắn đá khủng khiếp chỉ ở trước tôi một bước.

“Nào, bình tĩnh suy nghĩ, suy nghĩ nào.”

Nước mắt lưng tròng, tôi cố trấn an mình.

Hoặc là cố hết sức đạp lên đầu bọn chúng nhảy lên tường đá, lặp lại cho đến khi leo lên được vách đá.

‘Nếu đi vào rừng thì có thể trốn được hoặc câu thêm giờ.’

Nhưng kế hoạch vốn chỉ có thể thành công nhờ một phép màu đã thất bại ngay từ đầu vì một con rắn khác đã nhảy ngay qua bức tường tiếp theo.

“Qua-a-ang-ang!”

“Caaaaaaaa-!”

“Ahhhhhh!”

Tôi mất bình tĩnh và hét vào đầu con rắn đang uốn éo ngay bên cạnh.

Chính khi ấy.

“Cúi đầu xuống công nương!”

Giữa màu sắc đen tẻ nhạt của mana đang vặn vẹo, ánh sáng vàng đổ xuống như ảo ảnh.

 

—–

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *