Home » Truyện Dịch » (Phiên ngoại 35) KẾT THÚC CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN CHỈ CÓ THỂ LÀ CÁI CHẾT

Phiên ngoại 35

Sao ngừi ko nói dù chỉ 1 lời 🙁

 

Nội dung :

***

Eclise bày ra vẻ khó hiểu khi nghe xong câu nói ấy.

“Tôi… bị cô lợi dụng?”

“……”

“Nhưng tôi đã không lợi dụng cô phải không?”

Không biết lời nói của tôi có khó tin không, anh ta liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới với vẻ khá nực cười.

Nếu anh ta mất trí nhớ thì đúng như một trò hề nếu nói cuộc sống của anh bị hủy hoại thành ra như vậy.

“Cứ xem nghư là chuyện cười đi.”

Đôi mắt màu nâu xám cụp xuống từ từ ngước lên nhìn. Cuối cùng anh ấy cũng thốt ra.

“Nếu cô không muốn kể cho tôi về quá khứ, tại sao cô lại nói với tôi việc này?”

“Nếu như thế thì anh sẽ không quanh quẩn bên tôi nữa.”

Từ ‘kẻ thù’ sẽ chính xác với sự thật hơn là ân nhân hay ‘đối tượng đã từng yêu’.

Nụ cười toe toét trên khuôn mặt anh nhạt đi.

“……Vậy nếu tôi tấn công cô thì sao?”

Giọng anh hơi trầm xuống.

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi viện cớ vì đã quen với việc bị hủy hoại cuộc đời mình, nên bây giờ đổi lại tôi sẽ tàn phá cuộc đời cô?”

“Anh muốn làm vậy sao?” Tôi đáp.

Mất trí nhớ, Eclise trở thành một con người khác so với trước đây, nhưng tôi chắc chắn rằng anh ấy sẽ không như vậy.

Nếu muốn giết tôi, anh đã không đuổi theo tôi khắp nơi để phải vướng vào rắc rối này.

Anh ấy không thực sự tò mò về quá khứ nhưng chắc hẳn anh có điều gì đó muốn biết từ tôi.

“À, tôi không cho đó là những gì cô đang nghĩ lúc này…” Eclise mơ hồ trả lời.

“Vậy còn cô thì sao?”

Sau đó anh ấy lại xoay vòng đến tôi.

“Cô cũng ghét tôi sao?”

Tôi hơi kinh ngạc vì câu hỏi đột ngột rồi chậm rãi gật đầu.

“…..Có thể là thế.”

“Tại sao?”

“Thời gian đó đối với các quý tộc mà nói thì anh chả khác gì một kẻ bần tiện tự phụ .”

Tôi nhún vai và bịa ra một lý do chính đáng.

“Tôi khá tự phụ như cô nói…”

Eclise nhái lời tôi với vẻ mặt đầy ẩn ý.

Tôi nhìn vào khuôn mặt trưởng thành của anh ấy và hình dung ra chàng trai trẻ năm năm trước.

Lúc ấy không phải e ngại về sự cứng đầu của bản thân, nói dối hoặc lợi dụng người khác để tồn tại.

Khi ấy tôi nghĩ đó là điều đương nhiên.

Ngay cả khi tôi rời đi, nữ chính sẽ ở lại và các nam chính cuối cùng sẽ yêu cô ấy.

Vì vậy, khi anh ấy mang theo Leila kẻ đang cải trang thành Yvonne, tôi đã tức giận đến mức không thể chịu đựng được.

Đối với tôi mà nói dường như tất cả những thất bại trong việc tìm kiếm con đường sống, không thể trốn thoát và khả năng cuối cùng sẽ phải chết, tất cả đều là do Eclise gây ra.

Tất cả những lời nói yêu tôi và muốn có tôi, đều giống như sự lừa dối.

Khi anh ấy đấu tay đôi với thái tử và sau đó hy sinh mạng sống của mình vì tôi, chỉ sau đó tôi mới nhận ra.

Thanh đo mức độ ưa thích màu đỏ đậm, thực tế là có lẽ nó không được tạo ra do bị Leila tẩy não, mà là do tôi.

Bây giờ cho dù nhìn chằm chằm vào khoảng không phía trên mái tóc màu xám cũng không thể nhìn thấy gì.

“Chà… chắc thỉnh thoảng cô hẳn là rất muốn giết tôi phải không?”

Eclise đột ngột hỏi.

“Bây giờ cô cũng sẽ muốn giết tôi chứ?”

“…Hả?” Giây lát sau tôi mới sững sờ phản ứng lại. Trong lúc đó, anh ta nhanh chóng rút một con dao găm ra khỏi tay.

“Anh đang nói gì….”

“Đây.”

Anh ta gõ vào gần cổ và chỉ bằng một con dao sắc nhọn.

“Đây là nơi có thể làm cô chết ngay lập tức.”

“……”

“Ở đây, nhận lấy.”

Tôi hoàn toàn không hiểu anh ấy đang nói gì khi đưa cán dao cho tôi.

Nhìn những gì anh ấy đang làm như một kẻ ngốc.

“…Anh chơi đá à?”

Từ điên khùng gần như không đáp ứng đủ với tình trạng hiện tại của anh ta.

Anh thản nhiên đáp.

“Không.”

“Vậy sao đột nhiên anh lại thế?”

“Chỉ là tôi đã quá mệt mỏi với việc đuổi theo cô và săn quái vật rồi.”

“……”

“Vì chúng ta ghét nhau, nên tôi nghĩ sẽ khá vui nếu cô muốn giết tôi.”

Tôi đang cố gắng gạt bỏ những cảm xúc còn vương vấn trong anh. Nhưng khi tôi nói anh ấy là ‘kẻ thù’, mối quan tâm gây tổn thương này dường như xuất hiện trong đầu anh.

Nói những lời tuyệt vời rợn tóc gáy, Eclise kéo bàn tay lạnh cóng của tôi và đưa cho tôi con dao găm.

“Anh điên à? Lấy nó ra. Cuộc sống của anh có buồn cười không cơ chứ?” Tôi hét lên, tay run rẩy như bị động kinh.

“Quả thật tôi không muốn sống cho lắm.”

Nhưng anh ta không nhúc nhích dù chỉ một cm và nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.

“Nghĩ lại những ngày đó, tôi tự hỏi sao cô lại ghét tôi.”

“Anh….”

“Tôi đã cư xử như thế nào? Có lẽ cô cố tình lợi dụng tôi và tôi đã phản bội cô mà không biết lòng tốt cô dành cho tôi? Hoặc….”

“Cho nó qua đi, được không?”

“Cô không muốn thử cảm giác tôi nắm cổ tay cô và kết liễu mình sao?”

Anh ấy nắm tay tôi và chạm vào cổ anh ấy vài lần như đang chơi khăm nhau.

Click click. Cạnh sắc của con dao giờ đã chạm vào hạt màu vàng đã cũ  kỹ, không thể cắt được.

Trong một khoảnh khắc, tôi kinh hoàng vì hành vi điên rồ của gã đến nổi không thể nào theo kịp tiết tấu.

Khuôn mặt lạnh lùng của tôi đanh lại trước lời nói của đối phương.

“Tôi đã nói với anh đừng nhầm lẫn. Dù sao cũng không phải là vấn đề lớn đến thế.”

Tôi ngăn cuộc ẩu đả muốn thoát khỏi tay anh. Và tôi đâm con dao găm vào cổ anh ta đúng như ý muốn.

Anh buông tay tôi ra với vẻ mặt rất thú vị.

“Tại sao tôi phải vấy máu lên tay mình để mua vui cho anh?”

Tôi hỏi anh khi đôi mắt dán chặt vào con dao găm.

“Nghe nói cô từng là chủ nhân của tôi. Có lẽ là để trả món nợ nô lệ trong quá khứ?”

“Ha, anh còn gần như không chú ý đến chiếc vòng trên cổ thì có thực sự đáng không? Tôi không nhớ được gì đâu.”

Khi tôi nhìn về chiếc vòng cổ ẩn trong khe áo giáp, sự quan tâm trong mắt anh ấy dần dần biến mất thay vào đó vẻ mặt như tượng sáp, tôi hừ lạnh một tiếng.

“Và còn nữa, anh không phải là nô lệ của tôi. Tôi không muốn bị lợi dụng hay lợi dụng ai nên sau đó đã tìm cách khác.”

“Lúc đó chắc hẳn cô đã sống một cuộc sống tốt hơn.”

Khi tôi nhìn anh ta với khuôn mặt vô cảm đang đùa giỡn, tôi dùng thêm một chút lực vào con dao găm trong tay.

Âm thanh của một thứ bị cắt kích thích đôi tai.

“Ngay khi giá trị sử dụng của anh không còn, tôi đã đưa cho anh chìa khóa và mối quan hệ của chúng ta kết thúc ở đó.”

Lưỡi dao đi sâu hơn một chút.

Cuối cùng lớp da cứng rắn đã bị đâm thủng.

Dây đai trói buộc nô lệ không dễ bị hư hại bởi hầu hết các loại vũ khí vì chúng có phép thuật.

Nhưng lớp da đã bị mòn theo thời gian sau khi tất cả mana biến mất, nó đã hỏng và không còn tốt như xưa.

Cũng chính là vị trí mà tôi hướng tới.

“Anh nói đã giết một lính đánh thuê vì không muốn bị gọi là nô lệ. Vậy tại sao anh lại tiếp tục mang cái này?

Tôi nắm lấy chiếc vòng cổ khi nó vừa rơi ra vẫy vẫy nó trước mắt anh ta.

“Hay nói rẵng việc quên đi ký ức của mình, chỉ là một lời nói dối.”

Con dao sắt bén vẫn kề cổ và sáng rực như đe doạ.

Sau đó, anh ấy từ từ chuyển mắt và nhìn lại chiếc vòng cổ mà tôi đã cắt đứt.

“Tôi biết.”

“……”

“Không có lý do gì để mang nó nữa, như cô đã nói…”

“……”

“Tại sao tôi lại đeo đó quanh cổ như một con chó?”

Anh ta nghiêng đầu về phía bàn tay đang cầm con dao găm của tôi mà không hề nhận ra rằng mũi dao đang khoét qua khe hở.

“Anh tình cờ biết à?”

“Tôi không.”

Một dòng máu bắt đầu chảy. Tôi đẩy anh ra.

“Đồ điên, tôi không đời nào làm thế đâu.”

Tôi lên tiếng chửi rồi ném chiếc vòng cổ xuống hẻm núi.

“Như thế đã được chưa?”

MỘt mối quan hệ không có chút giá trị vẫn không thể buông bỏ trong 5 năm trời.

Đôi mắt màu nâu xám lấp lánh ánh sáng khó hiểu.

Tôi phớt lờ anh ta và trả lại con dao găm.

“Và xin lỗi, nếu anh muốn chết thì hãy tự lo và chết ở một nơi nào đó cách xa tôi một chút. Tôi không muốn biết việc anh có chết hay không đâu.”

“……Cô còn lạnh lùng hơn vẻ bề ngoài đấy.”

Anh ấy nhìn xuống con dao mà tôi đã ném ra ngoài, không lâu sau cười khúc khích mà nhận lại nó.

Trong lòng tôi nhẹ nhõm thở phào ra nhưng tôi không thể hiện với anh.

“Mỗi lần một con quái vật xuất hiện anh đều cố gắng bảo vệ những người khác thì chả khác gì một  người có lòng nhân từ ấy nhỉ.”

“Tôi không muốn thấy có ai đó tèo mỗi khi làm việc, và tôi cũng đủ khả năng để xử lý việc đó.”

Tôi nheo mắt khi nghe câu trả lời kiêu ngạo như này.

“Cô có thấy vui khi làm những gì mình đang làm không?”

Nhưng đột nhiên anh ấy hỏi tôi.

“Có vui hơn là… cương vị nữ công tước duy nhất của Eckart không?”

“Đó là công việc thì không thể lúc nào cũng vui được.”

“Nhưng cô có vẻ rất nhiệt tình…”

“Không chỉ ở cương vị công nương duy nhất của Eckart , đây là công việc thì tôi vẫn phải làm hết minh.”

Tôi cố cúi đầu trước câu hỏi bất ngờ của anh.

Sau khi ngừng giây lát, tôi nói thêm.

“Khi anh sống, một ngày nào đó sẽ có những điều thú vị khác dành cho anh.’

“………”

“Có một việc tôi muốn làm, tôi phát cuồng vì nó và tôi theo đuổi nó bất chấp mọi thứ…”

“………”

“Anh còn quá trẻ để nói cuộc sống này nhàm chán đấy.”

“Cô nói chúng ta không có mối quan hệ thân thiết, thế cô nhớ tuổi của tôi chứ?”

“Nhỏ hơn tôi mà lại xấc xược như vậy? Tất nhiên là có rồi.”

Khi tôi khoanh tay trả lời một cách sảng khoái, vẻ mặt của anh ấy lại trở nên kỳ lạ.

‘Anh đang cố gắng moi cái gì từ tôi chứ?’

“Tại sao cô lại nói điều đó với người mà cô ghét chứ?”

Dù cố ý hay không, tôi vẫn đau lòng trước giọng nói của Eclise.

‘Anh có nhận ra đó là một lời nói dối không? À anh không nhớ…’

Nhưng dù thế nào đi nữa cũng không thể nhìn ra một chút gì từ khuôn mặt không có chút kích động nào của anh ấy.

Sau một hồi rối não, tôi nhẹ nhàng trả lời.

“…..Bởi vì bây giờ tôi cảm thấy mình đang hạnh phúc, không cần phải tiếp tục nhớ về tất cả những cảm xúc tiêu cực đó.”

Đó là điều duy nhất tôi từng nói với anh ấy một cách chân thành nhất.

“Tôi nói như vậy vì tôi khó chịu khi gặp phải anh và tôi muốn anh biết điều này. Dù sao hôm nay tôi đã nhận được sự giúp đỡ từ anh nên tôi cũng không muốn lừa anh.”

“…….”

“Nếu anh hiểu rồi thì đừng đuổi theo tôi nữa.”

“Thực tế là tôi khá ghét và không ưa gì anh đâu.”

“……”

“…Thế hả?”

Anh ấy ngập ngừng có vẻ vừa muốn hỏi về quá khứ lại vừa không.

Tôi thở dài trả lời.

“Tại sao tôi phải nói dối anh?”

“Tôi đã nói dối, thực sự là vậy.”

Hình như giọng chua ngoa là của tôi đã kích thích dây thần kinh nào của anh ta thì phải?

Những lời nói của anh ấy tuôn ra mà trên mặt không hề thay đổi một biểu cảm nào.

“Lúc đầu tôi đuổi theo cô là để giết cô, bất kể chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ.”

 

—–

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!