Home » Truyện Dịch » (Phiên ngoại 13) KẾT THÚC CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN CHỈ CÓ THỂ LÀ CÁI CHẾT

Phiên ngoại 13

“Răng trắng quaaaa’ :D”

 

Nội dung :

***

Khi chúng tôi đến cung điện của Thái tử, trời đã tờ mờ sáng.
‘Mình đã ở trong cái gương chết tiệt đó bao lâu rồi chứ.’
Tôi suy nghĩ mông lung nhìn vào ánh bình minh mờ ảo đang chiếu ra ngoài cửa sổ hành lang. Khi hoàn hồn tỉnh lại thì thấy Thái tử đang kéo tôi đến ngự phòng của anh.
Vào lúc bình minh, cung điện của Thái tử thật yên tĩnh.
Kallisto nhanh chóng để tôi trong phòng ngủ của anh như thể ai đó đang đuổi theo sau rồi bước vội đến cửa và khóa nó lại.
“Điện hạ.”
“Đưa tay ra.”
Đột nhiên anh ấy bước thẳng đến chỗ tôi và nói. Sắc mặt anh vẫn không tốt lắm. Không cần hỏi cũng biết, rõ ràng là anh đã tìm tôi cả đêm rồi.
Mái tóc của anh ấy phủ đầy bụi và đôi mắt hiện rõ sự mệt mỏi.
Chỉ cần nhìn vào đó, tôi có thể biết được Kallisto đã tìm kiếm tôi trong tuyệt vọng đến thế nào.
Trái tim tôi nặng nề chùng xuống.
‘Đó là lý do tại sao tôi để yên mình bị kéo đến đây mà không có bất kỳ sự vùng vẫy nào.’
Tất nhiên, tôi cũng không thể cưỡng lại lệnh của vị thái tử trước mắt được.
“Nàng sao thế, còn không đưa tay đây. Còn muốn tiếp tục bị trói như chó sao?”
Anh đứng yên không nhúc nhích và lên tiếng thúc giục khi thấy tôi lề mề.
‘Mình không chắc có thể nói chuyện với anh ta vào lúc này hay không nữa.’
Tôi càu nhàu trong lòng và đưa tay ra. Dù sao thì tôi cũng muốn tắm rửa thật nhanh và đi ngủ.
Kallisto ngay lập tức thì thầm câu thần chú và tháo ra sợ dây đang trói tay tôi ra. Có lẽ vì quá mệt nên tôi không hề muốn phát cáu làm gì cho thêm khổ.
Tôi thảng thốt khi nhìn vào chàng trai đang tự mình gỡ dây.
“Em mệt, em muốn về phòng mình.”
“Đừng nói gì hết.”
Anh ấy ngừng cử động trước lời nói của tôi và tiếp tục nới lỏng dây trói.
“Bởi vì nàng bây giờ là phạm nhân.”
“Em á? Tại sao lại là em chứ?”
Lông mày của Kallisto nhăn lại như thể lời nói của tôi đã xúc phạm anh. Sau khi anh ấy đã gỡ ra vòng dây cuối cùng rồi ngay lập tức tuôn trào tội lỗi của tôi.
“Nàng sẽ sớm trở thành hoàng hậu nhưng lại quên mất địa vị và hành động theo cách của mình, đó là lý do tại sao nàng nên cảm thấy tội lỗi khi gây rắc rối cho hoàng gia vào lúc nửa đêm như thế này đi. Nàng phải chịu trách nhiệm cho lỗi của mình đấy.”
“Em đã nói sẽ không lấy ngài thế nên em không phạm tội gì hết.”
“Đừng có nói nhảm nữa.”
“Ngài nên dừng lại mới đúng. Ai mới là người đang nói chuyện nhảm nhí đó suốt chứ?”
“Cái gì?”
Tôi đã rất mệt và muốn bỏ qua nhưng thật sự thì không dễ dàng như vậy.
Thái tử bình tĩnh mở miệng: “Hừ! Nàng vẫn quyết định rời đi?”
“Không phải người nên đi trước là ngài sao?”
“Ta thế nào?”
“Ngài trói tay của một quý cô và kéo cô ấy như một con chó, mặc kệ người ta có nhìn thấy hay không.”
“Ta khi nào!”
Khi tôi trả lời một cách thờ ơ, Kallisto hét lên với vẻ mặt rất bất công và đột nhiên ngậm miệng lại.
Và sau đó.
“Nàng không khỏe hả? Có phải bị thương ở đâu không? Cho ta xem nào.”
Anh cẩn thận với bàn tay của mình khi chạm vào cổ tay tôi.
“Ta đã bảo chúng buộc nhẹ nhàng thôi mà, bọn khốn kiếp đó sẽ không yên với ta đâu.”
“Em không đau.”
Tôi trả lời khi anh thì thầm không ngừng như thể sẽ lao ra ngoài với một thanh kiếm ngay lập tức.
‘Ai bảo trói người ta làm chi?’
Mặc dù thật sự là tôi không bị thương nhưng Kallisto vẫn tiếp tục nhẹ nhàng chạm vào nơi có dấu dây trói.
“Thôi được rồi. Em không sao đâu.”
“Có hơi đỏ. Ta sẽ gọi bác sĩ ngay.”
“Là do ngài không ngừng xoa nó đấy.”
Tôi cương quyết nói như vậy. Dù có hơi quá đáng nhưng Kallisto vẫn không buông bàn tay đang nắm cổ tay tôi ra.
Tôi nhìn những sợi tóc vàng lòa xòa dưới mắt , thở dài nói.
“Không có gì đặc biệt cả. Em chỉ vô tình đến đó khi đi dạo và phát hiện bản thân đã ở trong gương khi nhìn vào nó.”
“…”
“Dù hôm nay hay sau này đi chăng nữa thì chuyện này cũng là việc mà em sẽ trải qua một lần.”
“Ít nhất thì nàng cũng nên nói với người hầu rằng nàng đi dạo….”
Anh ấy lặng lẽ lắng nghe tôi nói rồi lên tiếng.
“Mặc kệ chuyện gì cho dù là nhỏ nhất, chỉ cần liên quan đến nàng thì cho dù ta là Thái tử đi chăng nữa, ta cũng sẽ hành động như một kẻ điên thôi.”
“……”
“Nàng nên báo trước cho ta một lời chứ Penelope Eckart.”
Đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi mất đi sắc màu và không ngừng rung động.
Bàn tay vẫn đang nắm lấy tôi rung lên từng hồi.
Anh bảo em đi khi anh để em đi.
Mỗi lần tôi không ở bên người đàn ông này, anh ấy đều lo lắng đến mức như thể mất đi khống chế mà muốn nổi điên. Để xoa dịu tình hình, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhẹ nhàng xin lỗi anh.
“Em xin lỗi vì lần này nhé.”
“Trông nàng cũng biết lỗi nhỉ.”
Anh khịt mũi, tôi nghiêm túc nhưng nghe có vẻ không chân thành lắm, sau đó anh dứt khoát nói thêm.
“Ta sẽ phá hủy thứ đó vào ngày mai.”
“Gì cơ?”
Tôi đang thắc mắc không biết anh đang nói về cái gì, nhưng ngay sau đó tôi ngờ vực dò hỏi.
“Ngài đang nói về tấm gương sự thật hả?”
“Đúng thế.”
“Tại sao? Sao ngài lại muốn phá vỡ tấm gương khi phải rất khó khăn để hồi phục nó chứ?”
Tôi đã rất vất vả để khôi phục nó với Marienne có được không! Tôi cau mày, khẳng định nói.
“Cứ để nó được sử dụng như một tài liệu nghiên cứu là được mà.”
“Chỉ vì nó mà nàng biến mất hai lần, làm sao ta có thể buông tha cho thứ đó? Để phòng ngừa thì tốt nhất là nên đập tan tành nó ra.”
“Điện hạ.”
Tôi hơi bối rối khi anh trả lời mà không do dự như đã có ý định này từ lâu vậy.
“Em đã nói với ngài rất nhiều lần rằng em sẽ không đi đâu cả.”
“Ta không phải là một kẻ ngu không có mắt nhìn đâu công nương.”
Kallisto nhẹ giọng trả lời nhưng rất kiên quyết.
“Ta biết chiếc gương có liên quan đến nguồn gốc của nàng.”
“…”
“Nếu nó vẫn tồn tại thì một ngày nào đó nàng vẫn có thể quay về nơi kia, bất kể nàng muốn hay không.”
Tôi ngạc nhiên về sự thật là anh thậm chí còn có suy nghĩ như thế.
‘Có phải anh chàng này bị ám ảnh quá rồi không?’
Tuy nhiên, mặt khác thì tôi nghĩ mình không thể trao cho Kallisto nhiều niềm tin như vậy.
Tôi đã chia sẻ một số bí mật với anh ấy về Leila, nhưng không thể nói cho anh ấy biết tất cả về tiền kiếp và hệ thống của trò chơi.
Chỉ nói thôi là không thể giải quyết được và tôi đã quyết định không cần phải tiết lộ những gì đã làm.
Tôi vội vàng mở miệng khuyên can Kallisto khi anh đã xem “tấm gương sự thật” như một mối đe dọa nguy hiểm.
“Em không cần phải làm như vậy nữa, tất cả đã kết thúc rồi mà. Bây giờ em không thể quay về ngay cả khi em muốn đâu.”
“Vậy có nghĩa là cũng không vấn đề gì nếu cái gương bị phá vỡ phải không? Và nàng đã nói nàng không biết nó sẽ hoạt động trở lại vào ngày hôm nay sao?”
“Việc đó…”
Đúng vậy.
Một khoảnh khắc khi tôi bị cuốn đi bởi logic kỳ lạ.
“Dù sao thì nàng cũng đã xác nhận linh hồn của Hầu tước hay ác quỷ hay bất cứ thứ gì gì đó vẫn còn sống. Nên giờ nàng không cần làm gì với cái gương đó nữa.”
“……”
“Chỉ cần ở đây cho đến ngày đăng quang và chuẩn bị cho lễ cưới. Ta sẽ gửi đến cho nàng một giáo viên và nàng sẽ học được một chút về cách ứng xử của Công chúa hoàng gia.”
Nói cho dài dòng thì cũng quay về chuyện ban đầu.
Tôi lạnh lùng đáp lại. “Không thích.”
“Nàng không thích thì làm sao được. Nhưng ai có thể từ chối mệnh lệnh của thái tử chứ hả?”
“Chỉ cần ngài khóa nó lại. Em sẽ sử dụng phép thuật để chạy trốn.”
“Dùng thử đi. Nhưng không may là trong Hoàng cung có một chiêu ảo thuật dùng để hóa giải ma thuật không rõ nguồn gốc, phải làm sao bây giờ nhỉ?”
Anh cười toe toét và nhún vai khiêu khích. Tôi trả lời tên ngốc đó, đáp lại lời chế giễu của anh ta.
“Tại sao ngài lại tiết lộ tất cả những điều đó với em? Em sẽ giải được và thoát ra khỏi bằng cách nào đó. Dù sao thì em là con gái duy nhất của Công tước chả lẽ lại không thể làm điều đó sao?”
“Chết tiệt.” Nhận ra mình đã làm chuyện ngu xuẩn, Thái tử đá chân một cái ‘bang’ bởi vì anh ấy không thể xuống tay đánh tôi.
Sau đó anh ta nhìn chằm chằm vào tôi và hét lên.
“Cái vấn đề quái quỷ nằm ở đâu thế. Hay do việc cầu hôn, có phải vì thế không?”
Tất nhiên, nó cũng là một điều quan trọng.
Nhưng có hơi thảm hại khi thừa nhận có được không.
Nhưng xét cho cùng thì đó không phải là lý do và càng khó hơn nếu tôi cố gắng nói chuyện với anh ấy mà không có nguyên nhân gì rõ ràng.
“…”
Khi chúng tôi khoanh tay nhìn nhau mà không nói gì, thái tử rời khỏi ánh mắt của tôi.
Sau đó anh ấy đột nhiên nhìn tôi với vẻ mặt ngao ngán.
“Chiếc nhẫn vẫn chưa hoàn thiện.”
Và có một thứ hiện ra trước mặt.
Một chiếc nhẫn với hạt ngọc lam lớn được treo trên lòng bàn tay của thái tử mà không hề có hộp đựng.
Kallisto cầm chiếc nhẫn và nói. “Ta sẽ bao phủ mặt này bằng kim cương.”
Anh ta chỉ vào phần vòng của chiếc nhẫn.
Không giống như những hạt ngọc lam được bao bọc xung quanh thành hình chiếc lá vàng và được gia công lộng lẫy như một nụ hoa, phần nhẫn được để trống không trang trí gì.
‘Đây là cầu hôn theo phong cách thái tử ấy hả?’
Khi tôi đang nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn mà không biết phải làm gì, Kallisto lại mở miệng như thể anh ấy đã biết câu trả lời.
“Đây là nước mắt của một nàng tiên cá, một huyền thoại ở bờ biển phía Tây Gaspar. Nhìn nó có giống mắt của nàng chưa này?”
“…”
“Nó mang lại sự giàu sang và sự danh giá vĩnh cửu cho chủ sở hữu nó.”
“Thật sao?”
‘Ồ, có chút thô nhỉ.’
Khuôn mặt của thái tử như bừng sáng khi thấy mắt tôi đã thay đổi rõ rệt vì nghe thấy chữ giàu sang và danh giá.
“Nó được giấu trong rương kho báu của cung điện Gaspar, việc xử lý hơi muộn vì chỉ có hoàng tộc mới có thể giải được lời nguyền.”
Không hiểu sao anh ấy lại nói thêm với một giọng hơi phấn khích. Nhưng tôi quan tâm đến điểm mấu chốt khác hơn là lời bào chữa của anh.
“Lời nguyền? Cái gì cơ?”
“Người ta nói rằng ân huệ nó ban và người sở hữu nó gắn kết với nhau mãi mãi.”
Trước khi tôi lên tiếng phàn nàn về việc cho tôi một thứ như vậy thì anh ấy đã trả lời trước.
“Người đó thậm chí không thể thoát khỏi cái chết. Vì thế khi ta chặt đầu vua Gaspar, nữ hoàng cũng chết cùng hắn ta.”
Một tia vui mừng kỳ lạ bừng lên trong đôi mắt trầm lặng của anh.
Tôi nhìn anh rồi cúi đầu nhìn chiếc nhẫn một lần nữa.
‘Ý là anh ấy không thể cầu hôn do việc xử lý nhẫn cưới quá chậm trễ ư?’ Đó là lời tổng kết từ sự lan man của anh.
Cảm giác thật kỳ lạ khi tôi nhìn lại chiếc nhẫn sau khi biết lai lịch của nó.
‘Khi chúng ta chết, chúng ta cũng sẽ đi cùng nhau.’
Tôi hơi ớn lạnh bởi nỗi ám ảnh của Kallisto. Không rõ anh ấy có nhận ra trạng thái của tôi hay không nữa, anh tiếp tục nói.
“Có một chiếc nhẫn được truyền từ đời này sang đời khác trong Đế quốc, nhưng ta không muốn đưa nó cho nàng. “
“Thật xui xẻo vì nó bị nữ hoàng mang qua và nó còn rất tàn tạ nữa. Cái đó thậm chí còn không hợp với nàng nữa.”
Sau khi luyên thuyên một mình, anh đột nhiên bật ra một từ chửi rủa.
Tôi ngạc nhiên ngước nhìn anh.
“Ta không có ý định nói điều đó khi ở trong vườn lúc ấy. Vì nàng có vẻ rất quan tâm đến tin đồn chết tiệt kia. “
Thái tử đang chạm vào tóc mái của tôi với vẻ mặt phức tạp. Đột nhiên anh ấy đứng trước tôi và quỳ gối.
Không phải quỳ một bên mà là cả hai đầu gối!
Anh ta thực sự quỳ xuống như một tội nhân!
“Penelope Eckart.”
“……”
“Xin hãy gả cho ta.”

—–

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *