Home » Truyện Dịch » (Phiên ngoại 14) KẾT THÚC CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN CHỈ CÓ THỂ LÀ CÁI CHẾT

Phiên ngoại 14

“úi cha’ :D”

 

Nội dung :

***

Thái tử nắm lấy váy tôi và vội nói như thể anh ấy đang cầu xin chứ không phải là cầu hôn. Dáng vẻ này thì có chỗ nào giống cầu hôn cơ chứ.
Chiếc nhẫn chưa hoàn thiện và thậm chí trước đó còn không có lời cầu hôn nào ra ngô ra khoai hết.
“Điện hạ.”
Tôi nhìn anh với ánh mắt có chút ngạc nhiên.
Anh là một thái tử, một kẻ lãnh đạo cuộc chiến chinh đến thắng lợi vẻ vang và tự hào trở về kinh đô.
Và bây giờ khi tôi không còn sức mạnh gì có thể tham dự vào cục diện, tôi thấy một người đàn ông sẽ trở thành hoàng đế với quyền lực tối cao đang tuyệt vọng cầu xin mình kết hôn với anh.
Tôi cảm thấy thật kỳ lạ.
“Ngài không cần phải quỳ trên cả hai đầu gối của mình như thế đâu ạ.”
“Ta sắp xấu hổ chết mất, nàng nên trả lời nhanh đi. Nàng sẽ đồng ý cưới ta phải không? Hả?”
Ngay khi tôi nhìn xuống anh, Kallisto vội vàng thốt ra khi khuôn mặt có vẻ sốt ruột muốn gần chết.
‘Anh ấy cũng biết xấu hổ cơ à.’
Tôi đột nhiên bật cười.
Tôi đã rất tức giận khi anh ấy thúc ép việc kết hôn. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đáng thương ngẩng đầu nhìn mình, cũng có chút….
‘Đáng yêu thế không biết.’
“Ngài biết em chỉ đang trêu chọc ngài thôi mà?”
Tôi lắc đầu với suy nghĩ rằng cuối cùng tôi đã được thử trải nghiệm cảm giác này và nói.
“Em sẽ nói với Cedric mọi chuyện.”
“Ta không quan tâm.”
Tôi biết chắc chắn Kallisto sẽ sớm đứng lên.
Nhưng anh vẫn lầm bầm với vẻ mặt cứng đờ mà không chịu đứng dậy.
“Bị trêu chọc như vậy thì có gì to tát nếu ta có thể lấy được nàng chứ.”
“…”
“Và nếu nàng làm vậy thì ta sẽ cắt cổ bọn họ.”
“Tất nhiên phải thế rồi.”
Tim tôi đập thình thịch từ lúc nãy giờ đã trở lại trạng thái ban đầu.
Tôi nhìn anh, thở dài một hơi rồi từ từ quỳ xuống trước mặt anh.
“Điện hạ.”
Khuôn mặt của thái tử trắng bệch như những gì tôi tưởng tượng khi thấy tôi chỉ nhìn anh mà không đưa ra câu trả lời.
Tôi vươn tay đưa lên khóe mắt đỏ thẫm của anh rồi nhẹ nhàng lướt qua.
Tôi nói ra những điều mình chưa bao giờ nói với giọng trầm thấp.
“Em, em muốn đi học.”
“Khảo cổ, ý của nàng là môn học đó?”
“Vâng. Em đã nói với ngài, em là một sinh viên tại nơi em sống lúc trước.”
Kallisto nhíu mày, dường như anh không thích những gì tôi nói nhưng anh không cắt ngang lời tôi mà vẫn im lặng lắng nghe.
“Em muốn làm những gì mình đã và đang làm ở nơi đây. Có rất nhiều hiện vật và nền văn minh chưa được khám phá ở thế giới này. Em nghĩ có lẽ có một nơi nào đó cần sự giúp đỡ của mình hay chăng.”
“……”
“Ngài đã quên rồi sao? Ngài bảo em ở lại vì ngài sẽ làm bất cứ điều gì em muốn.” Tôi ngừng nói và nhìn vào mắt Kallisto.
‘Anh đã nói thế mà, nhưng mình sẽ không nhắm vào lời hứa này quá nhiều.’
Một lúc lâu sau, đôi môi của thái tử mới mấp máy.
“Ta không nói với nàng là không được.”
“Ân?”
“Chỉ cần kết hôn xong thì nàng có thể làm tất cả những điều nàng muốn.”
“Như ngài đã biết thì em cũng muốn vào Học viện.”
“Nàng có thể làm điều đó sau lễ cưới.”
Tôi chết lặng, sau đó hét lên với kẻ vô lý trước mặt này. “Hoàng hậu đến học viện học nghe có lý sao?”
“Tại sao không? Chúng ta đều có thể hiểu được. Nếu nàng không thoải mái trước cái nhìn của người khác, ta có thể đưa tất cả giáo sư về dinh thự hoàng gia.”
“……”
Ôi trời, tôi còn chưa bao giờ nghĩ đến việc đó nữa.
Vừa bối rối vừa choáng váng vì câu trả lời của anh, tôi cố gắng đáp lại. “Em không muốn trở thành một kẻ phiền toái như vậy đâu. Và đó không phải là vấn đề duy nhất.”
“Vậy còn có chuyện khác nữa à.”
“Em muốn đến những nơi xa xôi khác và khám phá các khu di tích! Em muốn học cách khai quật xương người đúng cách!”
“Ta sẽ chuyển tất cả vào cung điện.”
“Ha.”
Lời nói của anh ấy chẳng có lý gì cả. Tôi ngước mắt lên và gầm gừ hỏi.
“Ngay từ đầu ngài không hề có ý định để em ra khỏi cung đúng không?”
“…”
Kallisto không có câu trả lời như thể tôi đã nói đúng.
Tôi trừng mắt nhìn anh ta như muốn hỏi tại sao nhưng vẫn không có câu trả lời. Và ngay sau đó anh ấy nắm lấy tay tôi, từ từ xoa má anh ấy vào lòng bàn tay tôi và nói.
“Tất cả đều là lỗi của nàng.”
“Hả? Sao lại là lỗi của em rồi?”
“Ta đã cố gắng để nàng đi. Nhưng cuối cùng nàng không quay về đó và chọn ta.”
“…”
“Do đó nàng phải chịu trách nhiệm cho nỗi lo lắng này của ta chứ.”
“Cái quần què gì vậy?!”
Khoảnh khắc khi tôi muốn bốc khói vì sự ngụy biện của kẻ điên này, Kallisto ngước nhìn tôi với vẻ mặt uể oải lạ lùng.
Chụt~
Anh cuối đầu xuống hôn vào lòng bàn tay tôi.
“Đừng làm thế chứ.”
Tôi trừng to mắt khi nhận ra dấu hiệu anh đang cố gắng trốn tránh vấn đề.
Nhưng thay vì dừng lại, anh ấy dần tiến lên và hôn từ lòng bàn tay đến cổ tay rồi cánh tay.
“Ài, ma thuật không phải là cách duy nhất có thể khiến nàng chỉ ở trong phòng ngủ.”
Chụt~ Chụt~
Với cảm giác nhột nhột rợn người, tôi cố nén cơ thể run rẩy của mình và nói.
“Em không có tâm trạng đâu. Đã bảo với ngài là đừng mà…. Nếu ngài cứ tiếp tục như vậy em sẽ ngủ trong phòng của mình.”
Tak-
Khi tôi hất tay anh ra và cảnh cáo, Kallisto giơ cả hai tay lên và lùi lại một bước.
“Được rồi, được rồi mà. Ta còn muốn nắm tay nàng khi ngủ cơ.”
“……”
“Bởi vì nàng mà ta đã lục soát cung điện cả đêm. Nàng ngủ cùng ta nhé, chỉ nắm tay thôi thì sẽ được mà.”
Khi tôi trừng mắt mà không nói gì, anh ta cầu xin với vẻ mặt tuyệt vọng.
“Ở lại với ta nhé.”
…Tôi cuối cùng cũng phải chịu thua và chậm rãi gật đầu với anh. “Vâng được rồi.”
*****
Khi tôi mở mắt ra đã là buổi trưa, ánh nắng chói chang xuyên qua rèm cửa. Cứ nắm tay nên không mấy dễ ngủ, mãi về sau mới có thể thiếp đi.
Mở mắt ra khi cơn buồn ngủ vẫn chưa tan và…..
“Ưgh!”
Tôi ôm lấy cơ thể với tâm trạng như đang gào thét của mình và bật dậy.
Sau đó tấm chăn rơi xuống và lộ ra một mảng da thịt, tôi sốc điếng người.
“Tên khốn đầu vàng điên khùng kiaaaa! Hắn ta là con chó hay gì?!”
Nước mắt giàn giụa nhìn lên những vết đỏ dày đặc đến nỗi khó có thể nhìn thấy chỗ nào bình thường.
‘Nếu một ngày nào đó mình biến mất thì sẽ thế nào đây?’
Khi tôi cố cử động tấm lưng cứng đơ của mình, rùng mình vì sự tưởng tượng ớn lạnh.
Ttokttok-.
“Công nương, ngài đã dậy chưa? Tôi vào được chứ?”
Có người gõ cửa phòng ngủ của thái tử.
“Ahh, chờ đã!”
Tôi hốt hoảng đi tìm quần áo.
Nhưng tôi không thể nhìn thấy quần áo ở đâu nơi gần giường.
‘Chắc không phải bị xé rồi chứ.’
Tôi nhớ lại lúc mình tuyệt vọng bảo vệ nó như một bộ trang phục quý giá ra sao vào hôm qua.
Cắn môi suy nghĩ, không còn cách nào khác, tôi dùng chăn trùm kín người từ đầu cho đến chân.
“Mời vào.”
Cánh cửa mở ra và hàng loạt người giúp việc bước vào.
Họ rất khó xử vì tôi đã đe dọa và không muốn mỗi buổi sáng họ đều đến phòng phục vụ tôi như thế.
“Đêm qua ngài ngủ có ngon không ạ? Thần chuẩn bị nước tắm cho ngài nhé.”
‘Mình không thích chút nào!’
Nam tước, vú em của Kallisto và người hầu gái đứng đầu của cung điện Thái tử đối đãi với tôi như một chủ nhân của cung điện.
Tôi cảm thấy bất an và có chút gánh nặng về điều đó.
“Ngài có muốn ngủ thêm không? Nếu không phiền thì vào phòng tắm nhé.”
Cô hầu gái vừa nói vừa đưa áo choàng cho tôi khi tôi đang trùm chăn và không cử động. Tôi hỏi thay vì câu trả lời.
“Quần áo của tôi đâu?”
“Khi ngài tắm rửa thì chúng thần sẽ chuẩn bị quần áo cho ngài ạ.”
“Tôi muốn về phòng tắm rửa.”
“Tôi xin lỗi, nhưng bộ quần áo ngài mặc ngày hôm qua đã bị xử lý như là một hình phạt.”
Cô hầu gái đáp lại với một nụ cười xin lỗi trên khuôn mặt.
“Vậy tại sao cô không mang cho tôi một số quần áo khác để mặc cơ chứ?”
Một dấu hỏi lơ lửng trên đầu tôi, nhưng cô ấy đã sớm được đưa cho một chiếc áo choàng.
Chịu đựng tính khí như chó điên của thái tử trong nhiều năm, cô ấy là một đối thủ đáng gờm đấy, không giống với hầu gái trưởng của công tước đang bảo vệ Leila.
‘Phải nhanh chóng tắm rửa và quay trở về thay vì cứ làm ầm ĩ lên.’
Đứng dậy khỏi chỗ ngồi một cách khó khăn, tôi buồn bã nói. “Được rồi.”
“Đã hiểu. Chúng thần sẽ đợi bên ngoài nên ngài cứ thoải mái tắm rửa tùy thích ạ.”
Cô hầu gái rời đi với vẻ mặt tiếc nuối lạ lùng.
May mắn là quần áo đã được đặt ngay ngắn trên giường khi tôi tắm rửa xong. Đó là một chiếc váy màu vàng nhạt.
Cũng đến lúc cô hầu trưởng vội vàng vào phòng. ‘TtokTtok’ chắc chắn rồi, tiếng gõ vang lên như một bóng ma.
“Công nương, nếu như ngài tắm xong rồi thì thần vào một lát được không?”
Tóc tôi vẫn còn hơi ướt nhưng tôi không quan tâm lắm vì có hơi đang vội.
“Mời vào.”
Dù sao thì đây cũng không phải là phòng riêng của mình vì vậy cho họ vào cũng không vấn đề gì cả.
Khi nhìn thấy cô hầu gái lại kéo theo một đám người giúp việc, tôi khẽ chớp mắt.
“Công nương, ngài có yêu cầu bữa ăn như thế nào không ạ?”
‘Có cái gì đáng ngờ lắm.’
Những lúc như thế này thì tốt nhất là nên tránh đi.
“Không cần đâu, cảm ơn. Tôi sẽ về phòng mình và dùng bữa ở đấy.”
Tôi nói vội và chạy thẳng qua phòng ngủ.
“Ah đợi đã! Công nương!”
Cô hầu gái không lường trước được hành động bất ngờ của tôi, cuống cuồng cố gắng ngăn tôi lại nhưng đã quá muộn.
Tôi nhanh chóng đến cửa và xoay nắm cửa mà không do dự.
Lạch cạch-.
“Cái- cái gì thế này?”
Những ngọn giáo lớn vắt ngang trước mặt tôi.
“Xin vui lòng vào trong, công nương. Bên ngoài không an toàn vì thế ngài sẽ không thể ra ngoài trong khoảng thời gian này.”
Năm binh lính bao vây cửa, dùng giáo chặn lối vào.
Đó là cận vệ riêng của thái tử.
“Các ngươi bây giờ là…”
Tôi chết lặng và lắp bắp. Cô hầu gái đã đuổi đến bên tôi rồi cúi đầu xuống.
“Công nương, thần cầu xin ngài, Thái tử điện hạ đã ra lệnh cho ngài ở lại đây cho đến khi lễ đăng quang vì sự an toàn của ngài.”
“Cái gì? “
Thật sự muốn giam lỏng mình sao?

—–

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *