Home » Truyện Dịch » (Phiên ngoại 12) KẾT THÚC CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN CHỈ CÓ THỂ LÀ CÁI CHẾT

Phiên ngoại 12

“Hầu tước”

 

Nội dung :

***

“Hầu tước”
Tôi quay lại nhìn anh, có đôi chút sững sờ trước những lời nói đột ngột ấy. Vinter bình tĩnh đối mặt với tôi và mở miệng.
“Ngay cả khi công nương không khóc thì vẫn luôn mang một vẻ mặt đượm buồn.”
“…”
“Vì thế ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi đã không thể rời mắt khỏi công nương, ngay cả khi tôi nghi ngờ em có thể có dính líu đến Leila.”
Có một ánh sáng thê lương trên khuôn mặt gầy của anh.
“Nhưng giờ đây em không còn có vẻ gì như vậy nữa.”
Tôi mở to mắt trước câu nói này rồi chậm rãi hỏi ngược lại. “Giờ đây ngài thấy được gì?”
“Trông em thật nhẹ nhõm.” Anh đáp không chút do dự.
Nó rõ ràng như vậy sao? Tôi đã rất ngạc nhiên, Vinter luôn tinh tế nhận ra cảm xúc của tôi. Anh cười khổ.
“Trong khi tôi bị mắc kẹt ở đây thì nhiều thứ đã thay đổi rồi.”
Nghĩ lại thì tôi quên mất rằng Vinter đã bị nhốt ở đây vì Yvonne. Anh ấy nói đúng, đã có quá nhiều sự thay đổi.
Nhưng không giống như tôi bỏ qua mọi thứ và tiến về phía trước từng chút một, anh ấy vẫn đang dừng lại ở thời điểm này.
“Tôi biết mình phải xin lỗi và biết ơn công nương vì đã đánh bại Leila và thậm chí còn tìm ra linh hồn của Yvonne. Nhưng”
“……”
“Và nhất là em đến để cứu tôi thoát khỏi nơi đây.”
“…”
“Tôi thật sự rất vui.”
Khi anh ấy nói điều đó có một nỗi đau lướt qua đôi mắt xanh của anh.
“Nếu tôi nói tôi muốn thời gian này kéo dài mãi mãi, tôi nghĩ em sẽ nói tôi là một tên điên lố bịch.”
À, thì ra anh vẫn còn tình cảm với tôi. Thậm chí sau khi trò chơi kết thúc… quả thật cảm giác rất siêu thực khi phát hiện ra một nam chính vẫn thích mình.
‘Giờ đây phần tình cảm này là thật.’
Sau khi muộn màng nghĩ đến điều đó, tôi chợt nhận ra rằng mình đã khá khắc nghiệt với Vinter thì phải.
Tôi dành thời gian bù đầu lo sợ cho cái mạng bé nhỏ của mình có thể ngoẻo bất cứ lúc nào nên tôi cũng không nghĩ sâu xa xem anh có tâm tư gì. Trong khi Vinter đã kiềm chế cảm xúc của mình và không do dự đi đến nơi này.
Giờ đã đến lúc anh nên dứt bỏ tình cảm còn vương vấn với tôi và bước tiếp.
“Hầu tước.”
Tôi cố gắng mở miệng. “Tôi…tôi thích Thái tử.”
“…”
“Nhiều hơn tôi nghĩ…đủ để từ bỏ việc cố gắng chạy trốn khỏi Leila.”
“…”
“Tôi xin lỗi vì không thể nói trước với ngài.”
Đôi mắt anh khẽ rung lên.
Tôi không tự tin đối mặt với vẻ mặt mờ mịt của anh, tôi từ từ hạ mắt mình xuống.
Đột nhiên tôi hối hận. Nếu lúc trước tôi từ chối rõ ràng như vậy, anh ấy có thể dễ dàng từ bỏ phần tình cảm này hơn rồi.
“Không phải em nói chỉ là chút để ý thôi sao?”
“Xin lỗi.”
Vào thời điểm đó, tôi thực lòng sẵn sàng làm tổn thương Vinter.
Anh nghi ngờ Leila là một kẻ xấu xa luôn cố gắng giết Yvonne.
Và thật nực cười khi anh nói thích tôi để rồi lại phản bội niềm tin mà anh ấy đã gìn giữ cả đời.
Nhưng bây giờ tôi không ghê tởm cũng không vui vẻ gì cho cam.
Tôi nói rằng tôi rất tiếc vì không thể nói trước với anh nhưng tôi không thực sự hối tiếc khi lên tiếng từ chối rạch ròi. Chỉ là…
Vinter cũng cần được giải thoát khỏi gánh nặng không nên có.
“Tôi hiểu rồi.” Sau khi nhìn tôi hồi lâu, anh ấy cuối cùng cũng mở miệng.
“Tôi không ngờ tới cho lắm. Ngay cả khi anh ta nói sẽ đi đến phương bắc nơi có em. Và…”
“……”
“Khi em bỏ nhà đi, Thái tử đã đến biệt thự của tôi ba lần.”
“Cái gì? Tại sao lại là biệt thự của Hầu tước?”
Bỗng dưng,
-Khi ta nghe nói nàng đã biến mất khỏi nhà của công tước, ta đã đấm bọn pháp sư Hoàng cung và chạy về thủ đô như một kẻ điên.”
-Nhưng ta đã nghĩ có thể nàng đang ở với cái gã bị quỷ ám đó, và khoảnh khắc khi ta nhìn thấy khuôn mặt của hắn, ta đã …! Ta”
Đột nhiên hình ảnh Thái tử hét lên với vẻ mặt giận dữ khi chúng tôi đoàn tụ trên con tàu đến Quần đảo Archina lại hiện lên một cách sống động.
‘Má ơi. Vậy có nghĩa là…’
Tôi quay lại nhìn Vinter với vẻ mặt không biết diễn tả thế nào mới phải.
Anh ấy gói gọn câu chuyện một cách đơn giản chỉ như một lần ‘viếng thăm’ của thái tử, nhưng tôi tưởng tượng được cái cảnh tồi tệ khi Kallisto hùng hổ xông vào nhà anh ấy lúc tìm tôi như thế nào ấy chứ.
“Tôi xin lỗi vì sự bất tiện như vậy, Hầu tước. Cái tên điên ấy…ý tôi là… tôi thay mặt điện hạ xin lỗi ngài…”
Tôi áy náy vội vàng xin lỗi anh.
“Tôi rất vui khi nghe điều đó.”
Một nụ cười trầm thấp vang lên.
“Giờ đây đã có một người ở bên cạnh em và có thể làm cho em cười.”
Tôi từ từ ngẩng đầu lên.
Không biết có phải anh đang gượng ép hay không, Vinter vẫn đang mỉm cười với ánh mắt ấm áp.
Tôi đứng ngây ra một lúc rồi sau đó nhìn thấy anh đang có chút khó chịu.
Rõ ràng là anh ta đang nhớ lại và cau mày trước sự tàn bạo thô lỗ của Kallisto, nhưng tôi cảm thấy các cơ trên khuôn mặt anh vẫn không hề nhăn nhó lại với nhau.
Sau khi tránh ánh mắt của anh ấy trong giây lát với cảm giác xấu hổ, tôi nhanh chóng nhìn Vinter.
“Bây giờ tôi không có lý do gì để hoài nghi, tôi tin tưởng ngài. Do đó,”
“……”
“Ngài không cần phải cảm thấy tội lỗi nữa.”
Vinter đã im lặng trong một thời gian dài.
Cố gắng không nhìn vào đôi mắt xanh đang ửng đỏ, tôi chờ anh xoa dịu cảm xúc của mình.
“Nếu chúng ta ra khỏi đây, hợp đồng sẽ được thực hiện triệt để mà không có bất kỳ thay đổi nào.”
Đột nhiên, một bàn tay to lớn vươn ra trước mặt tôi.
“Tôi tự tin rằng mình có thể chạm khắc và phân phối ma thuật tinh khiết nhất trên đồ trang sức.”
“…”
“Hãy tin tưởng năng lực của chúng tôi.”
Tôi hơi ngơ người đôi chút, sau đó nhận ra anh ấy đang chờ đợi một cái bắt tay với tư cách là đối tác làm ăn.
“Đó là hiển nhiên rồi.”
Chỉ khi đó tôi mới mỉm cười và nắm tay anh.
“Dù sao cũng tính là ngài nợ tôi mà. Ngài biết tôi tính toán dường nào mà phải không?”
“Ôi chúa ơi.”
Vinter rên rỉ tỏ vẻ than phiền. Tôi nghiêm nghị nói và liếc nhìn anh.
“Ngài sẽ phải chuẩn bị để trả hết số nợ đó.” Tôi vừa bắt tay anh vừa lên tiếng nhắc nhở.
Trong trí nhớ tôi thì ngọc lục bảo và kim cương của mình trải dài khắp thế giới chứ chả đùa đâu.
Vinter đáp lại như thể đã đầu hàng trước những lời nói khó nghe của tôi.
“Được rồi, được rồi mà.”
“Đi thôi nào.”
Không chần chừ thêm nữa, tôi rút tay ra và quay người đi.
Tôi có thể cảm thấy Vinter đang nhìn chằm chằm vào tay tôi, nhưng tôi đến gần tấm gương sự thật mà tỏ vẻ không hề hay biết.
Khi tôi đứng trước tấm gương, không giống như tấm gương bị vỡ ở bên kia thời gian và không gian, chỉ lúc đó tôi mới nhận ra…Bây giờ tôi có cảm giác rằng sẽ không còn gì để đối mặt với cái gương chết tiệt này nữa.
‘Cái duyên định oái oăm này chả khác gì một cuộc gặp gỡ khiếp đảm muốn đòi mạng người khác, ta chả bao giờ hi vọng được gặp lại ngươi lần nữa đâu.’
Tâm tình khá tốt, tôi lẩm bẩm với linh hồn của phù thủy cổ đại-kẻ có thể đang ở đâu đó trên thế giới này.
“Chúng ta có thể bị kẹt giữa thời gian và không gian khác nhau khi chúng ta đi ra ngoài. Có chút rắc rối đây, hãy nắm chặt tay tôi nhé.”
Đột nhiên Vinter đến bên cạnh tôi và đưa tay ra một lần nữa. Tôi nắm tay anh ấy không chút do dự và sau đó chúng tôi nhảy vào gương cùng một lúc.
Ánh sáng trắng lại lần nữa lóe lên trước mắt tôi.
“Ugh”
Khi mở mắt ra, tôi nhận ra đây là phòng làm việc có đầy các hiệp sĩ được trang bị vũ trang kỹ càng.
“Điện hạ?”
Và ở giữa có bóng dáng của Thái tử đang đứng với khuôn mặt méo mó không thể méo hơn.
Làm thế nào anh ta tìm thấy nó? Người đàn ông đang cầm thanh kiếm mà tôi đã giấu trong phòng ngủ với tư thế như thể sẽ đập vào gương ngay tức khắc, nhưng sau đó anh từ từ hạ kiếm xuống.
Một giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.
‘Anh ấy khó chịu hay sao thế?’
Khoảnh khắc tôi định đến gần anh, trong lòng chợt dấy lên nỗi lo lắng. Ánh mắt anh ta liếc nhìn xuống nơi nào đó.
“Penelope Eckart.”
Đột nhiên anh ấy gọi tôi với một giọng rất trầm và đôi mắt đỏ lóe lên tia sáng.
‘Toang cmn rồi!’
Tôi cảm thấy ớn lạnh khi nhận ra ánh mắt ấy đóng đinh vào nơi tay tôi và tay Vinter đang nắm lấy nhau.
“A, thưa điện hạ. Chuyện này, ờm ….. tình huống có chút khẩn cấp”
Tôi cố gắng thu tay về và giải thích với anh ấy bằng cách nắm lấy tay anh.
“Bắt lấy hắn.”
Một giọng nói trầm thấp ở phía trước vang lên.
Các vệ sĩ hoàng gia nhanh chóng di chuyển theo lệnh của thái tử. Họ lập tức bao vây Vinter và trói tay anh ta bằng một sợi dây mỏng, cái mà tôi đã bị trói một lần trước đây.
“Hầu tước, Hầu tước!”
Vinter không hề hoảng loạn và cứ để bọn họn bắt lấy anh một cách bình thản.
Tôi sững sờ rồi lắp bắp nói khi chứng kiến cảnh đó. “Có chuyện gì thế? Tại sao lại trói ngài ấy?!”
“Nàng đang làm gì vậy? Công nương Eckart, cũng không thiếu phần cho kẻ gây rối này đâu.”
Anh ta lạnh lùng cắt lời tôi và bước đến.
“Điện hạ.”
‘Tại sao lại là mình nữa vậy?’
Ngay lập tức những hiệp sĩ bao vây lấy tôi kèm theo động tác nhanh gọn lẹ.
Chớp mắt ngây dại, tôi nhìn chằm chằm xuống sợi dây trói trên tay mình.
“Ta sẽ đích thân hộ tống kẻ phá rối này.”
Kallisto buông lời nhẹ nhàng khi tiếp nhận phần cuối của sợi dây một cách trịnh thượng từ hiệp sĩ.
Ah… Thế là sau đó tôi bị chính hoàng tử bắt lấy và giam vào hoàng cung.

—–

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *