Home » Truyện Dịch » (Phiên ngoại 11) KẾT THÚC CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN CHỈ CÓ THỂ LÀ CÁI CHẾT

Phiên ngoại 11

“Tôi còn không có tư cách an ủi em như trước nữa.”

 

 

Nội dung :

***

Tôi trả lời bằng một giọng sưng sỉa.
“Có vẻ như ngài rất tiếc vì tôi đã làm được nhỉ.”
“Không phải như vậy, chỉ là”
“Đáng tiếc là kể từ khi tôi giết Yvonne cũng đã một khoảng thời gian rồi. Điều đó có nghĩa là vòng tròn ma thuật đang giam giữ ngài sẽ ngừng hoạt động.”
Anh thậm chí còn không biết điều đó bởi vì anh đã chìm vào giấc ngủ cho đến tận bây giờ.
Nhưng khi thấy anh không hiểu và nhìn chằm chằm vào mình, tôi càng tức giận hơn.
“Sao ngài không tỉnh giấc sớm hơn chứ? Ngài có biết tìm ngài vất vả như thế nào không hả Hầu tước?”
Tôi bực dọc hét lên. Chỉ sau đó Vinter mới đứng lên khỏi vị trí của mình, vẫn mang vẻ mặt như con nai vàng ngơ ngác.
Sau một lúc lâu khi đã nắm bắt được tình hình, cuối cùng anh cũng mở miệng nói chuyện. “Tôi đã nghĩ rằng rất khó để làm được do đó tôi đã từ bỏ mọi thứ và chờ đợi cái kết.”
Tôi chết lặng khi nghe câu trả lời của anh. Đôi mắt Vinter lướt qua khoảng không xa xăm, từ từ chuyển đến Yvonne đang đứng cạnh tôi.
“Không biết từ lúc nào, ánh mắt đứa nhỏ này đã dần vô cảm.”
“……”
“Tôi nghĩ đó là ảo giác trong quá khứ khi thấy tội lỗi. Vì vậy tôi cho rằng đã đến lúc rồi.”
Vinter nằm ở đó, từ bỏ mọi thứ và không biết liệu vòng tròn ma thuật có dừng lại hay không.
Tôi tức giận nhưng đồng thời cũng thấu hiểu được cảm giác của anh nên giữ im lặng trong một lúc.
Dù sao thì việc anh còn sống là quan trọng nhất.
Bây giờ chúng ta phải thực hiện một bước đầu tiên cho tương lai mà không liên quan gì đến trò chơi.
“Cô ấy là Yvonne ‘thật’.”
“Ah.”
“Tôi nghĩ cô ấy đã bị nhốt trong khoảng không sau khi bị Leila chiếm hữu.” Tôi giải thích cho Vinter về danh tính của Yvonne.
Nó khiến tôi băn khoăn đôi chút. Có lẽ những pháp sư cổ đại ở hệ thống đã giam giữ linh hồn của những đứa trẻ ở nơi như thế này.
Như đưa tôi trở lại từ một chiều không gian khác vì anh ta không thể thu thập linh hồn đã tan biến của Penelope.
‘Vậy đó là lý do tại sao chỉ có Leila trở lại mà không có Yvonne.’
Đồng thời cũng xem là một việc may mắn.
Cô bé Yvonne sẽ không thể chịu đựng nổi một Leila độc ác lúc nào cũng muốn tàn phá tâm hồn và tinh thần của mình théo cách điên cuồng được.
“Tôi hiểu rồi.”
Vinter nặng nề gật đầu.
Có vẻ như đang cảm thấy phải chịu trách nhiệm về việc này.
“Bây giờ làm thế nào chúng ta có thể ra khỏi đây đây?”
“Chà. Theo như tôi nghĩ có vẻ như ‘sự thật’ là một lối đi nối với bên ngoài.”
Vinter chỉ ra phía sau tôi và nói.
Tôi nhẹ nhàng gật đầu, tôi đã đến đây qua tấm gương đang được phục hồi vì vậy tôi nghĩ nó cũng có lý.
Điều duy nhất còn lại bây giờ là Yvonne.
Tôi liếc nhìn cô ấy.
“Vậy thì trước khi chúng ta ra ngoài, tôi nghĩ xem chúng ta nên làm gì với cô ấy.”
May mắn là Vinter vẫn còn sống.
Bây giờ hệ thống đã biến mất nên cần phải có một giải pháp khác. Sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người để có một kết thúc tốt đẹp hơn.
Tôi muốn đưa Yvonne rời khỏi đây và nếu có thể, tôi muốn đưa cô ấy về với gia đình vốn thuộc về cô.
Tuy nhiên anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào Yvonne và lắc đầu với vẻ mặt u ám.
“Thật không may là không có cách nào.”
“Vì sao?”
“Nếu công nương thành công trong việc ngăn chặn Leila, sẽ không còn cơ thể nguyên vẹn để linh hồn có thể quay về đúng với thể xác ban đầu.”
“Việc đó…” Tôi không biết phải nói gì nữa.
Tôi chỉ biết nó sẽ có tác động đến ma thuật nhưng chưa bao giờ nghĩ đến một vấn đề thực tế như vậy.
“Ngài đang nói gì vậy?”
Khi cả hai chúng tôi nghiêm trọng nhìn nhau, Yvonne bước vào và hỏi.
Tôi sợ mình sẽ lỡ mồm mà nói những thứ không mấy vui vẻ trước mặt đứa trẻ này, vì thế tôi nhanh chóng dùng tay chặn tai Yvonne.
“Em không cần biết đâu.”
“Ơ, tại sao chị không cho em biết? Buông ra!”
“Chậc, chỉ là chị đang có vài rắc rối thôi mà.”
Trong khi ngăn đứa trẻ đang giãy giụa để thoát khỏi tay mình, tôi trầm giọng nói với Vinter.
“Tôi không đi tìm nhưng chắc hẳn thi thể đã được thu giữ.”
“……”
“Ngài có thể làm gì với nó không?”
“Công nương.”
“Tôi không thể để cô ấy mắc kẹt ở đây như thế này. Tôi chỉ nhìn thấy khoảnh khắc cô ấy chết.” Sau khi chứng kiến cảnh đó, tôi không thể bỏ cô bé này ở lại đây được.
Tôi xụ mặt thì thầm và Vinter cũng nhăn nhó.
“Ngốc quá, làm gì có chuyện em không nghe thấy chỉ vì chị đang chặn tai em cơ chứ.” Đột nhiên một giọng nói vang lên.
Tôi nhìn thấy mái tóc hồng đang làm vẻ mặt hóm hỉnh sau lưng Vinter.
“Em đang giễu cợt người lớn đấy à.”
“Em biết làm thế nào để thoát khỏi đây đấy.”
Tôi cố gắng nói thêm một từ nhưng dừng lại khi nghe thấy lời của Yvonne. “Cái gì? … Bằng cách nào?”
“Đôi khi có một cửa sổ hình vuông kỳ lạ bật lên và hỏi em. Nếu em chọn chấp nhận, em có thể đến một nơi tốt hơn và tái sinh đấy.”
“Chấp nhận?”
Tôi thẫn thờ nhìn Yvonne.
Cảm giác hơi kỳ lạ khi biết ai đó ngoại trừ tôi có thể nhìn thấy cửa sổ hệ thống.
Đồng thời thì điều tôi đoán lúc trước cũng đã trở thành sự thật.
‘Như dự đoán, nó được viết bởi phù thủy cổ đại.’
Nếu được sinh ra lần nữa, cô ấy sẽ được tái sinh đến một chiều không gian khác giống như tôi.
Nhìn Yvonne với ánh mắt phức tạp, tôi nặng nề mở miệng. “Vậy tại sao em không chọn chấp nhận?”
Rồi đứa trẻ bĩu môi. “Em không muốn đi đâu.”
“……”
“Nếu em đi thì điều gì sẽ xảy ra lỡ như cha và các anh không bao giờ gặp lại em nữa.”
Tôi cố gắng nuốt tiếng thở dài.
Ngay cả với gợi ý của các pháp sư cổ đại, tôi có thể hiểu tại sao Yvonne lại bị bỏ lại một mình trong không gian tối tăm này. Vì cô bé luôn mong muốn và chờ đợi được nhìn thấy người thân của mình, cho dù cái chết kinh hoàng của cô vẫn không ngừng lặp lại.
Tôi không có đủ tình cảm để chịu đựng nỗi đau như vậy, vì thế có vẻ như tôi không thể hiểu nỗi Yvonne. Nhìn tôi im lặng, Yvonne khó chịu hỏi.
“Em nhất định phải đi sao?”
“Em không cần phải đi nếu em không muốn.”
“Công nương.” Vinter gọi tôi như thể anh bị ngạc nhiên trước câu trả lời không mấy thuận tai này.
Thay vì cố giải thích cho anh ấy hiểu, tôi lấy một thứ trong túi ra và đưa cho Yvonne. “Đây, chiếc gương của em.”
Là cái gương cầm tay của Yvonne mà cô ấy nhận được như một món quà từ Derick.
“Chị đã nhặt được nó. Em đừng làm mất nó nữa nhé.”
Đứa trẻ nhìn vào chiếc gương cầm tay với vẻ ngạc nhiên. Ngay sau đó đôi mắt xanh của cô bé rưng rưng đầy nước mắt.
“Hic.”
Yvonne ngẩng đầu lên với đôi mắt mở to nhìn tôi.
“Cha và các anh của em, họ đều rất khỏe.”
Tôi không muốn nói với cô bé rằng họ đang tìm kiếm đứa con gái của mình như thế nào.
Yvonne đã có một khoảng thời gian khốn khổ vì bị chia cắt khỏi gia đình, nhưng đối với Penelope, họ là những người đã giết cô không biết bao nhiêu lần.
Lo sợ cô có thể bị đuổi ra khỏi biệt thự khi con gái ruột trở về. Do đó, Penelope luôn sống trong lo lắng và hành động theo cách như phải làm vậy.
‘Nhân tiện thì có gì hay ho để mà nói về việc đó cơ chứ?’
Tôi trở nên gắt gỏng và cảm thấy mình chịu đủ với những thứ như vậy rồi. Và bây giờ tôi tự tin rằng mình sẽ hạnh phúc nếu không có họ.
Tôi sẽ học cách yêu bản thân mình và có lẽ sẽ tự gặm nhấm nỗi tương tư khi nhớ về người mình yêu, dù sao đi nữa thì cũng sẽ vượt qua được thôi nhỉ.
“Mỗi năm vào ngày họ lạc mất em, họ sẽ dành thời gian để nhớ về em. Nhưng ai cũng cố gắng không thể hiện ra ngoài. Họ sợ nếu em phát hiện ra em sẽ rất buồn.”
“…”
“Đặc biệt là cha em, ngài công tước, dù em ở đâu ông ấy vẫn luôn cầu nguyện cho em hạnh phúc và mỗi ngày đều có thể vui vẻ.”
“Hicc…”
Không giống như tôi không có biểu hiện gì trên khuôn mặt của mình, Yvonne không ngừng khóc, nước mắt kéo nhau rơi trên đôi má mềm mại của cô bé.
Tôi từ tốn thốt ra những lời sau cùng để thuyết phục cô ấy.
“Nếu mà em vẫn còn ở đây, chị không thể chỉ quay lại và nói cho bọn họ về tin tức của em được.”
“Chị”
Yvonne thở hổn hển, cố gắng lấy lại hơi thở đầy khó nhọc của mình. “Chị không ghét em sao?”
“Tại sao chị lại phải ghét em?”
“Em nghe nói gia đình em đã làm cho chị mất mạng chỉ vì em mà.”
“Em thậm chí còn không ở đó thì liên quan gì đến em chứ.” Tôi hoài nghi đáp sau đó lại thêm vào.
“Và không phải là chị không thể hiểu được họ. Dù thời gian có trôi qua bao lâu đi nữa thì nếu chị có một em gái đáng yêu như em thì chị cũng sẽ rất nhớ em mà.”
“……”
“Làm sao có thể quên được đây?”
Vào ngày cuối cùng của lễ hội, Reynold đã chỉ trích tôi chỉ vì tôi lên gác mái để xem pháo hoa.
Tôi không thế chỗ của Yvonne vì vậy tôi không thể tha thứ cho Derick kẻ đã bao lần dè bỉu Penelope và công tước người luôn âm thầm theo dõi cô ấy.
Nhưng tôi có thể hiểu tại sao họ làm như thế.
Nếu tôi mất đi một người em tốt bụng và đáng yêu như vậy ngay trước mặt mình, tôi sẽ lo lắng và căm thù bất cứ ai cố gắng thay thế em ấy.
Tôi cũng sẽ như họ, cũng sẽ phát điên.
“Ah”
Yvonne đang lau má bằng đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn vào không trung.
Bây giờ tôi không thể nhìn thấy nhưng tôi linh cảm chắc hẳn là cửa sổ hệ thống lại xuất hiện rồi.
“Em có quyền lựa chọn cho dù ở lại hay không. Đó là sự lựa chọn của em.”
Đôi mắt xanh của Yvonne bé nhỏ đang nhìn tôi.
Sau một hồi im lặng, cô cố gắng mở miệng.
“Gửi đến cha và các anh trai của em”
“……”
“Chị có thể nói với họ rằng em hiện đang rất khỏe và em yêu họ rất nhiều rất nhiều không?”
Tôi chậm rãi gật đầu.
Tôi không thể làm gì cho cô ấy ngoài việc nói với cô bọn họ đang thế nào.
“Và nói với anh Derick, cảm ơn anh đã mua cho em một chiếc gương cầm tay… và em xin lỗi vì đã làm mất nó.”
“Ừa, chị sẽ nói.”
“Vậy em đi đây.”
Yvonne cuối cùng cũng nói lời tạm biệt và không bao giờ cầm lấy chiếc gương cầm tay tôi đưa cho cô ấy. Những cái vẫy tay ngượng nghịu khiến mái tóc hồng xinh xắn của cô ấy bay phấp phới.
Ngay sau đó, cơ thể nhỏ bé bắt đầu được bao phủ bởi ánh sáng rực rỡ.
Tôi vẫy tay trong im lặng cho đến khi Yvonne hoàn toàn biến mất.
“Em không sao chứ?”
Vinter đến gần và lên tiếng nên tôi cũng ngừng vẫy tay. Tôi nhìn chằm chằm vào chỗ trống và quay đầu về phía anh ấy.
“Không có gì là không ổn với tôi cả.”
“Tôi luôn nhìn thấy khuôn mặt đẫm lệ của công nương nhiều hơn là khuôn mặt tươi cười ấy nhỉ.”
Khi nghe thấy lời nói ấy, tôi đưa tay sờ lên mặt mình.
Từ khi nào thế? Nước mắt tôi đang rơi.
Tôi vô hồn nhìn những giọt nước mắt thấm đẫm trên tay mình.
“Tôi muốn đưa cho em một chiếc khăn tay nhưng xin lỗi, tôi đang ở trong tình trạng này…”
“Không sao đâu.”
Tôi nói cùng một nụ cười nhẹ với Vinter khi anh trông có vẻ rất tiếc nối.
“Tôi có thể lau nó bằng tay mình mà.”
Vinter im lặng một lúc trước hành động của tôi, đột nhiên lẩm bẩm như một lời thì thầm với mình.
“….. Bây giờ công nương có thể tự lau nước mắt của mình rồi.”
“……”
“Tôi còn không có tư cách an ủi em như trước nữa.”

—–

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *