Phiên ngoại 34
- Dịch giả : Ann James
🙁
Nội dung :
***
Dưới ánh trăng chiếu rọi, mái tóc màu nâu xám dường như muốn lẫn vào trong bóng tối.
Tôi từ từ mở miệng khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đã đưa tay cho mình.
Tôi đang mơ khi mắt vẫn đang mở sao? Trong thâm tâm đầy nghi ngờ, nó dường như không có thật trong mắt tôi.
Anh ấy, người đã chết năm năm trước, giờ đang hiển diện trước mắt.
“…Eclisce.”
Tôi bặm môi hồi lâu rồi lẩm bẩm như hét.
“Anh… anh, anh còn sống sao?”
Kallisto đã tìm kiếm rất lâu vẫn không thể tìm thấy thi thể của anh.
Anh muốn tìm ra tất cả những kẻ nổi loạn và xử tử chúng để không để lại bất kỳ sự hối tiếc nào.
Khi tôi nghe lỏm được báo cáo về cuộc truy lùng những kẻ nổi loạn mà lòng cũng bất giác hồi hộp theo.
Nhưng sau cùng, thi thể của Eclisce vẫn chưa được tìm thấy.
Bây giờ năm năm sau, người ta tin anh đã biến mất mà không để lại chút dấu vết nào.
Cho dù có nằm mơ tôi thậm chí cũng không thể tưởng tượng được mình sẽ phải đối mặt với một tình huống bất ngờ như vậy ở một nơi không ngờ tới.
“……Làm thế nào….chuyện quái gì đã xảy ra vậy?”
Tôi nhìn anh với ánh mắt vô vàng bối rối.
“Anh đã ở chỗ quái quỷ nào vậy? Dễ dàng trốn truy đuổi trong nhiều năm như thế…”
Khi anh nhìn chằm chằm vào tôi như một con búp bê mà không nói lời nào, bỗng đột nhiên mở miệng.
“Có phải tên thật của tôi là Eclisce không?”
“…Hả?” Tôi ngơ ngác nhìn đối phương như không hiểu.
Sau đó, anh từ từ cúi xuống trước mặt tôi để ngang tầm mắt với nhau.
“Tôi không nhớ gì về chuyện năm năm trước.”
“Chuyện… chuyện này không phải….”
“Một người lính đánh thuê đã nhặt được tôi khi cơ thể đang chảy máu ở một con hẻm phía sau. Họ gọi tôi là Hamilton. Đó là tên của con hẻm nơi tôi đã nằm…”
“…….”
“Cô biết tôi sao?”. Anh ấy hỏi. Tôi thấy bóng mình phản chiếu trong con ngươi màu nâu xám ấy.
Cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc đồng thời trỗi dậy.
Vì Eclisce luôn nhìn chằm chằm vào tôi bằng khuôn mặt giống như thế này mà không có bất kỳ cảm xúc nào.
Thế nên rất khó để tin vào lời nói của anh có thật đã mất trí nhớ hay không.
“……Đừng nói dối.”
Tôi lườm anh ta, anh trông như đang yêu cầu tôi gọi anh ta là Hamilton.
“Anh ở gần thế này nhưng lại không bị phát hiện ra? Trong khi có một vết thương to tướng trên bụng như thế…”
“………”
“Chúng tôi dành thời gian công sức kể cả treo giải cho những ai tìm ra anh, tôi không nghĩ lính đánh thuê nào sẽ cố giấu anh đi đâu…”
“Khi thấy trên cổ có dây đeo, một tên thủ lĩnh Lính đánh thuê đã cố chọc giận tôi.”
Cắt ngang những lời nghi ngờ của tôi, anh ấy bình tĩnh nói.
Tôi ngạc nhiên khi nghe những lời của Eclisce.
Bất chấp phản ứng kinh khủng của tôi, anh vẫn tiếp tục.
“Khi tỉnh lại, tôi đã giết tất cả bọn chúng…. Tôi không thể ở lại thủ đô lâu hơn nữa. Tôi không muốn bị bắt và hành quyết như một tên tội phạm.”
“……..”
“Vì thế ngay khi trấn tĩnh lại, tôi đã ngay lập tức đánh cắp lọ thuốc và rời khỏi thủ đô.”
“……”
“Sau đó, tôi lang thang khắp đất nước làm lính đánh thuê vô danh.”
“Hà…”
Tôi hơi choáng váng. Những thông tin đột ngột khiến đầu óc quay cuồng.
Eclisce vẫn còn sống, đúng sờ sờ trước mặt tôi và đã mất trí nhớ. Khó tin lắm chứ.
Không có lý do gì có thể giải thích cho một lời nói dối như vậy.
Gần như không chấp nhận nổi, tôi bỏ tay ra khỏi trán và nhìn anh ta lần nữa.
“Anh nói anh không có trí nhớ. Làm sao anh biết tôi đã ở đây. Vì sao anh theo dõi tôi?”
Sự bối rối lắng xuống nhanh hơn tôi nghĩ. Tôi điềm tĩnh hỏi.
Có vô vàn câu hỏi.
Tôi mơ hồ nghĩ anh ta đã nhiều lần truy đuổi mình vì những chuyện đã xảy ra.
Nhưng giờ đây anh bảo mình đã mất trí nhớ nên không có lý do gì để anh ấy bám lấy tôi.
“Anh biết tôi là ai sao?”
Eclisce đang im lặng đợi câu hỏi của tôi kết thúc rồi chậm rãi gật đầu.
“…..Công nương duy nhất của gia tộc Eckart, vị hôn thê của hoàng đế. Penelope Eckart, giáo sư danh dự của Học viện Khảo cổ học Hoàng gia.”
Anh chậm rãi trả lời.
Các bài đăng bên ngoài về tôi rất dễ biết mà không cần bất kỳ kiểm tra lý lịch nào.
Tôi lo lắng nhìn anh. Sau cùng, tôi nghĩ sẽ có một điều gì khác thay đổi đại loại như ‘Chủ nhân duy nhất của tôi’
Nhưng anh ta lại im lặng, làm lu mờ những nghi ngờ của tôi.
Và sau một lúc, anh thì thầm.
“……Ba năm trước, khi tôi bị yêu cầu đi bắt một con quái vật, tôi đã đến một ngôi làng và gặp cô.”
“……..”
“Vào thời điểm đó, tôi đang ở giữa cuộc đối đầu với quái vật, giống như cô ngày hôm nay.”
Như thể nhớ lại khoảng thời gian đó, anh nói kèm theo một nụ cười yếu ớt.
“Khi tôi thấy cô gặp nạn… điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến là phải giúp cô.”
“……”
“Tôi vẫn luôn quan sát từ xa nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn gần thế này.”
Anh nghiêng người về phía tôi với vẻ mặt tò mò.
Tôi lùi lại khỏi anh ta trong ngạc nhiên và vẫn cố giữ khoảng cách.
“Vậy là kể từ đó….. anh đã theo dõi tôi từ ba năm trước rồi phải không?”
“………”
“Mỗi khi một con quái vật xuất hiện, ai đó sẽ giết nó và sau đó biến mất, có phải là anh không?”
Khi bị ép hỏi bằng giọng cảnh giác như vậy, anh ta đứng thẳng người rồi trả lời.
“…..Trừ lúc cô thuê một người hộ tống hoặc lính đánh thuê khác.”
“Tại sao?”
Tôi lên tiếng hỏi ngay khi lời của anh vừa dứt. Tôi gần như không thể hiểu nổi anh.
“Anh nói anh mất trí nhớ. Anh nói không nhớ bất cứ điều gì. Thế anh biết gì về tôi mà lại theo tôi trong ba năm trời như thế?”
“……”
“Anh nói mình mất trí nhớ rồi mà. Anh gần như đã không thể sống sót mà biến mất khỏi thế giới này. Vậy thì cứ sống cuộc sống của mình đi, sao lại đuổi theo tôi!”
Ngực tôi ngột ngạt.
Tôi chỉ định hỏi, nhưng khi tôi bừng tỉnh thì bản thân đã hét vào mặt anh.
“Tại sao anh ta vẫn chưa thoát khỏi trò chơi cơ chứ?”
Tôi như bị nhắc nhở về trò chơi mà tôi đã hoàn toàn quên mất.
Năm năm là khoảng thời gian đủ để thoát khỏi tác dụng tẩy não của Leila.
Tôi vẫn nhớ rất rõ anh ấy, người đã chết thay cho tôi.
Nhìn lướt qua mặt anh bằng đôi mắt run rẩy. Từ ‘mất trí nhớ’ dường như cũng không phải là nói dối.
Không, thực sự tôi không biết. Eclisce ban đầu là một người đàn ông có nét mặt hiếm gặp đến mức không thể dễ dàng đọc được suy nghĩ của anh ta.
Điều quan trọng là phải sống sót trong địa ngục đó.
Tại sao? Nếu vậy thì anh phải tự tìm lấy cuộc sống của mình, sao còn ràng buộc với tôi?
Tôi không biết phải làm gì với sự thất vọng của mình, tôi không ngừng cắn môi dưới.
“Nhìn cách cả cơ thể và tâm trí của cô phản ứng … tôi có linh cảm cô có liên quan chặt chẽ đến quá khứ của tôi.”
“…….”
“May mắn là trực giác của tôi không sai. Cô hiểu tôi hơn tôi tưởng đấy.”
Anh phá lên cười với vẻ mặt khá hài lòng.
Tôi nhìn anh, quên mất mình định nói gì với khuôn mặt tươi cười đó.
Eclisce chưa bao giờ cười như vậy trước mặt tôi.
Cảm giác như nhìn thấy một người hoàn toàn khác, ngay lập tức khiến tôi thấy lạ lẫm.
Khi tôi ngắm nhìn khuôn mặt ấy, chỉ có đôi mắt và màu tóc vẫn giống như trước.
Lý do tại sao tôi nghĩ anh ta không thay đổi một chút nào vì màu sắc độc đáo và bộ giáp tồi tàn của anh ta.
Nhưng trong năm năm, anh ấy đã thay đổi khá nhiều.
Khi các đặc điểm trở nên rõ ràng hơn, đường viền ở hàm và mắt trở nên dày hơn.
Mái tóc bồng bềnh do cắt tỉa sơ sài đã dài đến cổ được búi gọn gàng, lộ ra vầng trán, chiều cao và vóc dáng của anh cũng lớn hơn trước rất nhiều.
Giờ đây anh đã trưởng thành, thành một người đàn ông hoàn toàn xa lạ.
“Cô đã quan sát xong mọi thứ chưa?”
Trong khi tôi đang nhìn như thể không quen biết, anh ấy đột nhiên hỏi.
Bầu không khí cũng đã thay đổi. Bây giờ, tôi không còn ngửi thấy mùi nguy hiểm từ anh ta như thể tôi sẽ sớm tàn đời trong tay anh như trước đây.
Một giọng nói non nớt làm tôi bật cười, lúc đó tôi mới thấy phấn khích.
‘….Anh thực sự đã quên mọi thứ.’
Anh chàng nửa điên dại nói rằng anh ta yêu tôi đã không còn thấy đâu nữa.
‘Bây giờ có thể thực sự sẽ xóa sạch tất cả các mối quan hệ của mình với anh ấy không?’
Nhưng bất chấp cảm giác nhẹ nhõm ích kỷ của tôi, vẫn còn cảm giác khó chịu và kỳ lạ lơ lửng giữa chúng tôi.
“……Tại sao ba năm nay anh không xuất hiện trước mặt tôi để tuy vấn tôi? Anh nói tôi có vẻ giống như một người biết quá khứ của anh cơ mà.”
“Lúc đầu, tôi bắt đầu đuổi theo cô vì tò mò về quá khứ… nhưng tôi cũng không chắc nữa.”
“Gì cơ.”
“Việc biết về quá khứ có quan trọng đến vậy không?”
Tôi hoang mang giây lát trước câu trả lời của anh ấy, cảm giác như mình đang rơi vào một vũng lầy vô định.
“Vậy thì anh muốn tiếp tục đuổi theo tôi làm gì?”
“Không phải.”
“Hả?”
“Tôi chỉ muốn làm thế thôi.”
“Ha….”
Trong quá khứ, Eclisce cũng không phải là người giỏi giao tiếp. Và Eclise này, người đã mất trí nhớ vẫn thói quen cũ ấy.
Sau một tiếng thở dài, tôi bình tĩnh lại và hỏi.
“Anh nói mình là lính đánh thuê, có phải là loại công việc từ thiện mà anh muốn làm không?”
“……”
“Không lương, muốn giúp người diệt quái vật cho dù không có quan hệ gì với họ? Hay là khảo cổ học mà tôi đang làm?”
Nếu anh đã quên thì tôi cũng sẽ giả vờ như không biết.
Anh xuất hiện trước mặt tôi và tôi nghĩ mình sẽ giúp anh ấy chừng nào còn có thể.
Có thứ anh ấy muốn, đó là lý do tại sao anh cứ lang thang khắp nơi như thế.
“Hay tiền? Anh có cần tiền không?”
“Tôi không cần thứ đó.” Thật nực cười, anh lại thẳng thừng phủ nhận.
“Chỉ là… tôi muốn thấy cô tiếp tục làm những gì đang làm trong an toàn mà thôi.”
“Nhưng tại sao anh lại thế?”
“……”
“Ngay cả khi chúng ta đã biết nhau trong quá khứ, chúng ta chưa bao giờ gặp nhau trước đây. Có phải vì anh muốn biết quá khứ không? Tôi xin lỗi, nhưng tôi không có gì để nói với anh cả. Như anh đã biết, trong quá khứ anh từng là nô lệ và chỉ có vậy thôi.”
“Tôi không tiếp cận cô không phải vì tôi muốn hỏi điều này.”
Khi lời tôi tuôn ra như súng liên thanh, Eclisce nhún vai và nhẹ nhàng trả lời, thực sự trông giống như một người khác.
“Vậy thì không có lý do gì để anh bảo vệ hay lượn quanh tôi cả.”
Tôi lại vẽ một đường tròn quay về điểm này. Chúng tôi như đấu mồm với nhau trong suốt trò chơi.
Một mối quan hệ độc hại bị che giấu, lừa dối và lợi dụng.
Ý nghĩ phải lặp lại nó một lần nữa làm tôi lạnh sống lưng.
Đã đến lúc nói lời tạm biệt. Tôi nghĩ mình đã tức giận quá mức thế nên tôi đã cố gắng nói chuyện một cách bình tĩnh hơn.
“…Cảm ơn vì đã cứu tôi hôm nay, nhưng anh không cần phải làm điều đó nữa, vì vậy hãy quay trở lại cuộc sống của anh thôi.”
“Ah. Nếu cô cảm thấy không thoải mái, tôi sẽ không thế nữa. Tôi buộc phải xuất hiện ngày hôm nay, cô biết mà….”
“…….”
“Từ giờ trở đi tôi sẽ không quản nữa.”
“Chắc anh nhầm rồi.”
Tôi không chịu được cảm giác ngột ngạt và cuối cùng đã lạnh lùng mắng mỏ.
“Vì mặt tôi có chút quen thuộc, nên anh có cảm giác tôi là người biết quá khứ của anh, vậy anh cho rằng tôi có thể trở thành cứu cánh cho anh sao?”
Giọng nói hung hăng của tôi làm đôi mắt nâu của Eclisce mở to kinh ngạc.
Nhưng nếu chúng tôi không cắt đứt ngay bây giờ, cả 2 sẽ có một cuộc khẩu chiến bất tận.
Và có thể Eclisce sẽ tiếp tục lượn quanh tôi mà không biết tại sao, và có khả năng sẽ dần lấy lại được ký ức.
Đáng buồn cho anh, tôi không muốn anh ấy tìm được bất kỳ ký ức nào.
Một thảm họa là quá đủ rồi.
“Ừ… có thể xem như là ân nhân. Bởi vì tôi đã mua lại anh trong một cuộc đấu giá nô lệ.”
“………”
“Nhưng chuyện đã qua. Bây giờ hãy nghĩ tôi giống như kẻ thù của anh trong quá khứ. Anh căm ghét và thù hận tôi.”
“……Tại sao?”
Eclisce hỏi lại tôi bằng vẻ mặt lạ lùng.
Tôi ngập ngừng, rồi lạnh nhạt trả lời.
“Vì tôi đã hủy hoại cuộc sống của anh bằng cách lợi dụng anh.”
—–