Phiên ngoại 09
- Dịch giả : Ann James
🙁 !!!!!!
Nội dung :
***
Vẻ mặt đau thương với đôi mắt sưng húp và mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.
Tôi chưa bao giờ thấy khuôn mặt của Derick tuyệt vọng như vậy.
Dù tôi có ghét anh đến mấy cũng không tài nào vui vẻ khi thấy anh gặp cảnh ly tán với cô em gái ruột vào lúc này.
Bên ạnh đó tôi cũng hiểu được một chút lý do tại sao anh ấy trông tuyệt vọng như vậy khi thấy tôi bị cuốn đi trong lễ hội.
“Anh trai!”
Sau đó, Reynold xuất hiện từ một nơi nào đó.
Như Derick nói cậu em này có thể đang ở một nơi an toàn, trên tay Reynold có một sợi dây chuyền cho em gái của mình.
“Yvo, Yvonne đâu rồi?”
Khi nhìn thấy Derick đứng một mình, anh rất khó hiểu, nhưng ngay sau đó Reynold đã tức giận vì đã hiểu được tình huống lúc này bằng cách nhìn vào vẻ mặt của anh trai mình.
“Đồ ngốc! Còn đứng trời trồng ở chỗ này làm gì? Chúng ta mau tìm em ấy đi!”
Reynold nhanh chóng di chuyển và kéo cánh tay của Derick.
Chỉ sau đó Derick mới bừng tỉnh và bắt đầu tìm kiếm Yvonne.
“Yvonne! Yvonne, em đang ở đâu!”
Họ đã mất cả đêm để tìm kiếm khắp các con hẻm gần đó để tìm cô bé.
Mặc dù đám đông dần biến mất và các cửa hàng đều đã đóng cửa nhưng họ vẫn không thể tìm thấy một sợi tóc nào của Yvonne.
“Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Sau khi nhìn thấy bình minh đỏ rực dần ló dạng, Reynold đã không kìm được mà bật khóc.
“Là do em, tất cả là do em mà ra. Em đã không nói gì về việc rời khỏi dinh thự và lẻn ra ngoài mà không xin phép cha.”
Tôi nhìn Reynold đang khóc trong nước mắt.
“Đừng khóc Reynold. Eckart không thể yếu đuối trong bất kỳ hoàn cảnh nào.”
Dù kiệt sức nhưng Derick vẫn cố gắng an ủi cậu em trai như một người lớn.
“Chúng ta hãy quay về thôi. Nếu mang theo các hiệp sĩ biết đâu chúng ta sẽ sớm tìm thấy em ấy.”
“Cha sẽ cho hai đứa ăn hành mất thôi.”
Trong khi vừa khóc lóc rên rỉ, Reynold lê bước đi theo anh trai mình ở phía trước.
‘Mình có phải theo dõi họ không?’
Khi tôi nhìn chằm chằm vào họ lúc họ đang rời đi.
Drrrttt ~
Chiếc gương trong tay tôi đột nhiên rung lên và phát ra một luồng sáng trắng.
Một luồng ánh sáng hướng thẳng lên không trung, nó dường như chỉ vào một nơi nào đó.
‘Ha, đó là những gì mình đang cần đấy.’
Tôi thở ra một hơi dài.
Nhìn bọn họ tội thật ấy, nhưng tôi không thể làm gì được vì chuyện này đã diễn ra trong quá khứ rồi mà.
Tôi đến đây để kiểm tra xem Leila có còn sống hay không thôi.
Nhưng để thoát khỏi nơi này, tôi không còn cách nào khác là phải tìm ra Yvonne.
Tôi đi dọc theo hướng mà ánh sáng chiếu đến.
Cũng không rõ đã trôi qua bao lâu rồi?
Bước đi theo ánh sáng và đến một con hẻm tối nơi bình minh chưa ló dạng, ở nơi đó tôi tìm thấy mái tóc hồng mà anh em nhà Eckrat đang tìm kiếm.
Grộp rộp.
Ngồi thu mình trong góc, đứa trẻ đang nhai ngấu nghiến một thứ gì đó.
‘Yvonne’
Khi dự định đến gần hơn, tôi đột nhiên dừng lại với cảm giác quái lạ.
Thứ trước mặt Yvonne không phải là thức ăn mà là một người đàn ông.
“Ngon quá, ngon quá! Chính là nó!”
Yvonne lẩm bẩm như mất trí, thưởng thức một người đàn ông mà cô không quen biết.
Grộp-Gr. Tiếng nhai kỳ quái càng vang lên người đàn ông có thân hình to lớn nằm trước mặt cô co rút lại từng chút một.
Khi đó cơ thể nhỏ bé của Yvonne bắt đầu to ra với nguồn năng lượng tràn đầy hơn.
‘Má ơi điên mất thôi!’
Tôi nổi hết cả da gà lên.
Trong khi các anh trai đang tìm kiếm cô, Yvonne đã bị Leila chiếm hữu theo cách thế này.
‘Ngừng lại đi!’
Tôi đưa tay ra để ngăn Leila ăn thịt người như một kẻ điên, nhưng lại lần nữa vụt qua khỏi người cô ấy.
Tôi hoàn toàn không giúp gì được.
Khi kết thúc bữa ăn của mình, cô sống lại từ cái xác ướp khô héo.
“Aaaahhhh!”
Và sau đó đứa trẻ điên cuồng hét lên.
“Cái-cái gì thế này! Anh ơi! Anh Derick ơi!”
Yvonne tỉnh lại.
Cô bật khóc và bắt đầu tìm kiếm anh trai mình.
“Anh Derick! Anh Reynold! Có ai ở đó không?”
Tôi đã rất ngạc nhiên, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Yvonne bị Leila chiếm hữu sẽ có lúc tỉnh lại.
“Ồn ào quá! Không! Không!”
Yvonne bất ngờ ngồi bệt xuống đất và đập vào tai mình.
Tôi không nghe thấy nhưng có vẻ như Leila thì thầm điều gì đó.
“Đau quá! Mình ghét nó! Anh ơi! Cha ơi, con đau quá.”
Cơ thể quằn quại đau đớn, đứa trẻ thống khổ không ngừng nức nở.
Tôi chỉ có thể ngây người nhìn cô bé đáng thương.
Cảm giác thật tồi tệ quá.
Tôi chớp chớp mắt mình vài lần vì tầm nhìn dường như bị mờ đi.
Sau đó khung cảnh đã thay đổi.
Thời gian trôi qua, Yvonne đã trưởng thành hơn trước một chút. Tuy nhiên vẻ ngoài của cô chả khác gì một kẻ ăn xin.
Yvonne không ngần ngại đi lại trong những con hẻm tối với bộ quần áo sờn rách, đầu tóc lòa xòa đến mức không thể tưởng tượng nổi hình dạng ban đầu.
Có những kẻ dường như mất não với dụng ý xấu xa thường đi theo sau đứa trẻ ấy. Nhưng lần nào cũng vậy, con quái vật ẩn náu bên trong cô lại lao ra và ăn thịt những kẻ đó một cách khủng khiếp.
Và rồi sau đó con quái vật thỏa mãn chìm vào giấc ngủ sâu.
Nhiều lần Yvonne ‘thật’ đều cố gắng tỉnh lại.
Khi cô ấy biết mình đã làm gì trong khi không kiểm soát được cơ thể, cô ấy đã khóc và kinh hoàng hét lên.
“Ba ơi! Anh ơi! Reina!”
Tôi nghiến răng nhìn đứa trẻ đang tuyệt vọng tìm kiếm gia đình mình.
Tôi không biết tại sao tấm gương của sự thật lại cho tôi thấy điều này, nhưng thật quá tàn nhẫn với tôi khi chỉ có thể trân trân nhìn quá khứ của Yvonne một cách bất lực mà không thể giúp được gì cho cô bé.
Thời gian trôi qua, sức mạnh của Leila ngày càng lớn mạnh.
Giờ đây, hiếm khi Yvonne có thể tỉnh lại ngay cả sau khi ăn thịt người.
Tak-Cảnh tượng đã thay đổi.
Những gì hiện ra trước mắt tôi là một Penelope bẩn thỉu nằm trên sàn.
“Penelope thân yêu. Hãy cùng ta đến dinh thự của công tước nhé.”
Đó là hình ảnh công tước đang đưa tay về phía cô.
Và cách không xa, Yvonne đang đứng trên một con hẻm nhìn cảnh tượng này.
Penelope bé nhỏ do dự phía sau người mẹ sau đó đưa tay mình ra.
Công tước ôm Penelope trên tay ông.
“Là cha của ta.”
Yvonne đang nhìn cảnh trước mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm với vẻ thất thần.
“Người ấy là cha ta.”
Sau đó cô đột ngột gục xuống và nắm lấy đầu của mình.
“Không không!”
Leila có vẻ như đang thì thầm điều gì với cô.
Tôi ngồi xuống bên cạnh Yvonne.
Và sau đó.
[Ngươi đã thua rồi.]
Srruurr. Như một tiếng động trong gió, âm thanh ớn lạnh vang lên bên tai tôi.
“Không, không phải! Đó là cha tôi! Cha của tôi! Anh trai Derick! Anh Reynold!” Yvonne cáu kỉnh điên cuồng hét lên.
Tôi cứng người lắng nghe.
Một lời thì thầm rất nhỏ truyền vào tai cô cùng với tiếng nức nở của Yvonne.
[Ngươi bị bỏ rơi rồi. Ngươi chỉ là kẻ bị bỏ rơi. Ngươi bị bỏ rơi. Ngươi bị bỏ rơi.]
‘Ah.’ Một giọng nói khàn khàn.
Cuối cùng thì tôi cũng có thể nghe thấy những lời thì thầm mà tôi đã nghe từ Yvonne lúc trước.
[Ngươi bị bỏ rơi. Cha của ngươi đã bỏ rơi ngươi như anh trai ngươi vậy.]
Yvonne lắc đầu và phản kháng lại lời thì thầm đáng nguyền rủa của Leila.
“Không. Không phải sự thật. Cha ta nói rằng ông ấy yêu ta nhất trên đời.”
[Ngu dốt, vẫn không tin? Vậy tại sao ngươi vẫn chưa gặp lại họ cho đến bây giờ? Ngươi đã ở thủ đô từ lâu rồi. Thế mà bọn họ thậm chí còn không tìm thấy ngươi.]
“Không không!”
[Ngươi còn không biết sao? Ông ta để ngươi đi và tìm con gái mới vì ngươi quá xấu xí và vô dụng. Đứa con gái mới là Penelope, nó xinh đẹp, thông minh hơn ngươi nhiều!]
“Hộc- hộc”
Yvonne bắt đầu thở gấp khi đang thổn thức trước những lời lẽ tiêu cực dụ hoặc bên tai.
Tuy nhiên Leila vẫn không dừng lại, hắn ta vẫn tiếp tục để tiêu diệt hoàn toàn tâm hồn và tinh thần của một đứa trẻ.
[Bây giờ tiểu thư duy nhất của Eckart là Penelope, không phải ngươi! Penelope Eckart! Tên đứa bé ấy thật đẹp nhỉ! Hahaha! Hahaha! ]
“Không, hộc- hộc- “
Tôi có thể cảm nhận được tiếng thở cũng như cuộc sống của Yvonne đang đứt đoạn trong gang tấc.
Tôi không thể chịu đựng được nữa.
Mặc dù biết nó không có tác dụng gì nhưng tôi vẫn dang tay ra với Yvonne.
“Đừng nghe nữa.”
“Tất cả chỉ là dối trá. Cha và các anh trai của em không bao giờ quên em đâu.”
Cơ thể của Yvonne bỗng dừng run rẩy vì cô ấy bị chuột rút và hơi thở trở nên yếu ớt hơn.
Hraak, traaak-! Những cảnh vật xung quanh trong con hẻm bắt đầu nứt ra như những mảnh thủy tinh.
Tôi chấp nhận tình huống bình tĩnh hơn vì đã trải qua nó một lần. Những ảo ảnh vỡ vụn đã tan thành mây khói.
Cuối cùng chỉ còn lại tôi và Yvonne trong khoảng đen.
“Cô đã lấy đi mọi thứ.”
Ngồi thu mình lại, Yvonne bực bội ngước lên nhìn tôi và khịt mũi nói.
“Và tôi thì lại bị mắc kẹt ở đây.”
—–