Phiên ngoại 33
- Dịch giả : Ann James
Gặp lại người quen cũ…
Nội dung :
***
Rồi đến đêm tối.
Sau khi kiểm tra dữ liệu nghiên cứu, tôi lẻn ra ngoài cửa sổ và phát hiện ra trăng tròn đã ở trên cao trên bầu trời.
Sáng sớm, ai cũng mệt nhoài vì chiến đấu với quái vật nhưng may mắn ngôi làng vẫn không có một ngôi nhà nào bị cháy.
Tôi vô cùng nhẹ nhõm khi biết nhà của Jean cũng đã tắt đèn ngay bên cạnh khu nhà của tôi.
Cũng may thay, vị trí mà Bobby đưa ra gần địa điểm đang tiến hành khai quật.
‘Nếu bị bắt gặp trên đường về mình có thể nói là đi dạo rồi đang quay lại.’
Tôi ra khỏi cổng làng và leo lên một con đường rừng tối mịt.
Có lẽ vì đó là nơi thường lui tới nên đã quen thuộc đường đi dù không đủ ánh sáng.
Sau khi đi được khoảng vài phút tôi thấy một cột cờ được đánh dấu địa điểm làm việc.
Tôi đi bộ xa hơn một chút lên con dốc qua khỏi chỗ này.
Ở cuối vách đá, một hẻm núi thoai thoải gồm nhiều lớp đá lớn.
Đó là nơi mà Bobby đã nói đến.
– Nà, ngài có biết hoa bóng trăng không? Một loại cây dại mọc trong kẽ đá, quả dưới cánh hoa khi chín sẽ chuyển màu từ vàng sang đen vào lúc chúng nở hoa hàng đêm. Đó là lý do tại sao nó được gọi là Hoa Bóng Trăng.
-Người thường ăn vào là nhổ ra ngay nhưng kỳ lạ là bà bầu bị ốm nghén ăn vào sẽ cảm thấy ngon vì nó có vị chua.
“Đây rồi.”
Tôi nhanh chóng tìm thấy loài hoa bóng trăng mà Bobby kể cho mình nghe.
Ở phía dưới từng chùm hoa vàng nở khắp các kẽ hở trên những tảng đá lớn.
‘Có thể thử nhỉ?’
Cách cô ấy nói với tôi đơn giản hơn tôi nghĩ.
Giống như tất cả các biện pháp dân gian khác, nó không đáng tin cậy cho lắm nhưng cũng chưa chắc nữa.
“Hây ya.” Tôi chộp lấy tảng đá và nhảy xuống.
Những tảng đá gập ghềnh nên hơi nguy hiểm nhưng trong năm thứ năm tôi thám hiểm, so với việc cưỡi trên một vách đá do quái vật điều khiển thì chuyện này chẳng là gì cả.
-Phải cẩn thận. Khu vực này ít người nên thường xuất hiện rắn đá.
Nỗi lo lắng cuối cùng của Bobby văng vẳng bên tai tôi nhưng không sao cả.
Mặc dù tôi vốn là người ghét những sinh vật như thế nhưng việc sống trong núi gần một năm đã khiến tôi cảm thấy quen thuộc với chúng.
Mana còn tệ hơn nhiều so với một con vật nhỏ.
Dù vậy, tôi vẫn mang theo rất nhiều cuộn giấy để đề phòng các tình huống bất trắc xảy ra.
Sau khi trèo xuống hết mỏm đá, tôi nhanh chóng đến được nơi hoa nở.
Vội vàng nâng lên dưới những cánh hoa vàng, những quả dâu nhỏ xíu màu bạc, to bằng đầu móng tay bé nhỏ màu đen, chen chúc nhau mọc lên.
‘…Mình phải hái nó thôi nhỉ?’
Vẫn không có gì xảy ra như tôi đã lo lắng vô cớ. Tôi hái những quả mọng bằng đôi tay run rẩy.
Sau khi hái được một ít, tôi nhắm chặt mắt lại và cho vào miệng như cố uống một liều thuốc đắng.
“….Ôi mạ ơi! Nó ngon đến vậy sao?”
Vị chua ngay lập tức tràn ra vào miệng khiến tôi sững sờ.
Tôi đã nghĩ vị chua sẽ rất kích thích đầu lưỡi mình nhưng hóa ra không phải thế.
Khoảnh khắc tôi nhận ra điều đó, tôi sững sờ ngừng nhai và nuốt xuống.
“Fuck…Tiêu rồi…”
Tôi phải kiểm tra lại bằng madogu, nhưng từ biện pháp dân gian này thì mọi thứ đã rõ ràng.
“Mình thật sự có thai.”
Chân tôi tê liệt ngồi bệt xuống.
Lúc nhìn Marienne, tôi nghĩ ngày nào đó mình cũng sẽ có cả một gia đình nhỏ, nhưng chuyện này đến quá đột ngột.
“Thực sự có một đứa bé trong đó sao?” Tôi sờ bụng lầm bầm. Thật khó tin.
‘Mình có thể…. làm một người mẹ tốt không?’
Khi nghĩ mình có thể có một đứa con, tôi đột nhiên thấy sợ hãi.
Cả đời tôi chưa bao giờ được bố mẹ yêu thương và tôi tự hỏi liệu mình có thể sinh con và nuôi dạy nó tốt được không.
“….Mình phải làm gì bây giờ?” Giọng nói sửng sốt phát ra yếu ớt.
Nhưng cho dù ngồi trên tảng đá và nghĩ về nó, tôi cũng đã biết câu trả lời.
‘Mình sẽ quay về và nói với Kallisto… Không, mình phải đến thủ đô và kiểm tra một lần nữa, sau đó hãy nói chuyện này với anh.’
Tôi đấu tranh với những cảm xúc lẫn lộn của mình, sau đó đứng dậy nhún vai bước đi.
Bất kể là khai quật hay điều gì khác, ngày mai sẽ xử lý sau.
Khi tôi chạm vào phần nhô ra để leo lên mép vách đá một lần nữa,
Currrrrr- Đột nhiên lòng bàn tay tôi rung lên lắc lư.
Tôi bối rối đến mức chỉ nghĩ rằng tầm nhìn của mình đang bị nhòe đi.
KURR, KUUUWOONG-!
Nhưng tảng đá khổng lồ mà tôi sắp đặt chân đột nhiên nhô lên, tôi nghĩ có gì đó không ổn.
Núi đá uốn éo, kèm theo bụi mù và rung chuyển cực lớn.
“Cái gì… ư, ư! Argh!”
Loay hoay mãi tôi cũng không lăn xuống được mà nhào sang tảng đá bên cạnh.
Nhưng khi tảng đá rung chuyển, tôi bắt đầu chạy như điên.
Tôi leo lên tảng khác giống như một cây thánh giá và co giò chạy.
“Shhh! coo-ooh!” Một hơi thở ghê rợn vang lên từ phía sau.
Tôi không muốn quay lại nhìn, nhưng cơ t hể vẫn từ từ quay đầu và nhìn về phía đó.
“Má ơi điên rồi…” Và con rắn đá mà Bobby nói đến quả thật đã xuất hiện.
Giống như “Longstone”, một con rắn khổng lồ thực sự giống như một tảng đá to tổ bố, nó nhìn chằm chằm vào tôi với cái đầu thò ra ngoài.
“Chết tiệt, cô không nói nó sẽ lớn đến thế này…”
Ban đầu nó là một con rắn nhỏ, nhưng chắc chắn nó đã biến thành một con quái vật do ảnh hưởng của những di tích được chôn cất xung quanh nó.
Tôi muốn bật khóc rồi đấy, tôi vội vàng rút cuộn giấy ra.
Cùng lúc đó, con rắn ‘há to miệng’ lao vào tôi.
“Khàaaaa-!”
“Ahh! Freeze hands!!!”
Tôi xé cuộn giấy hét lên câu thần chú rồi nhanh chân nhảy xuống.
Kua-a-ang-ang!
Chỉ trong gang tấc, miệng con rắn đã mắc kẹt ở nơi tôi vừa đứng.
Những mảnh bụi đất lẫn với bụi đá văng tung tóe khắp nơi.
Sẽ là một thảm họa nếu tôi không phòng thủ kịp thời.
“Shh—–shh—”
Bất chấp sự phản công, đầu của con rắn vẫn còn nguyên vẹn.
Có thể là do lớp da cứng như đá, đòn tấn công đóng băng dường như không có nhiều tác dụng.
“Fire Pisson! Thunder Bloom!!”
Tôi lôi ra các phương thức tấn công khác trước khi con quái vật hoàn toàn tỉnh táo.
Bùm bùm-!
“Cue-e-e-e-”
Nhưng nó cũng chỉ chao đảo, phát ra những tiếng kêu khủng khiếp mà không bị ngã gục.
‘Phải làm gì đây? Mình không mang theo quả cầu pha lê.’
Kết giới mà Jean tạo ở làng không chỉ ngăn chặn được linh hồn ma quỷ mà còn chặn được cả tiếng kêu của con quái vật.
Không có cách nào để nhờ giúp đỡ ngay lập tức.
“Không-aaaaa-!”
Một lần nữa nó há to miệng và chuẩn bị lao vào tôi.
Nọc độc sắc nhọn lộ ra phản chiếu dưới ánh trăng lóe lên đầy dữ tợn.
Tôi vội lẩm bẩm câu pháp thuật rồi vòng tay ôm lấy đầu.
Khi định cứ thế nhảy xuống, tôi quấn chiếc khiên hai lần và ba lần vào bụng mình.
Chỉ vừa nhận ra sự xuất hiện của em bé, tôi đã sợ mình có thể gặp vấn đề không may.
“Shhhh… Cuwe-e-ek!”
Ngay sau đó, con rắn vùng vẫy đe dọa bắt đầu bổ nhào vào tôi.
*Xẹttt*
Với âm thanh chói tai xuyên qua bầu trời, con quái vật bỗng ngừng chuyển động.
“Shhhh …”
Một khoảnh khắc im lặng…
Đầu của con rắn đang há to miệng trong không trung cách tôi không xa, đột nhiên rơi ra khỏi cơ thể.
Whoo-ooh-ooh!
Với một tiếng gầm lớn, nó lăn xuống hẻm núi chả khác gì tảng đá khổng lồ.
“Cái, cái gì…”
Khi chuẩn bị rơi xuống bức tường đá, tôi vẫn nín thở vì không biết phải nói gì.
Bỗng có bóng đen sà xuống sát bên, có người đưa tay về phía tôi.
“Cô không sao chứ…?”
—–