Home » Truyện Dịch » (Phiên ngoại 32) KẾT THÚC CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN CHỈ CÓ THỂ LÀ CÁI CHẾT

Phiên ngoại 32

Xem anh còn dám tán gái không :))))

 

Nội dung :

***

“Bobby! Cô đã làm gì vào buổi sáng thế?”

Tôi chào đón một người phụ nữ trung niên với vẻ ấm áp khi cô ấy bước vào phòng.

“Bố tôi hái quả mâm xôi vào sáng sớm. Tôi nghĩ ngài chỉ vừa mới ăn sáng. Tôi đã rửa nó rồi nên hãy dùng nó cho món tráng miệng nhé.”

Bobby chìa cái giỏ ra trước mặt tôi.

“Cảm ơn vì đã quan tâm đến những điều nhỏ như vậy.”

Những quả mâm xôi to bằng móng tay được xếp gọn trong sọt.

Tôi cười và chấp nhận sọt của Bobby như đứa con gái của cô.

“Nhưng sáng này cô không bị thương chứ? Vào lúc bình minh có một đàn mana đến từ ngọn núi ấy.”

“Nhờ các giáo sư và giáo viên, làng dưới không có gì thiệt hại cả. Nào ngài thử nó trước đi.”

Bobby mỉm cười thúc giục.

Sau cơn buồn nôn lúc nãy tôi vẫn cảm thấy không khá hơn nên chưa tính sẽ ăn ngay.

Nhưng sau đó tôi đã ăn vài quả vì nghĩ đến tấm chân tình mà người bạn đáng mến này mang đến.

Cũng may không có vấn đề gì xảy ra.

Khi quả dâu vỡ ra, hương dâu chua chua ngọt ngọt lan tỏa khắp khoang miệng.

Cảm giác thèm ăn tăng lên rõ rệt thúc giục tôi vội vàng lấy thêm vài quả nữa.

“A đúng rồi Bobby, tôi nghĩ món súp cô làm ngày hôm qua đã bị hỏng ấy. Có lẽ bởi vì dạo này trời đang ấm hơn chăng.”

“Súp hỏng sao?! Tôi không nghĩ vậy vì tôi dùng những nguyên liệu vừa đào lên để nấu ngay mà.”

Bobby có vẻ ngạc nhiên trước lời nói của tôi và chạy vào bếp.

“Để tôi xem thử nhé giáo sư.”

‘Mình có nên vứt nó đi mà không nói gì không?’

Haiz, tôi nghĩ mình không nên nói bất cứ điều gì và sau đó đi theo cô ấy.

Bobby mở nắp nồi súp và nếm thử rồi quay lại nhìn tôi.

“Nó vẫn bình thường còn ăn được này.”

“Thế hả? Nhưng tại sao tôi lại… ưm!”

Khi tôi đứng bên cạnh và nhìn vào trong bát súp, mùi kinh tởm mà tôi ngửi thấy trước đó lại xông vào mũi tôi.

Không có gì ngăn cản được cơn buồn nôn chực chờ trào ra.

“A, giáo sư! Ngài không sao chứ?!”

“Ư! Ưgh!”

Bobby lo lắng hỏi.

Nhưng sau một loạt những cảm giác khó chịu, tôi không thể kiềm nén được nữa và chạy vào nhà vệ sinh.

Nhưng mãi vẫn không nôn ra được, không giống như cảm giác nôn nao khiến tôi muốn nôn ngay lập tức.

Phải mất khá lâu tôi mới bước ra vẻ mặt khó chịu.

‘Không nghĩ tệ đến thế. Có chuyện gì xảy ra với mình vậy..’

Tôi cảm thấy không hề khỏe trong những ngày này nhưng chưa bao giờ nghiêm trọng như hiện tại.

“Có lẽ mình nên nhờ Jean sử dụng vài phép thuật hồi phục…”

Tôi nghĩ đến việc gặp Jean như một phương án cuối cùng trước khi trở lại thủ đô.

Lúc đó, mắt tôi bắt gặp Bobby đang đứng chết trân trong phòng khách.

“Việc này…”

Cô do dự không thốt ra lời, cuối cùng thì thầm bằng vẻ mặt kiên quyết.

“Tôi sẽ giữ bí mật thưa ngài. Ngài đừng lo lắng gì cả.”

“Hả? Cô đang nói gì thế…”

Khi tôi nghiêng đầu khó hiểu, đột nhiên cảm thấy ánh mắt của cô ấy hướng vào bụng mình.

Và ngay lập tức tôi hiểu ra những gì cô ấy nghi ngờ và nhảy cẫng lên.

“Ah không, không phải, chuyện như vậy…!”

Tôi vẫy tay suy ngẫm.

Tôi nghĩ Kallisto không có ý định như vậy trước hôn nhân.

Nhưng khoảng thời gian 5 năm này tôi cũng muốn bù đắp cho anh gì đó.

‘Mình đã rất cẩn thận dùng các biện pháp tránh thai rồi mà…’

Một cảnh tương tự như cuộc trò chuyện giữa tôi với Kallisto thoáng qua trong tâm trí.

– ….Ngại quá, không biết là vị hôn phu của ai nhưng hôm nay trông ngài đẹp trai quá đi.

– Hửm thế sao? Nàng nói nàng phải đi sớm vào ngày mai mà. Đứng uống nữa mà đi ngủ đi nào.

-Thất vọng ghê, ngài không còn như ngày xưa nữa rồi.

-Ha… Hôm nay nàng sao thế?

-Này anh bạn, em đã bỏ công việc bận rộn để chúc mừng sinh nhật của ngài, nhưng sau đó em thấy ngài ở đây tán tỉnh những cô gái khác và nói xin chao với bọn họ là thế nào hả…

-Ta làm thế hồi nào?!

-Em thấy rồi đấy. Ngài dám đẩy em ra khi em đang dụ dỗ ngài hả?! Có phải những cô gái đó tốt hơn em không? Hử? Thế em cứ làm như thế đấy quý ông Call!

-Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, cả 2 đã uống rất nhiều. Ta cũng không biết ai đang thực sự khó chịu ở đây nữa… Đợi đã công nương. Nàng điên à?! Nàng sắp xé toạc quần áo của ta ra đấy, buông ra!

-Àiii, nằm yên đó! Hôm nay em sẽ xử lý ngài.

-Chuyện này thật là…

….

“Toang cmn luôn…”

Tôi không thể bắt mình nhớ lại những lời nói từ ký ức mà bản thân đã hoàn toàn quên mất, trán tôi như muốn nổ tung ra.

Chuyện xảy ra một tháng trước khi đó là sinh nhật lần thứ 28 của hoàng đế.

Kallisto ngày ấy trưởng thành tỏa sáng rực rỡ biết bao nhiêu. Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào anh khi tôi ngó nhìn xung quanh.

Các quý tộc đã chào đón anh ấy cùng với các quý cô là con gái hoặc cháu gái. Họ vẫn còn cơ hội khi anh vẫn chưa kết hôn và được gắn mác hàng xịn.

Theo lẽ thường tôi sẽ đến cùng công tước nhưng ông lại vắng mặt vì không muốn tổ chức sinh nhật cho hoàng đế.

Thấy các quý cô ăn mặc đẹp đẽ quyến rũ xuất hiện khắp nơi, tôi hậm hực cứ nốc ly này đến ly nọ mà không hay biết. Rồi tất nhiên tôi say như hủ hèm và sau đó Kallisto phải đến ngăn tôi lại.

Kết quả là …ứ ừ ư…

“Ôi trời ơi…”

Tôi hoa mắt, chóng mặt choáng váng rồi loạng choạng như sắp ngã.

“Giáo sư! Bây giờ ngài phải cẩn thận…”

Câu nói của cô ấy khiến tôi cảm thấy muốn xỉu hơn.

Bobby chạy nhanh đến và giúp tôi.

Tôi trả lời Bobby bằng giọng không chắc chắn.

“Tôi vẫn chưa chắc nữa…”

“Ngài đã đếm chu kỳ kinh nguyệt chưa?”

Tôi lắc đầu.

Nhiều lần tôi làm việc xuyên đêm nên chu kỳ của tôi trước nay đều không đều.

“Tôi cần phải đến Horte và mua một ít madogu ngay bây giờ. Bobby, cô có thể bí mật chuẩn bị xe ngựa giúp tôi không?

Tôi thu mình lại rồi hỏi cô ấy.

Thay vì dùng que thử thì ở đây họ kiểm tra một người có thai hay không bằng cách dùng magudo.

Cửa hàng Magudo ở một trang viên trên núi cách xa Maltban.

Phép thuật dịch chuyển của Jean có thể đến đó trong vòng một giờ, nhưng anh ta là người hầu trung thành của hoàng đế và là người đầu tiên tôi cần phải che giấu sự thật này.

“Đến Horte bằng xe ngựa không phải là quá xa sao? Sẽ mất hai ngày ngay cả khi ngài đi không ngừng nghỉ….”

Bobby lo lắng nói.

Nhưng tôi muốn chạy ra ngoài và thử ngay lập tức.

“Không đời nào tôi đi với Jean. Tôi sẽ đóng cửa hai ngày và lấy lí do bị ốm, cô có thể bảo với anh ấy đừng làm phiền tôi không?”

“Giáo sư, có…. một cách phổ biến để xác nhận mang thai trong thị trấn của chúng tôi đấy.”

“Có thật không? Nó là gì thế? Nói cho tôi biết đi!”

Nghe Bobby nói, tôi rất vui và hỏi tới tấp.

Nhưng cô lắc đầu do dự.

“Tôi nghĩ cái đó nguy hiểm lắm vì gần đây có rất nhiều mana xuất hiện. Sẽ tốt hơn nếu ngài bảo Jean đưa ngài đến đó…”

“Cô biết mồm của Jean như thế nào mà! Bobby, làm ơn đi…!”

Vì lời cầu xin này, Bobby bày ra phương pháp cho tôi vì cô không có lựa chọn nào khác.

Nghe xong, tôi sáng mắt ra.

“……Nghe có vẻ đơn giản hơn tôi nghĩ ấy nhỉ?”

“Tôi lo lắng buổi tối không an toàn cho lắm. Tôi có thể đi với giáo sư được không?”

“Không sao đâu, tình cờ cũng gần nơi làm việc nên tôi có thể đi một mình mà.”

Tôi mỉm cười và trấn an Bobby đang lo lắng.

—–

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *