Home » Truyện Dịch » (Phiên ngoại 01) KẾT THÚC CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN CHỈ CÓ THỂ LÀ CÁI CHẾT

Phiên ngoại 01

Cái tên thiếu đòn này ;))))….

Nội dung :

***

Cả đế chế dường như rất bận rộn sau ngày hôm đó.
Họ đuổi theo tàn dư của Leila vẫn đang ẩn náu khắp nơi, tìm kiếm những nhóm nổi dậy đang ẩn nấp đồng thời thu hồi các cung điện và thánh thất của đế quốc đã bị hư hại.
Hơn nữa Kallisto được toàn quyền kiểm soát vì cái chết đột ngột của hoàng đế, phải đứng dậy trước khi bình phục chấn thương.
Trớ trêu thay, tôi thực sự không thể nhìn thấy hình ảnh của anh ấy lên ngôi trong như trong đoạn hình minh họa ngay sau khi trận đấu kết thúc.
Anh bận rộn đến mức ngay cả việc đăng quang cũng bị hoãn lại nhiều ngày.
Đôi khi tôi cảm thấy lạ khi anh vào phòng tôi mỗi đêm mặc dù lúc ấy anh đã kiệt sức.
“Ta nghĩ nếu ở trên chiến trường còn thoải mái hơn ấy chứ.”
“Điện hạ.”
Tôi bất ngờ trước câu nói đột ngột của anh và ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách tôi đang đọc. Kallisto đang vật lộn với những bước chân mệt mỏi, anh gần như nằm xuống ghế sofa.
Tôi nhảy ra khỏi chỗ ngồi khi nhìn vẻ mặt của anh ấy hằn sâu vẻ mệt nhoài.
“Em gọi y sỹ khám bệnh cho ngài xem sao nhé? Thuốc…”
“Ta không sao đâu. Nàng qua đây.”
Giọng của Kallisto nghe như một ông già ốm yếu, anh đưa mắt nhìn tôi và vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh.
Tôi định gọi người hầu nhưng ngay sau đó tôi đi về phía anh.
Kallisto tựa đầu vào vai tôi ngay khi tôi ngồi xuống ghế sofa.
Anh vùi mặt vào sát xương quai xanh như muốn ngửi mùi cơ thể của tôi và thều thào thở dài.
“Haz, ta nghĩ bây giờ mình như sống được hơn một chút rồi.”
Đây là hành động mà anh ấy thường hay làm kể từ khi chúng tôi sống sót sau trận chiến ấy, vì vậy tôi hay anh đều không còn trở nên khó xử nữa.
Mặc dù tôi vẫn còn hơi cứng nhắc một chút.
“Ngài vẫn ổn chứ?”
Tôi đưa một tay lên chạm vào má anh vì nhìn anh thấy tội tội làm sao ấy.
Những chiếc răng của rồng vàng thực sự có thể đe dọa tính mạng, cơ thể Kallisto vẫn chưa hoàn toan hồi phục như trước.
‘Phần thưởng từ nhiệm vụ cuối cùng không phải là thứ tốt lành gì, đúng là trò chơi quái quỷ!’
Chửi thì chửi thôi vì tôi cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chơi cái game này cho đến phút cuối cùng.
Vết thương chứa đựng lời nguyền của Leila không dễ dàng hồi phục.
Anh thậm chí còn gọi một thuật sĩ từ nước ngoài đến để thanh tẩy nhà công tước nhưng dưới lớp áo của anh là một vết thương sẫm màu chưa lành được quấn trong băng gạc.
Khi tôi nhớ lại khoảng thời gian anh vẫn đang nằm một chỗ trong vô thức, trái tim tôi như tan nát. Cố ấn xuống trái tim đang run rẩy của mình, tôi lên tiếng.
“Đừng để em lại chỉ vì bận rộn chứ, và ngài hãy nhớ thay băng đúng giờ đấy.” Tôi định bảo anh :Nếu mệt thì hãy nghỉ ngơi đôi chút, nhưng tôi không thể nói được.
Vì tôi biết anh ấy đã cố gắng như thế nào để không trông yếu đuối trước khi đăng quang. Khi nghe thấy giọng nói lo lắng của tôi, anh mở to mắt với một nụ cười thật tươi.
“Ta cũng muốn lắm nhưng cha của nàng như quỷ bám dính không chịu để ta đi kia kìa.”
Tôi cau mày trước giọng điệu của anh.
“Ngài nên cẩn trọng lời nói chút đi, gọi công tước là quỷ bám dính như vậy…lỡ ai nghe thấy thì sao đây?”
“Có ai nghe thấy thì sao chứ?”
Nếu có tin đồn vị hoàng đế vừa lên ngôi gọi những quý tộc trung thành của mình bao gồm cả công tước là “ác quỷ” thì chắc chắn không có gì tốt đẹp hết.
Nhưng Kallisto bắt đầu nói ngọng như thể anh không quan tâm.
“Nàng biết không, bọn họ là một đám quý tộc chỉ biết kêu ca. Nếu có chiến tranh thì sẽ có đủ mọi cách để làm bọn chúng im miệng.”
“Nhưng ngài cũng nên chú ý chút, đừng để cho em nghe thấy lần nữa đấy.”
“Tất nhiên rồi.”
Khi tôi nhấn mạnh với Kallisto cần chú ý thì anh lại phóng đại chắc nịch. Tôi hoang mang liếc nhìn anh.
“Tất nhiên hả? Sáng nay Cedric cầu xin em giấu thanh kiếm của ngài kia kìa.”
“Cái gì? Khi nào? Có phải trong khi ta đang tắm rửa không?”
Anh ấy đang dựa vào tôi và đột nhiên đứng thẳng dậy.
“Cedric Porter, con chồn lén lút đó! Hèn chi mà ta không thể tìm thấy thanh kiếm của mình cho dù đã lục tung mọi thứ lên. Nàng đã giấu nó ở đâu rồi?”
Tôi rất ngạc nhiên về cách phản ứng của anh ấy.
“Tại sao ngài lại mang một thanh kiếm đến phòng họp thế?”
“Làm sao chúng ta biết được những kẻ nổi loạn có thể đang ẩn náu trong hoàng cung hay không chứ?” Kallisto vội vàng đáp lại.
‘Ài, thôi nào. Anh đang lo bò trắng răng đấy hở? ‘
Không quá lời khi nói rằng gia đình của Nữ hoàng có dính líu một chút đến Hầu tước Ellen có thể sẽ ảnh hướng đến gia đình cũ.
Tôi định lên tiếng nhưng rồi lại thôi khi nhìn thấy vẻ mặt anh lúc này.
‘Ôi thần linh ơi anh ấy lại sắp sửa bùng nổ nữa rồi à. ‘
Tôi thở phào và cảm thấy hơi đáng tiếc vì những gì đã xảy ra.
“Vẻ mặt của ngài dường như đang rất đau khổ và mệt mỏi lắm.”
Không hiểu sao tôi hơi lo lắng khi nhìn thấy người yêu mình mệt mỏi do công việc như thế này. À không, thành thật mà nói thì thật sự tôi rất khó chịu.
“Đừng ở đây nữa. Ngài về phòng ngủ đi.”
“Ta không.”
Ngay cả trong tình trạng cơ thể kiệt quệ thì Kallisto vẫn kiên quyết lắc đầu.
“Ta phải làm sao nếu nàng bỏ chạy trong khi ta đang ngủ cơ chứ?”
“Em có thể đi đâu đây?”
“Bất cứ nơi nào. Ai mà biết được.”
Cái ông này đang chơi từ vô nghĩa đấy à.
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài thì anh ấy bị ám ảnh một cách kỳ lạ với sự hiện diện của tôi.
Bằng chứng là anh ấy không để tôi rời cung điện dù chỉ một bước sau cái chết của Yvonne. Có lẽ công tước đã kiên trì phản đối anh ấy trong mọi cuộc họp để đưa tôi về nhà.
‘Em đã từ bỏ cơ thể đang bị ung thư của mình vì anh rồi nên bây giờ em sẽ không đi đâu cả, cái tên quái gở này!’ Đôi khi tôi muốn hét lên vì thất vọng nhưng cuối cùng tôi cũng kìm lại được.
Những đầu ngón tay của Kallisto xác nhận sự hiện diện của tôi trong nỗi ám ảnh vẫn đang run rẩy.
“Nếu em định bỏ trốn thì đã đi vào ban ngày lúc ngài đang bận chính sự kia kìa. Tại sao em phải chạy trốn trong đêm tối như thế này chứ?”
Tôi nắm tay anh ấy và đưa ra lý lẽ rõ ràng.
“Đúng vậy nhỉ…Khỉ thật.”
Trong khi ôm chặt tôi như một đứa bé, Kallisto thì thầm, có lẽ là do anh ta không nghĩ đến điều ấy.
Tôi bật lên một tiếng cười nhỏ, anh gấp gáp nói.
“Chúng ta chuyển văn phòng đến đây nhé? À không, sao chúng ta không bỏ hết mọi thứ và đi du lịch đi? Lần trước không phải nàng nói muốn ra nước ngoài sao? Chờ một chút. Nước tiếp theo nên là”
“Điện hạ.”
Tôi từ từ rút tay ra.
“Em chẳng đi đâu cả.”
Chuyển động của anh ấy dừng lại khi anh ấy làm ấm miệng của mình qua các ngón tay của tôi.
“Và chính ngài đã nói rằng ngài sẽ luôn theo em dù em đến bất cứ nơi nào cơ mà. Chả lẽ đó chỉ là một lời nói thôi sao?”
Tôi ngước mắt lên và cố gắng giữ vẻ mặt tươi cười của mình.
Kallisto nhìn tôi không chớp mắt, khó khăn lên tiếng như thể anh ấy đã nín thở sau một thời gian khá dài.
“Không phải thế.”
“…….”
“Ta sẽ đuổi theo nàng đến tận cùng địa ngục.”
Đôi mắt anh được phản chiếu bởi ánh trăng xuyên qua cửa sổ, khẽ chớp nhẹ trong bóng tối. Nó trông giống như ánh mắt của kẻ đang đuổi theo con mồi của mình, đầy khát khao mãnh liệt.
‘Chắc chắn anh sẽ làm như vậy.’
Tôi nhanh chóng lờ đi trước cái nhìn chăm chú ấy và ngừng nắm lấy tay anh.
Nhưng Kallisto nắm chặt tay tôi lại gục đầu vào vai tôi một cách bất lực. Than thở cũng chẳng ích gì, “Nặng quá!”.
Bằng đôi tay to và chai sạn của mình, anh chạm vào tôi một cách cẩn thận. “Nàng đã làm gì hôm nay rồi?”
“Uhmm. Chỉ là”
Do dự một lúc để trả lời sau ấy tôi cũng nói ra sự thật. Anh ấy đang hỏi trong khi kiểm tra thói quen hàng ngày của tôi thông qua Cedric.
“Em đã tham dự cuộc họp của các pháp sư Hoàng cung.”
“Và nàng đã cố gắng di chuyển các đồ tạo tác từ Quần đảo Archina.”
Quả nhiên là ổng biết tất cả mà vẫn cố hỏi.
Tôi không thực sự trả lời lại câu của Kallisto. Bởi vì tôi không hiểu tại sao anh ấy không thích nó.
Các hiện vật được các pháp sư tập hợp lại là phần còn lại của ‘tấm gương sự thật’ đã bị vỡ.
“Có người suốt ngày chỉ nghĩ đến việc cứu cái tên ất ơ nào đó trong khi người yêu của mình thì lại đang làm việc cật lực quần quật đến thân tàn ma dại như thế này đây.”
Đúng như dự đoán, một giọng nói đanh đá chua loét loèn loẹt thốt ra.
Tôi bình tĩnh trả lời.
“Em chỉ nghĩ mình nên cứu mạng người thôi mà.”
“Đó cũng là yêu cầu mà ta đã ra lệnh cho các pháp sư làm đó.”
“Em cò có thể làm gì nếu em là người duy nhất nhìn thấy tấm gương sự thật? Và Hầu tước Verdandi là người có năng lực để giúp đỡ các công việc của đế quốc.”
Trong thế giới nơi Yvonne bỏ mạng và trò chơi kết thúc, bây giờ tôi không biết mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào sau chuyện này.
Tôi thấy tiếc cho Vinter nhưng với sức mạnh ma thuật của mình, anh ấy sẽ là một đồng minh đáng tin cậy cho Kallisto khi đã trở thành hoàng đế.
Tất nhiên dựa trên tiền đề rằng anh ta vẫn còn sống.
“Nàng đã trở thành một phụ nữ tài năng.”
Không biết suy nghĩ sâu xa của tôi, Kallisto nói những điều trẻ con ngớ ngẩn như ở trường tiểu học.
“Đừng quá tự mãn và nên có một chút khoan dung rộng lượng với tư cách là tân Hoàng đế. Ngài đã quên rằng chúng ta có thể đã bị nướng chung với nhau và bị con rồng kia xơi tái rồi sao?”
“Hả? Cái gì cơ? Huh.”
Kallisto khịt mũi nói lớn trước những lời nói của tôi, nhanh chóng bước đến và tuôn ra một tràng.
“À, đúng rồi cái bông hồng đó. Hắn ta đưa nó và cái quái quỷ gì khi nàng nhận nó? Không phải ta là người đầu tiên tìm thấy nàng khi nàng chạy khỏi dinh thự của công tước sao?”
“Việc đó cũng là…”
Lúc này thì tôi nói không nên lời nữa rồi.
Kallisto vẫn không biết khi nào tôi trốn khỏi dinh thự của công tước, vì Yvonne đã tiết lộ thân phận của cô ấy nên tôi đến nơi ở của Vinter trước tiên.
“Khả nghi lắm.”
Trước khi tôi kịp nhận ra thì Kallisto đang dựa đầu vào vai tôi, mở to mắt và liếc nhìn khuôn mặt tôi.
Có hơi chột dạ một tý nên tôi tránh ánh mắt của anh.
Mỗi lần tôi cảm nhận được điều đó, linh cảm của anh như một bóng ma cứ bắt thóp được suy nghĩ và hành động của tôi ấy nhỉ.
Nếu ảnh mà biết Vinter thích tôi chắc anh không chỉ ngăn cản tôi cố gắng cứu người ta mà còn bóp nát những mảnh vỡ còn sót lại của tấm gương chứ chả đùa.
“Có- có gì khả nghi đâu chứ. Em đã nói với ngài rằng hầu tước quay ngược thời gian để thế giới không bị hủy diệt.”
Ngoại trừ hệ thống trò chơi tôi đã giải thích đại khái cho Kallisto, nhưng ánh mắt anh ấy không có dấu hiệu tin tưởng. Tôi bồi thêm chút trong khi nhìn về phía xa.
“Đó là một điều may mắn.”
“Và thực tế linh hồn ác quỷ trong hang động là đồng đội của anh ta.”
“Tất nhiên đó chỉ là một vấn đề nho nhỏ.”
“Nói mới nhớ, vào ngày lễ trưởng thành của nàng thì hắn ta tặng cho nàng cái vòng cổ ma thuật kỳ lạ đó. Tại sao hắn lại tiếp tục cho nàng một thứ thô thiển như vậy chứ.”
“Dừng lại, dừng lại! Điện hạ, em mệt rồi. Em nghĩ chúng ta nên nghỉ ngơi rồi đấy.”
Để bịt cái miệng Kallisto đang tuôn như thác đổ, tôi vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Ngài cũng nên về đi, tắm rửa và ngủ một giấc. Muộn lắm rồi nè. Sáng mai ngài còn có một cuộc điều tra cơ mà.”
May mắn là phòng ngủ của anh ấy không xa nơi tôi đang ở.
Nhưng ngay cả với lời hối thúc vội vã, Kallisto vẫn không nhúc nhích. Khi tôi lướt qua bỏ anh ấy lại phía sau.
“Penelope Eckart.”
Anh đột nhiên lớn tiếng gọi tôi đến khản cả cổ. Tôi giật mình và nhìn lại.
Kallisto vẫn đang ngồi trên ghế sofa nhìn chằm chằm vào tôi.
“Ta ốm rồi.”
“….. Cái gì? Ở đâu? Lại là vết thương sao.”
Vết thương lại bị nứt ra sao ? Tôi đưa tay ra vội vàng kiểm tra cho anh.
Một bàn tay nóng ấm bất chợt nắm lấy cổ tay tôi. Anh ấy nắm tay tôi áp vào má anh.
“Ta không thể nhấc nổi ngón tay vì ta đang bị ốm lại đuối sức quá luôn. Ta thậm chí không còn sức để cởi quần áo của mình đây này.”
“…”
“Vì thế nên hôm nay ta cần nàng giúp ta tắm rửa.” Hai mắt chúng tôi chạm nhau.
Anh nắm tay tôi và nói những câu làm tôi há hốc mồm.
“Chính nàng nói ta phải nghỉ ngơi, tắm rửa cho sạch sẽ để còn đi ngủ cơ mà?” Anh ta nhún nhún vai mình kèm theo vẻ mặt trơ trẽn thiếu đòn.
Anh là một người đàn ông hiểm độc với linh cảm và phản ứng nhạy bén. Vì anh ấy biết nếu anh tỏ ra yếu đuối như vậy thì tôi không thể làm gì khác được ngoài việc giơ tay xin hàng.
Có lẽ vì đôi mắt đỏ của anh ấy nên khuôn mặt tôi phản chiếu trên đó dần ửng đỏ hơn.
Sau đó tôi trả lời bằng một giọng rì rầm nho nhỏ.
“Em hiểu rồi…”

—–

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *