Phiên ngoại 31
- Dịch giả : Ann James
Chuẩn gu em này !!!
Nội dung :
***
Sau khi về, tôi chuẩn bị bữa sáng trước khi chạm vào quả cầu pha lê để liên lạc qua video với anh.
Ngay khi tôi nhập số, ánh sáng tràn ra từ quả cầu.
“Sao không để 1 năm sau rồi hãy gọi cho ta?”
Khuôn mặt đầy bất mãn của Kallisto vụt lên không trung.
“Thế cứ làm vậy nhá?”
Khi tôi thờ ơ hỏi anh trong lúc vẫn đang ăn một chút bánh mì.
Anh ta trừng mắt.
“Thử đi nếu nàng muốn chuyển thủ đô đến Maltban.”
“Giỡn tí thôi làm gì căng vậy chứ! Em mới trễ 1 ngày thôi nên tha lỗi cho em nhé bệ hạ.”
“Đúng. Nếu là ba ngày trước chúng ta thực sự có thể nhìn mặt nhau ngay bây giờ. Chắc là một cơ hội tốt để chào đón người dân Maltban trong một thời gian dài ấy nhỉ.”
Anh ấy đã đích thân đến thăm Maltban vì tôi đã gọi trễ cho anh.
Tôi sợ hãi quay lưng lại, sởn da gà khi thấy một kẻ có thể làm như vậy bất cứ lúc nào.
“Ngài đã dùng bữa sáng chưa?”
“Ta ăn không được. Ta còn đang đợi ai đó gọi cho mình, thế nên ta không biết liệu thức ăn đang đi qua mũi hay miệng của mình nữa.”
“Vậy cùng nhau ăn sáng nhá. Em gọi cho ngài vào buổi sáng vì muốn ăn cùng với ngai đó.”
“Chịu…haz”
Vẫn nhìn tôi chằm chằm sau đó anh thở dài một hơi rồi ra lệnh cho người hầu đem thức ăn qua.
Nhìn bàn thức ăn chỉ để sang 1 bên mà đau lòng vì thói quen của anh luôn không chú trọng vào bữa sáng nhưng lại không để tôi dùng bữa một mình.
“Nghe nói có một cuộc tấn công mana vào hôm nay à.”
“Jean vừa báo cáo sao? Anh ta nhanh thế…”
Anh ta có vẻ kích động khi nói chuyện với Marienne.
Tôi không thích như thế nhưng cũng không nói gì thêm nữa.
Thật may là anh ta đã kín miệng trước hiện tượng kỳ lạ cứ lặp đi lặp lại mỗi khi quái vật xuất hiện.
“Penelope Ekart, nàng sẽ hối hận nếu cứ tiếp tục hành động như vậy đấy. Ta có phải là người cuối cùng biết chuyện về vị hôn thê của mình không chứ?”
Kallisto là một người dễ lo lắng vì vấn đề này.
‘Bài ca mè nheo lại bắt đầu rồi!’
Gần như không thể chịu đựng được với mong muốn bịt tai lại, tôi đáp lại bằng một nụ cười nhẹ nơi khóe miệng khi đang ăn món súp vẫn đang nghi ngút khói.
“Không có gì đâu. Chỉ là em không có thời gian để báo cáo với ngài về việc đó. Làm sao em có thể-… thịch!”
Vào lúc đó, đột nhiên có một mùi kinh tởm ở đâu xông vào mũi và tôi không thể ngăn được, cảm giác buồn nôn tăng vọt lên tận não.
“Chuyện gì thế?”
Kallisto nhảy ra khỏi ghế khi tôi đặt chiếc thìa xuống và ngậm miệng lại không hề lên tiếng.
Trong nháy mắt, lời nói của anh tuôn ra vội vàng như phun lửa với khuôn mặt cứng đờ.
“Chuyện gì vậy? Nàng có bị ốm không? Hay nàng đang bị thương ở đâu?”
“À…không.”
Cơn buồn nôn dữ dội bất ngờ lắng xuống.
Tôi hoang mang trả lời, đặt bàn tay đang che miệng của mình xuống.
“Em không bị thương. Súp có mùi hơi khó chịu…”
“Đừng ăn nữa. Ngay lập tức ném nó đi.”
“Nhưng vừa rồi em vẫn còn ăn ngon…”
“Sao nàng cứ cố chấp muốn ăn món đã hư đó? Hay là nàng cảm thấy tiếc cho kinh phí của hoàng đế để nấu ra món này. Bỏ đi.”
Kallisto lại ngồi vào ghế, buông lời hằn học với ánh mắt khó chịu.
Tôi cảm thấy có chút oan ức rồi đấy.
“Không phải, Bobby từ làng dưới đến và nấu nó cho em lúc tối qua.”
Món súp với khoai tây và nấm do Bobby làm vì tôi thích món này.
Bất chấp những lời mà anh nói tôi vẫn không vứt nó, Kallisto cũng bó tay.
“Đến ăn uống cũng không đầy đủ nữa. Tuần này ta sẽ gửi vài đầu bếp của cung điện đến đó.”
“Không cần đâu ạ, bọn em cũng sắp khai quật xong nên cũng không cần thêm nhiều người nữa.”
Tôi nhớ lần đầu tiên rời khỏi cung điện. Tôi hoang mang vãi nồi vì thực tế là anh cử đi không chỉ đầu bếp mà còn có các lady và quý ông khác đi cùng mình.
Tôi vội vàng lắc đầu và nhẹ nhàng xoa dịu anh.
“Em vứt này nên ngài cất bộ mặt nhăn nhó đó đi. Đã hai ngày kể từ khi em gọi cho ngài, sao ngài cứ phải thế?”
“Ta không thích nó.”
“Ngài luôn không thích mọi thứ ở Maltban này đấy thôi.”
“Hửm! Nàng cũng biết à? Vậy nàng còn tính mắc kẹt ở cái núi đó bao lâu nữa?”
Anh phá lên cười và trở nên nghiêm túc.
Anh ấy không thích tôi lang thang khắp nơi, sau khi nghe tin mana cấp thấp tràn ra tình trạng càng trở nên xấu hơn.
Tôi phần nào hiểu được cảm giác lo lắng mỗi ngày của anh, thế nên tôi bình tĩnh trấn an anh.
“Em sẽ gặp ngài sau vài ngày nữa thôi. Em đảm lần này sẽ không đến muộn nữa đâu.”
“Không phải cái đó.”
“Thế thì?”
“Nàng cũng là giáo sư. Nhóm của nàng đã tăng số lượng các bộ lên và bây giờ vẫn chưa đủ sao?”
Anh im lặng một lúc rồi hỏi với giọng nho nhỏ.
“…Vẫn chưa đủ à?”
Tôi ngạc nhiên mở to mắt khi nghe câu nói của anh ấy.
Trong năm năm qua, anh chưa bao giờ bảo tôi bỏ việc.
Tất nhiên, chúng tôi gặp nhau mỗi tuần một lần và mỗi lần chia tay cả 2 đều thể hiện sự luyến tiếc phát ra cả cơ thể mình.
Anh luôn ủng hộ tôi bằng mọi cách nên tôi nghĩ anh ấy vẫn ổn.
Điều đó thường thúc đẩy tôi làm việc chăm chỉ hơn vì tôi cảm thấy biết ơn anh.
Nhưng hôm nay thì không biết tại sao….
Anh trông có vẻ cộc cằn hơn mọi khi, nhưng đồng thời Kallisto trông rất mệt mỏi.
“Nếu em nói vẫn còn…. chưa đủ?”
Tôi chăm chú nhìn anh và hỏi ngược lại.
Tôi nghĩ rằng anh ấy sẽ tức giận khi mình nói điều này.
“Khi nào nàng định rời chỗ đó?”
“Có chuyện gì vậy?”
Nhưng không giống như trước đây khi anh ấy nghiêm túc, anh ấy nhanh chóng phá lên cười như chỉ xem đó là một trò đùa.
“Ta sẽ làm việc chăm chỉ hơn để củng cố quyền lực đế quốc và chăm sóc cho nàng. Ta sẽ thanh trừng những kẻ nói bậy ngoài kia.”
“Nói bậy gì cơ?”
“Không phải việc gì to tát. Thế hôm nay chúng ta sẽ làm gì đây?”
Kallisto nhún vai và chuyển chủ đề một cách tự nhiên.
Tôi có thể dễ dàng đoán được ý của anh ấy khi nhớ lại tin tức mà tôi đã nghe được qua Marienne cách đây không lâu.
Điều đó có nghĩa là số lượng ứng cử viên hoàng hậu mới trong giới quý tộc đang tăng lên từng ngày.
‘Chà, Hoàng đế đã để tang năm năm nên lúc này là thời cơ tốt để bọn họ làm thế và ngài ấy xứng đáng với điều đó.’
Chỉ là 1 một lời nhận xét thoáng qua nhưng tôi hoàn toàn có thể thấy áp lực mà anh ấy phải chịu giờ đây đã quá lớn.
Tôi lên tiếng hỏi mặc dù cảm thấy có chút nghiêm nghị.
“Bây giờ em có nên quay lại thủ đô không?”
“Bỏ đi, đừng suy nghĩ nhiều và cứ làm những gì nàng đang làm là được.”
Thật ra tôi định nói với anh rằng tôi đã nghĩ về nó rồi.
Nhưng trước câu hỏi của tôi, anh ấy gạt đi một cách nhẹ nhàng như gạt bỏ điều vớ vẩn.
“Luôn mang theo một cuộn giấy và mang theo một pháp sư bên mình. Nếu ta nghe thấy nàng bị thương, tôi sẽ triệu tập nàng về đây đấy.”
“Cái đó có hơi…”
“Thế nên hãy cẩn thận.”
Giọng nói và ánh mắt lo lắng của anh sưởi ấm trái tim tôi.
“……Vâng ạ.”
Tôi ngoan ngoãn trả lời.
Dường như anh ấy có vẻ thích câu trả lời như thế, lần này anh mỉm cười với vẻ mặt thoải mái hơn.
Khi nhìn thấy con số, tôi như bị thuyết phục thêm lần nữa.
Năm năm trước, khi chọn ở lại đây, mọi lo lắng tôi cảm thấy đều vô ích.
Lúc tôi đang mường tượng ra tương lai với khả năng 2 đứa có thể chia tay, thì Kallisto lố bịch của tôi vẫn trước sau như một.
Khi anh ấy nhìn tôi với đôi mắt đáng yêu đến mức tôi sắp phát điên lên, trái tim tôi run rẩy đầy bất lực.
Và sau đó chính bản thân tôi phải nói. Tôi rất vui vì đã lựa chọn ở lại đây. Tôi hạnh phúc vì đã chọn anh ấy.
“Bệ hạ à.”
“Huh?”
Kikik 一Tôi đẩy bát súp ra và đặt cằm lên bàn.
Sau đó, tôi liếc xéo anh khi anh ấy đang hiện diện trong quả cầu pha lê.
“……Hôm nay ngài đẹp trai hơn đấy.”
“……Hả?”
“Không phải, phải nói là ngài luôn rất đẹp trai, thực sự rất rất đẹp trai.”
Kallisto câm như hến khi tôi đột ngột nói ra mấy câu như vậy.
Tôi không tự tin giao tiếp bằng mắt với ảnh nên tôi hạ ánh mắt xuống và dùng tay kia vẽ thẳng lên bàn.
“Lúc đó em không nói với ngài vì cảm thấy rất ngại, nhưng em thực sự thích khuôn mặt của ngài chứ không phải mái tóc đâu.”
“……”
“Chuẩn gu của em luôn.”
Tôi sẽ không nói thêm nữa. Đối phương tựa hồ hiểu được nhưng hồn lại có vẻ đang lơ lửng nơi đâu rồi sau đó ngơ ngác mở miệng.
“Khi đó chỉ vì nàng thích tóc vàng, ta đã ra lệnh cho tất cả nam giới trong Hoàng cung đi nhuộm tóc…”
“Nhuộm tóc á?”
Đang lúc lắp bắp, anh đột nhiên im bật.
‘Giờ thì mình rõ rồi….’
Không một ai có mái tóc màu vàng trong cung điện hết.
Cho dù màu vàng có tượng trưng cho hoàng gia đi chăng nữa, nhưng những người trong đế quốc thường có mái tóc nâu nhưng màu lại tương tự như màu vàng.
“Hèn chi. Cedric thậm chí còn không có một sợi tóc bạc trắng nào nhưng Marienne nói cũng không biết tại sao anh ấy lại háo hức đi nhuộm tóc như vậy.”
Kallisto đang lắng nghe lời thì thầm của tôi bỗng hỏi với đôi mắt sáng rực.
“Nàng đang giấu ta điều gì đó?”
“Vâng? Em đang che giấu điều gì sao?”
Tôi lắp bắp trong khi cảm thấy có hơi ấm ức.
‘Đồ khốn kiếp! Anh còn tính chối hết à?’
Kallisto nhìn tôi. Đột nhiên anh lẩm bẩm một mình.
“Ta nên làm gì với nàng đây? Sao hôm nay nàng lại hành động đáng yêu thế? Ta không thể chịu đựng được…”
“…….”
“Ta có nên đến đó ngay bây giờ không?”
Anh từ từ nâng người lên như thực sự chuẩn bị chạy đến ngay lập tức.
Tôi lại hơi lo lắng khi nhìn ánh mắt đỏ ngầu ấy trên quả cầu pha lê.
Khi tôi cố mở miệng thì,
“Bệ hạ, thần xin lỗi, nhưng thời gian điều tra đã hết, thế nên…”
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên trong quả cầu.
Ánh mắt của Kallisto hướng về phía đó.
“Câm miệng.”
Anh thực sự tức giận như Cedric thật sự là kẻ địch của anh vậy.
“Ngươi chê mạng quá dài? Muốn chết không?”
“B-bệ hạ…..”
“Chết tiệt, con chồn này! Ngươi giấu thanh kiếm ở đâu hả?”
“Bệ hạ, bệ hạ!” (Penny)
Khi nghe tiếng tôi Kallisto đã bình tĩnh lại và quay qua nhìn tôi.
Bởi vì tôi đã rời khỏi cung điện, Cedric như chơi một cuộc truy tìm kho báu đẫm máu với Kallisto mỗi ngày.
Có hơi tội nghiệp cho anh ta, thế nên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lên tiếng thay.
“Không sao đâu, cứ đi đi.”
“…Chết tiệt, chúng ta có nên hoãn cuộc điều tra đến buổi chiều không?”
“Làm sao dời đến buổi chiều được? Em không muốn nghe tiếng chó điên vồ lấy đầu mà lắc vì làm mọi chuyện đổ bể đâu.” (Penny)
“Thằng khốn nào dám nói như vậy?” (Kallisto)
Cơn thịnh nộ của anh ấy hoàn toàn chuyển từ Cedric sang tôi, mắt anh lườm tôi như muốn nhìn xuyên thấu luôn.
Tôi khoanh tay trả lời.
“Sẽ là ai cơ chứ? Nếu em kết hôn với ngài thì người của ngài sẽ như thế đấy. Danh tiếng của em phụ thuộc vào bệ hạ mà. Ngài hiểu không?”
“Nàng muốn kết hôn với ta?”
Ngay khi tôi vừa nói xong, anh lập tức hỏi lại.
Vẫn là giọng nói khó ưa nhưng trông anh có vẻ thoải mái hơn rồi.
Trong trường hợp này, cách tốt nhất nên làm là trút hết mọi thứ ra rồi cúp máy chứ nhỉ.
“Vâng, và em sẽ gặp lại ngài sớm thôi. Tùy vào thời gian nếu em có thể đến đó sớm hơn một ngày thì em sẽ làm vậy. Thế nên đừng phàn nàn và tập trung làm việc, được chứ?”
“Ừa, ta nghĩ mình sắp được thả….”
“Em phải đi bây giờ. Em tắt máy đây và em yêu ngài.”
Boo-.
Tôi hôn quả cầu pha lê và cuối cùng ngắt liên lạc, phớt lờ những lời đang la hét.
Ngay sau đó ngôi nhà trở nên yên tĩnh lạ thường.
“……Hà, khó thế nhỉ.”
Từ sáng tôi đã gần như kiệt sức rồi.
Nhưng hôm nay, có suy nghĩ muốn kết thúc làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Cốc cốc-
Đột nhiên cánh cửa mở ra sau tiếng gõ cửa và một bóng dáng đi vào.
“Chào buổi sáng, giáo sư!”
—–