Phiên ngoại 30
- Dịch giả : Ann James
Noel đến rồi gọi cho chồng iu đòi quà thoaiii
Nội dung :
***
Ing-Ing-Ing—-!
Vào lúc bình minh, tiếng còi báo động vang dội trong hội trường im lặng. Sau khi thức cả đêm, tôi mệt mỏi đến mức đột nhiên bừng tỉnh.
‘ Lại nữa hả?’
Tôi thở dài và rón rén ra khỏi giường.
Bất chấp sự cáu kỉnh của tôi, tay tôi vẫn bận rộn mở các ngăn kéo và đóng gói một số cuộn giấy để tấn công và phòng thủ.
Khi tôi vội vã rời khỏi cửa với chiếc áo khoác ngoài bộ đồ ngủ.
“Hí-iiiii” Xa xa tiếng gào thét của quái vật vang vọng. “Boo-ooh-ooh”
Một bóng đen vụt qua đầu tôi.
Khi nhìn lên, tôi thấy một con ong ngựa có kích thước bằng một chiếc ô tô đang bay lượn rất nhanh.
“Móe quần què gì đây.”
Cảnh tượng một con ong lớn hung dữ với cái vòi sắc nhọn như một ngọn giáo khiến tôi nổi da gà. Ngay khi định hét lên khởi động cuộn giấy mà tôi mang theo.
“Freeze hands!” Có người vội hô thần chú.
Mana ong bắp cày khổng lồ đang bay trên bầu trời rơi xuống đất bị đóng băng và vỡ thành hàng chục mảnh. May mắn không có thiệt hại nào.
“Giáo sư!”
Nhân vật chính đã bắn hạ con quái vật gọi tôi và chạy đến.
“Jean.”
Tôi vui mừng chào đón anh ấy. Pháp sư mà Kallisto đưa theo hộ tống là một người lạ đã đi cùng ngày hôm trước để tìm một bãi đất trống.
Khi còn trẻ, Jean đã là một Thẩm phán tài giỏi. Đủ để thấy vì sao Kallisto chọn anh làm người hộ tống cho mình.
“Đó là một con quỷ cấp thấp thế nên ngài không cần lo lắng. Số lượng đi qua thung lũng rất nhiều.”
“Thế hả?”
Khuôn mặt Jean có chút nhợt nhạt.
Liên kết phòng thủ của anh ấy trong khắp làng rất vững chắc.
Nhưng phạm vi quá rộng, Jean phải chú ý đến nhiều việc đôi khi anh ấy không thể kiểm soát hết tất cả mà sẽ có một vài thứ không nên xuất hiện như ban nãy.
‘Chà, đàn ong bay theo đàn à.’
Nhìn năm hay sáu con ong bắp cày vẫn bay trên bầu trời, lại thấy nó giống như một cái bánh yakgwa (bánh mật ong của Hàn).
Hôm nọ khi bị một đàn châu chấu đuổi bạt mạng, tôi thực sự muốn vứt tất cả kể cả nghiên cứu mà bỏ của chạy lấy người.
“Trong lúc chúng tôi củng cố vài thứ thì thẩm phán đã bắt được gần hết bọn chúng rồi. Có chuyện gì sao, ngài vào trong ngủ thêm đi. Tối hôm qua ngài đã đi ngủ muộn rồi…”
Jean đưa ra gợi ý.
Chắc là vất vả lắm nhỉ, anh lấy tay áo quệt mồ hôi lạnh trên khuôn mặt lắm lem.
Lúc vừa đến ngôi làng này thì mỗi ngày anh đều bị sốc do ngỡ ngàng trước hoàng cảnh xung quanh, nhưng bây giờ anh ấy dường như đã quen với những tình huống đến nhàm chán này.
Tôi lại có chút tiếc nuối khi thấy anh ấy với trạng thái hiện tại.
‘Không biết anh ta hộ tống mình và đánh lũ quái vật trong bao nhiêu năm nữa đây?…’ Với đôi mắt đáng thương, tôi nhấc những cuộn giấy tốt nhất mà mình đang cầm trong khi nhìn chằm chằm vào đối phương.
“Tôi đã tỉnh hẳn rồi. Nếu có thể giúp được gì, tôi sẽ giúp.”
“Không được đâu ạ! Nếu bệ hạ biết được thần sẽ gặp rắc rối đó!”
“Fire Pisson!”
Phớt lờ lời nói của anh ta, tôi tiếp tục xé một cuộn giấy.
Piuuu!
Ngay lúc đó, có một con ong bắp cày khổng lồ bay qua đầu và bốc cháy. “Heeeeee”
“Nhanh lên, mau đưa nó đến bãi đất trống đi.”
Jean thở dài thườn thượt và miễn cưỡng hét lên câu thần chú “Cấm dịch chuyển” khi con quái vật đang rơi xuống với mùi hôi kinh khủng.
Anh ta nói đó là một quái vật cấp thấp, nên chỉ trong giây lát tình hình đã được kiểm soát. Xác của tổng cộng sáu con ong bắp cày khổng lồ lấp đầy bãi đất trống.
Khi anh mang theo một máy đo mana và đã kiểm tra xong các xác chết.
“Giáo sư! Tôi cần ngài qua đây một lát.”
Một trong những lực lượng an ninh của thị trấn đang vội vàng gọi tôi. Tôi vội vã đi theo anh ta.
“Cái này…” Tôi kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt.
Đằng sau ngôi làng, hàng chục xác động vật chất đống như núi trước ranh giới rừng nơi bắt đầu định cư.
“Ôi trời ơi. Cái này là sao đây!”
“Có ai thấy chuyện gì xảy ra không?”
Tôi quay đầu lại và hỏi lực lượng an ninh.
Nhưng họ cũng lắc đầu với vẻ phớt lờ.
“Ngay từ đầu đã như thế này rồi. Chúng tôi tìm thấy nó khi đang kiểm tra xem còn mana không.”
“Hay có một cuộc chiến gì sao?”
Jean vẫn đang lắng nghe lực lượng an ninh báo cáo thì đưa ra một giả thuyết nghe có vẻ hợp lý. Nhưng không phải vậy.
Hầu hết các thi thể chất đống đều bị cắt cổ và bề mặt vết cắt rất sạch sẽ, có vài chỗ hơi sứt mẻ nhưng ngay cả mặt cắt cũng ngon o như được cắt bằng thước.
“Ồ, chỉ có phần đầu bị chặt thôi.”
Jean liếc nhìn tôi sau đó lên tiếng. “Tôi có nên yêu cầu Cung điện Hoàng gia hỗ trợ không?”
“………”
Thay vì trả lời, tôi nhìn chằm chằm vào khu rừng dẫn đến ngọn núi phía bên kia xác của lũ quái vật với vẻ mặt cứng đờ.
Vào lúc ấy.
“Anh đã gặp qua chuyện này vài lần trước chưa, Jean? Nếu tôi nhờ hỗ trợ, liệu họ có cử pháp sư tới không?”
“Tôi rất vui vì ngài đã gửi một đội quân để loại bỏ Maltban khỏi bản đồ.”
Một giọng sôi nổi chia cắt bầu không khí nghiêm túc.
“Marienne!”
“Chào buổi sáng công nương!”
Marianne đang trên đường đi làm.
Bốn năm trước, khoảng nửa năm kể từ khi hoàng đế cho phép thành lập một đội thám hiểm và rời đi.
Marianne đã có một thông báo như bom nổ cái bùm rằng cô yêu Cedric và hai người họ đã kết hôn chỉ thời gian ngắn sau khi mang thai trước lễ cưới.
Tôi và Kallisto chưa từng nhận ra họ có bầu không khí mập mờ hay mối quan hệ như vậy trước đây.
Marienne đáp lại tôi bằng nụ cười tươi rói khi tôi vẫn đang hoang mang.
-Há há há! Tôi gặp anh trợ lý khi nào ư? Khi ngài đang tình tứ với hoàng đế đấy!
Đứa con đầu lòng của họ chào đời tại tiệc chiêu đãi để kỷ niệm lễ đính hôn của chúng tôi sau lễ đăng quang của Kallisto.
Kallisto hờn dỗi một hồi, không phải do Cedric giấu giếm chủ nhân, mà là hỏi hắn có dám kết hơn trước cả hoàng đế hay không.
Giờ đây, hàng ngày cô phải di chuyển từ thủ đô đến thị trấn Mall Trban vì 3 đứa con.
“Cơ thể nặng nề như thế cô đến đây làm gì chứ? Cứ nghỉ ngơi cho đến khi xong việc sẽ tốt cho cơ thể hơn.”
“Nghe nói cuộc khai quật sắp kết thúc, nó như thế nào rồi ạ? Tôi chỉ mong muốn được xem những gì khai quật được ở dưới lòng đất cơ, Công nương.”
“Đó là sự thật nhưng mà…”
Khi tôi nhìn thấy Marienne với đôi mắt cô ấy long lanh mong chờ, tôi không thể ngăn cô ấy lại.
5 năm trước.
Sau trận chiến Leila khốc liệt, dấu vết của các pháp sư cổ xưa đã biến mất như chúng chưa từng tồn tại trước đây.
Chúng tôi phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ và bắt đầu khám phá với mục tiêu tìm ra dấu vết của chúng.
Mặc dù thực tế là không còn bất kỳ thành viên nào của tố chức Leila Hingdom nơi từng tạo ra mana thông qua các thí nghiệm, nhưng mana vẫn xuất hiện trên khắp Đế chế.
Khi quá trình khám phá tiến triển, số lần chạm trán với mana tăng lên càng nhiều.
Chúng tôi cũng nhanh chóng nhận ra lý do, ở đâu có tàn tích cổ xưa ở đó cũng có mana.
Và hầu hết chúng đều được tạo hình giống động vật, thực vật hay côn trùng hơn là những hình tượng kỳ cục mà bọn Leila buộc phải tạo ra.
Hướng thăm dò đã thay đổi sau khi phát hiện ra mana còn sót lại trong đống đổ nát ảnh hưởng đến môi trường xung quanh.
Nó không phải là đuổi theo những tàn tích cổ xưa mà là khám phá khu vực xuất hiện mana.
Tôi khá hứng thú với nó nên đã viết một luận án, và sau một số kỳ thi tôi đã trở thành giáo sư danh dự của Học viện.
“Dù sao thì mọi người hôm nay cũng vất vả rồi.”
Đứng cạnh tôi Marienne mỉm cười tinh nghịch khi đưa mắt nhìn khắp khu rừng.
“Khi tôi hoàn thành chuyến thám hiểm này, tôi sẽ rời đi, Marienne.” Tôi lên tiếng.
Marienne kinh ngạc khi nghe lời tuyên bố đột ngột. “Hả, thật sao?”
“Ừa.”
“Ôi thánh thần ơi! Không tin được là ngài nói muốn bỏ cuộc luôn á. Công nương luôn chạy trốn khỏi Hoàng đế đâu mất rồi?”
Tôi phá lên cười vì phản ứng thái quá của Marienne. Thực ra thì tôi đã không còn cảm thấy hối tiếc gì nữa.
Với sự hỗ trợ đầy đủ của Kallisto, những năm dài khám phá giờ đây đã gần kết thúc.
Không giống như các khu vực khác chỉ có một hoặc hai mana đang hoành hành, ở Maltban có thể nhìn thấy dòng mana không ngớt.
Đó là nơi những người trẻ tuổi rời đi sớm và chỉ còn lại những người già có thể di chuyển mới may mắn sống sót.
Tôi tin chắc lý do mình rời đi cho đến khi nói được Kallisto thuyết phục dân làng xây dựng một khu vực hòa bình và sẽ quay trở lại ngay sau đó, vì anh ấy cũng sẽ có sự cảm thông như tôi.
Đây là kết thúc của mọi thứ mà tôi đã theo đuổi trong năm năm.
Nhưng ngọn núi nơi có Maltban quá lớn nên rất khó để tìm ra nguồn gốc của nó, và mỗi ngày đều là chuỗi ngày bận rộn khi mana tràn vào làng.
Cho dù yêu thích đến mức nào đi nữa thì tôi thực sự nghĩ mình không thể tiếp tục thêm nữa.
“Tôi rời kinh thành cũng lâu rồi, gần đây tâm trạng có chút không ổn.” Tôi cảm thấy khó chịu mỗi khi rời Kallisto, người luôn than vãn bảo tôi đừng đi.
“Bởi vì tôi đã làm không ngừng nghỉ trong vài năm…”
Marienne gật đầu như hiểu ý tôi.
“Ngài sẽ không hoàn toàn bỏ cuộc đâu mà phải không?”
“Ầy, tôi vẫn chưa nghĩ sâu xa đến thế đâu.”
“Không làm ơn mà công nương. Bây giờ bộ phận của chúng ta cũng được xem là một trong những bộ lớn của Nội các rồi. Xin đừng bỏ rơi thần vậy chứ.”
” Có vẻ cô không tiếc cho tôi, mà là tiếc vì một người làm thay mình sắp nghỉ sớm hơn cô ấy nhỉ.”
“Ủa rõ ràng vậy sao? Haha.”
Khi đã có ba đứa con, Marienne vẫn cười dịu dàng như thời con gái.
Tôi thấy minh hơi ghen tị với cô ấy vì trông cô rất hạnh phúc, đến bản than tôi cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác này.
“Ôi, công nương, đã hai ngày rồi ngày không gọi điện thoại cho bệ hạ sao?”
Đột nhiên, Marienne tái mặt và hỏi.
“Chà … vậy luôn hả?”
Dạo này tôi bận quá nên không biết Kallisto có liên lạc với mình hay không. Tôi phải đến cung điện mỗi tuần một lần kèm ời hứa luôn giữ liên lạc với anh.
Đến năm thứ 5, tôi cũng có gan nổi giận hờn dỗi: “Người ta đã làm ở tận bên ngoài rồi mà vẫn không dễ thoát được thế à?”.
Nhưng tất nhiên, chính những người xung quanh tôi đang bài trừ ý kiến này. “Có vẻ là vậy đó.”
“Ôi thánh thần ơi! Đưa nó cho tôi ngay! Thảo nào, Cedric mấy ngày nay trông như sắp chết đến nơi!”
“Ngài vẫn chưa đưa nó cho ngài ấy sao, giáo sư?!”
Đột nhiên Jean xen vào giữa chúng tôi và mếu máo.
“Lần kế gặp bê hạ chắc thần sẽ bị gắn cho vài cái đuôi mất thôi! Thần đã nói với ngài rất nhiều lần! Sao ngài lại nỡ quên cơ chứ!”
Anh hét lên gần như đang khóc.
Kể từ lần gặp đầu tiên, anh ấy đã đề cập đến đuôi gì ấy, tôi vẫn chưa biết thực hư của từ này nhưng thành thật mà nói, tôi không thực sự muốn biết chút nào…
“Thôi được rồi. Bây giờ phải làm ngay và luôn.”
“Ngài gọi cấp tốc luôn có được không?”
“Ngài phải làm ngay bây giờ luôn đó!”
Với những giọng nói thốn khổ đồng thanh hét lên, tôi bịt tai lại khi co giò nhanh chóng quay trở lại khu phố.
—–