Home » Truyện Dịch » (Phiên ngoại 15) KẾT THÚC CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN CHỈ CÓ THỂ LÀ CÁI CHẾT

Phiên ngoại 15

tên điên…

Nội dung :

***

“Cái…”
‘Tên điên!!!’
Tôi cố gắng nuốt xuống lời chửi rủa cái gã điên khùng kia.
Nhớ lại những ngày khi ở trong dinh thự của công tước, tôi cứng mặt và hất cằm lên một cách ngạo mạn.
“Tránh ra. Tôi muốn đi gặp thái tử ngay bây giờ.”
Nhưng ngọn giáo vắt ngang trước mặt tôi không hề nhúc nhích.
“Thái tử điện hạ nói, nếu công nương như vậy, ngài ấy sẽ trở lại ngay sau khi công việc kết thúc vì vậy ngài mong công nương trước hết hãy bình tĩnh chờ đợi.”
“Ha.” Câu trả lời làm tôi bật cười.
“Chết tiệt. Anh cứ muốn như thế này phải không?”
Tôi không cười nữa mà nghiến răng. Muốn chiến tranh thì chiến tranh cho anh xem!
“Vậy ngươi có thể chuyển lời nhắn của ta không?”
“Vâng ạ?”
“Đi gặp Thái tử và nói cho rõ ràng.”
“Việc-việc gì ạ?”
“Hôm qua ta đã cảnh báo ngài trước rồi nên ngài đừng có mà hối hận.”
Đó là một thái độ rất thô lỗ khi dùng cho tin nhắn trực tiếp đến Thái tử. Nhưng tôi éo care gì nữa rồi mạnh tay đóng cửa lại ‘Braak!’ trước sự ngơ ngác của các vệ sĩ.
“Công- công nương…”
Cô hầu gái phía sau cẩn thận gọi tôi với khuôn mặt trắng bệch.
Tôi trầm ngâm suy nghĩ.
“Hầu gái trưởng, hãy mang theo giấy và bút đến ngay bây giờ vì tôi có việc phải làm.”
“Làm ơn hãy bình tĩnh trước ạ công nương! Và hãy dùng bữa trước.”
“Tôi không có tâm trạng dùng bữa lúc này. Mang theo một cây bút và quay trở lại đây ngay.”
“Vậy về việc dùng bữa nhẹ với quý cô Terosi thì sao ạ?”
“Tôi không”
Trong khi cố gắng phản bác để nói không, đột nhiên tôi quay lại nhìn người hầu gái trưởng khi vừa thốt ra một cái tên quen thuộc.
“Marienne?”
“Vâng ạ, cô ấy đã đợi cuộc gặp gỡ với công nương trong phòng khách vài tiếng đồng hồ rồi ạ.” Hầu gái trưởng nhanh chóng nhỏ nhẹ nói thêm.
“May mắn là lệnh cấm người ngoài vào cung điện đã được dỡ bỏ.”
Đó cũng không hẳn là điều tốt đâu. Anh ta chỉ cho những người đã được kiểm tra vào thôi.
Nói cách khác thì những nhân vật nguy hiểm như công tước vẫn bị cấm vào cung. Tôi cau mày và hỏi lại với giọng không tán thành.
“Cô ấy đợi bao lâu rồi? Sao bây giờ mới nói cho tôi biết?”
“Điên hạ đã ra lệnh cho chúng thần không được đánh thức ngài cho đến khi ngài dậy trước ạ.”
“Chủ nhân ngươi rộng lượng thật đấy, vừa đánh vừa xoa thế này.”
“Haha”
Hầu gái trưởng cười ngượng ngùng trước cái khịt mũi của tôi. Tôi trầm ngâm suy nghĩ trong giây lát.
‘Mình sẽ viết một bức thư cho công tước ngay bây giờ.’
Nhưng ngay sau đó tôi đã thay đổi quyết định.
Nhiều khả năng bức thư sẽ bị Kallisto túm được trước khi đến tay công tước.
‘Anh ta nghĩ nếu để Marienne vào mình sẽ vui hơn khi bị nhốt ở đây?’
Có lẻ thái tử đơn giản cho rằng như thế khi biết gần đây tôi khá thân thiết với Marienne vì những sở thích chung.
Tôi nhìn vào không trung và khẽ cười.
“Mang chút đồ ăn nhẹ đến phòng khách.”
****
Phòng ngủ của Thái tử được trang bị một phòng khách nhỏ, nơi chỉ những người thân thiết mới có thể ra vào.
Chả khác gì một sự giam cầm hoàn toàn hết.
“Marienne.”
Khi mở cửa bước vào, Marienne vui vẻ chào đón tôi. “Công nương!”
“Tôi xin lỗi vì đã để cô đợi quá lâu. Tôi đã ngủ muộn nên là…”
“Không sao đâu. Tôi cũng không đợi lâu mà!”
Khi tôi ngượng ngùng xin lỗi, cô ấy đột nhiên đỏ mặt với giọng nói hừng hực.
“Tại sao…”
Ngồi đối diện chỗ cô, tôi chỉ biết nghiêng đầu vì không hiểu lời cô ấy nói. Sau đó Marienne khẽ ho khan vài tiếng với khuôn mặt đỏ bừng.
“Khụ khụ. Ngài xứng đáng để ngủ quên mà. Tôi hiểu, tôi hiểu. Chúng ta là người lớn cả rồi.”
“Gì chứ?”
Tôi choáng váng khi vô tình cúi đầu xuống trước ánh mắt của Marienne khi đang nhìn chằm chằm vào mình.
Tôi đã không ngó ngàng kỹ càng bộ quần áo mà cô hầu gái mang đến cho mình vì còn phải vội vàng mặc đồ.
Do chiếc váy hở vai nên da của tôi hơi hở ra kèm theo những vết đỏ và xanh chi chít khắp nơi như bị thủy đậu vậy.
“Ôi má ơi!”
Ánh mắt quan tâm rõ ràng hiện lên trước mắt tôi.
‘Đừng để lại dấu vết như vậy chứ tên khốn này! Nếu anh quay lại anh sẽ biết tay em!’
Mariene mỉm cười bí hiểm.
“Quả là một đêm tuyệt vời ấy nhỉ.”
Mặt tôi nóng bừng thiêu đốt như sắp vỡ tung ra mất thôi. Tôi vội vàng hét lên khi nhanh chóng nâng vạt áo bao trùm phần vai.
“Đây, đây là…Con bọ! Nó là vết cắn của mấy con bọ đó!”
“Đó hẳn là một con ong vàng cực lớn và rất hung dữ ha.”
“Marienne!”
“Hahaha. Tôi đùa thôi công nương.”
“Này, đồ ăn nhẹ còn chưa tới sao? Mang nó đến giúp tôi đi, nhanh nhé!”
Tteng-.Tteng-.
Tiếng cười vui vẻ của Marienne lan tỏa qua giọng chuông gọi người giúp việc và tiếng hét của tôi. Một lúc sau, người giúp việc mang đồ dùng nhẹ đến.
“Cô đến có việc gì sao?”
Tôi cố gắng làm dịu sự quá khích của mình bằng cách uống một hớp trà hoa cúc ấm áp và hỏi lý do Marienne lại đến đây mặc dù chúng tôi đã gặp nhau vào ngày hôm trước.
Cô ấy kích động hỏi.
“Có chuyện gì vậy! Chuyện gì đã xảy ra ở công trường tối hôm qua thế?”
“À, cái đó”
“Vào sáng nay tôi dự định đến chỗ trùng tu để hoàn thành nốt công việc, chà, bình thường chỗ này không bị giới hạn ra vào nhưng khi tôi đến thì có đầy lính canh đang canh giữ nghiêm ngặt lắm.”
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt tò mò muốn biết chuyện gì đang xảy ra lúc này. Nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua, tôi chọn lọc ra vài chi tiết và chỉ nói điểm chính.
“Tôi xin lỗi. Kể ra thì khá dài dòng , đại khái là tấm gương sự thật bất ngờ kích hoạt và giải cứu Hầu tước Verdandi khỏi mục đích ban đầu của anh ta.”
“Ôi chúa ơi, công nương tự mình giải cứu ngài ấy à?”
Marienne ngạc nhiên trước những gì tôi nói, ngay lập tức ‘như mong đợi’ và đưa ra một cái nhìn ngưỡng mộ.
“Vâng, chuyện cũng chỉ có thế.”
Tôi nói với một nụ cười ngượng nghịu.
“Và tôi không nghĩ chúng ta có thể tiếp tục việc trùng tu được nữa.”
“Hả, tại sao thế?”
Tôi không thể nói bằng chính miệng mình rằng do sự ám ảnh của thái tử với cái gương được. Tôi bỏ qua lý do rồi trả lời.
“Cho dù có hoàn thành thì cũng không thể sử dụng tiếp được nữa.”
“Tôi hiểu rồi.”
Cũng may là Marienne có vẻ dễ dàng chấp nhận điều đó.
Dù sao đi nữa thì mục đích quan trọng nhất là giải cứu Vinter Verdandi, nên việc tiếp tục khôi phục tấm gương là điều vô ích.
“Tôi xin lỗi Marienne. Cô hẳn đã mong chờ rất nhiều vào nó.”
Tôi gửi cho cô ấy một lời xin lỗi nhàm chán, dù không bày tỏ tình cảm của mình nhưng tôi cũng có chút thất vọng.
“Không đâu thưa công nương. Tốt hơn hết là nên như vậy.”
Marienne mỉm cười và lắc đầu.
“Thật sự thì lý do tôi ở đây hôm nay là để nói với ngài rằng chúng ta không thể tiếp tục làm việc cùng nhau sau lễ đăng quang của Thái tử được nữa.”
“Cái gì? Vì sao?”
“Tôi dự định sẽ trở về học viện.”
“Sao cơ ?! Lại đột ngột vậy?”
Tuyên bố của Marienne như quả bom liên tiếp khiến tôi mở to mắt kinh ngạc.
“Hôm qua cô còn kêu gọi tôi vào khoa khảo cổ học cơ mà!”
Bỏ công tôi còn đổi ý định cơ.
Cô ngượng ngùng rũ mắt xuống và nói ra những suy nghĩ của mình.
“Quả thật thì tôi luôn cảm thấy xấu hổ về bản thân khi nhìn vào ngài.”
“Khi cô nhìn tôi á?”
Rốt cuộc thì cô nhìn chỗ quái dị nào vậy chứ?
Tôi không hiểu được.
Marienne ngay lập tức giải tỏa sự hoang mang của tôi. “Vâng, công nương trông rất hạnh phúc khi làm công việc mình muốn làm.”
“Marienne.”
“Lúc bắt đầu cũng bởi vì thích nên tôi mới làm, nhưng cứ dần dà không rõ khi nào mà tôi nhận ra mình là người chỉ mãi đuổi theo thành tích. Bản thân dường như đã đánh mất ý định và mục tiêu ban đầu của mình rồi.”
Cô ấy lầm bầm gượng cười chua chát.
“Nhưng mà…. Đó không phải là một quyết định đột ngột lắm sao? Cô rất khó để mà vào… “
Tôi cẩn thận lựa chọn ngôn từ thích hợp nói với cô ấy.
Tôi quyết định làm vì tôi thích nó cơ mà nếu chỉ từ một phía tôi thì vẫn chưa đủ.
Nhưng trong ánh mắt lo lắng của tôi, Mariene cười lớn đáp lại.
“Dù sao cũng không có hy vọng nào khác vì bọn thối tha kia, nhưng việc này cũng xem như là một khởi đầu mới!”
“Khởi đầu mới ư?”
“Đúng thế! Hiện chúng tôi có một nhóm nhỏ khảo cổ đang hoạt động nghiên cứu. Từ trước đến nay tản mác khắp nơi cũng không có hoạt động gì mấy nhưng lần này bọn tôi đã thành lập một nhóm nghiên cứu lịch sử cổ đại.”
“Ah”
“Tôi đến đó với tư cách là một giáo sư cố vấn. Tất nhiên mức lương không cao mấy nhưng cũng không tính là thất nghiệp đâu. Hahaha!”
Có lẽ vì cô ấy cũng là một người tích cực nên Marienne nhanh chóng rũ bỏ nỗi u sầu và vui vẻ nói.
Tôi có một chút ghen tị với dáng vẻ như thế của cô.
Cô mạnh dạn từ bỏ những thứ cô muốn, cứ vứt bỏ mà không hối hận.
Cô ấy hoàn toàn khác với tôi, người chỉ đang lưỡng lự mà không thể làm gì.
‘Chúng ta ghen tị lẫn nhau nhỉ.’ Tôi chăm chú nhìn vào Marienne với một cảm giác kỳ lạ mà chính mình cũng không biết rõ lý do.
“Nếu chưa muốn kết hôn thì ngài có muốn đi cùng tôi không công nương?”
Đột nhiên Marienne đưa ra một đề nghị bất ngờ. Tôi ngạc nhiên thốt ra.
“Tôi?”
Rời thủ đô nơi có gia đình của công tước, làm những gì mà lúc đầu tôi muốn làm ở thế giới này.
Không sai, đó là mục đích ban đầu của tôi.
Có vài thứ tôi có thể làm mà không nhất thiết phải rời khỏi thủ đô. Thay vào đó sẽ khôn ngoan hơn nếu sử dụng sự hỗ trợ từ công tước.
Nhưng…..
Tôi không còn muốn tiếp tục sống trong ngôi nhà đó nữa, hay nói thẳng thừng ra tôi không muốn đối mặt với người kia.
‘Bây giờ trò chơi đã kết thúc, phần của mình cũng đã kết thúc rồi.’
Tất nhiên cho đến lúc đó, tôi thậm chí còn không nghĩ sẽ kết hôn với Kallisto và bắt đầu một cuộc sống trong Hoàng cung.
Còn bây giờ….
“Tôi không thể rời thủ đô trong thời gian dài được.”
“Tại sao?”
“Buổi tối điện hạ không thể ngủ ngon giấc.”
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi quyết định tâm sự vài nỗi lo lắng của mình với Marienne.
“Sẽ có gì xảy ra nếu công nương không ở đây sao?!”
Marienne có vẻ hiểu. Tôi gật đầu lia lịa phụ họa cho cô.
Cũng không rõ là từ khi nào nhỉ? Tôi nhận ra Kallisto không dễ dàng chìm vào giấc ngủ yên ổn.
Một người đàn ông vội vã gõ cửa vào lúc chạng vạng.
– Ta không ngủ được.
-Ta sợ nàng sẽ biến mất khi ta đang ngủ.
Lúc đầu tôi nghĩ anh ấy đang cố tìm cách chui vào phòng mình.
Nhưng thỉnh thoảng khi cảm giác được gì đó và mở mắt ra thì tôi thường xuyên đối mặt với ánh mắt sáng đỏ trong bóng đêm.
-Ngài chưa ngủ sao?
-Nàng đừng bận tâm và ngủ đi.
Chứng mất ngủ của anh ấy ngày càng trở nên tồi tệ hơn khi tôi bắt đầu công việc trùng tu để kiểm chứng số phận của Vinter.
Anh thường xuyên đến phòng tôi và giãi bày mình không thể ngủ yên khi nỗi bất an cứ bao trùm lấy anh không dứt, anh tìm đến tôi để xoa dịu đi chứng mất ngủ và nỗi sợ trong anh.

—–

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!