Home » Truyện Dịch » (Phiên ngoại 16 +17) KẾT THÚC CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN CHỈ CÓ THỂ LÀ CÁI CHẾT

Phiên ngoại 16 + 17

Ôi trời, thì ra có chuyện như thế…

 

Nội dung :

***

PN 16
“Ôi trời, thì ra có chuyện như thế.”
Khi tôi đang trầm ngâm với vẻ mặt nghiêm túc, cô ấy gật đầu như thể đã hiểu. Sau đó cô ấy nói chuyện với vẻ mặt không mấy vui vẻ.
“Nhưng thật không công bằng khi buộc ngài phải từ bỏ những gì ngài muốn làm!”
“À đúng vậy nhỉ.”
Tôi ủ rũ đồng ý với lời của cô.
Dù sao thì tôi cũng phải tìm cách và đưa ra quyết định trong thời gian sắp tới. Cho dù đó là hướng nào.
“Đừng quá nặng nề mà đi cùng tôi đi công nương.” Cô ấy đã đọc được cảm xúc phức tạp của tôi.
Marienne giải tỏa gánh nặng trong tâm trí tôi bằng giọng nói ấm áp.
“Việc đó không giống như việc ngài sẽ bị nhốt trong học viện trong 3 năm liền, nó đúng nghĩa là một cuộc hành trình khám phá nhiều thứ mới lạ luôn đấy.”
Một lời nói nhẹ nhàng thoải mái nhưng bất ngờ là câu nói này cũng đã an ủi tôi rất nhiều. Tôi mỉm cười và lần này cũng gật đầu.
“Cảm ơn vì lời đề nghị, Marienne. Tôi sẽ suy nghĩ về nó một cách nghiêm túc.”
“Tôi sẽ rất vui nếu ngài đồng ý đấy! Tôi sẽ không rời đi sau buổi đăng quang, vì vậy hãy suy nghĩ kỹ về điều đó nhé.”
Tôi hơi bối rối vì nhìn vào hành vi của cổ cứ nghĩ cô sẽ rời khỏi ngay lập tức ấy chứ.
“Sau khi đăng quang ư?”
Tôi tự hỏi không biết có phải do kế hoạch điên rồ của thái tử về việc cử hành hôn lễ cùng lễ đăng quang trong cùng ngày đã lan truyền hay không.
“Bây giờ tôi đang thất nghiệp và chuẩn bị trở về nhà cơ mà nhỉ? Cha tôi nói rằng ông ấy sẽ đốt tài liệu nghiên cứu của tôi nếu tôi không tham dự lễ đăng quang đó hahahaha!”
Nhưng may mắn là mọi chuyện dường như không phải như vậy.
“Tôi là con gái duy nhất của Bá tước Terrosi. Tôi sẽ đợi đến cơ hội thích hợp và chúng ta sẽ chạy trốn khi ngài cảm thấy thoải mái.”
“Haha”
Tôi không biết Marienne là con gái của Bá tước vì vậy tôi chỉ cười một cách ngượng ngùng.
Mình chưa bao giờ nhìn thấy ngài ấy nhưng chắc là bá tước Terossi sẽ cảm thấy buồn ấy nhỉ.’
Nếu biết đứa con gái duy nhất của mình cuối cùng cũng về nhà nhưng định bỏ trốn với một thái độ hồn nhiên ngây thơ như vậy chắc chắn ông ta sẽ sụp đổ mất.
Cùng lúc đó có những kế hoạch mơ hồ hiện ra trong đầu tôi.
“Vậy hãy suy nghĩ về điều đó và nói cho tôi biết nhé công nương.”
Marienne đã nói xong việc của mình và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Chờ đã, Marienne.”
Bỗng tôi nghĩ ra một điều gì đó mà đã quên từ trước nên vội vàng bắt lấy cô. “Tôi xin lỗi, nhưng tôi có một việc cần cô giúp đỡ.”
“Ừh? Việc gì cơ?”
“Ghé tai cô đây nào.”
Tôi nhỏ giọng thì thầm, cảnh giác những người canh gác của thái tử có thể đang bí mật nghe lén ở đâu đó.
“Cuộc điều tra chắc đã kết thúc rồi. Tôi muốn cô vào phòng họp và nói với Công tước Eckart”
Có vẻ như Marienne hiểu được ý định của tôi, mắt cô long lanh sáng rỡ.
“Cô có thể làm được nhỉ?”
“Vâng tất nhiên rồi. Tin tôi đi công nương à!”
Với lời cam kết đáng tin cậy, Marienne rời khỏi cung điện của thái tử ngay sau đó.
****
Tôi khó chịu với Kallisto khi anh ta giam lỏng mình, nhưng đói bụng là chuyện không thể phớt lờ được.
‘Mình phải ăn uống đầy đủ mới có sức mà chuồn chứ.’
Sau khi dùng bữa trưa được phục vụ phong phú hơn nhiều so với bình thường, tôi ngồi vào bàn của thái tử ở một bên góc phòng ngủ.
Những tài liệu không rõ nguồn gốc chất đống trên cuốn sách có vẻ như anh mang công việc dở dang từ phòng làm việc về phòng ngủ để làm cho xong.
Chúng nằm rải rác trên bàn không hề theo phân loại nào.
‘Có vẻ là một mớ rắc rối.’ Tất nhiên Cedric sẽ giải quyết mấy thứ này.
Khi tôi hài lòng nhìn vào bàn làm việc của anh ấy vì cảm thấy có chút sảng khoái.
“Công nương nếu rảnh rỗi ngài có muốn đọc tiếp cuốn sách đang đọc không?”
Nhận ra sự nhàm chán của tôi, một hầu nữ nhanh chóng mang cuốn sách tôi đang đọc trong phòng đến gần.
Đến ngày hôm qua tôi vẫn còn rất thích đọc nó nhưng bây giờ thì không thể đọc vào một chút nào vì quá lo lắng.
‘Không biết Marienne có làm tốt không nữa? Công tước…’
Trong khi đang mãi suy nghĩ, tôi đột nhiên bật cười vì thấy tình huống này khá hài hước.
Không phải kế hoạch chết chóc gì, chỉ là bản thân đang cố chống lại bạn trai và trở về nhà mà thôi.
‘Nghe ấn tượng làm sao.’
Kallisto can ngăn để chúng tôi không thể gặp lại nhau, nhưng dù sao đi nữa tôi phải gặp công tước ít nhất một lần.
Khi tôi vẫn đang nghĩ về mấy cách khả thi có thể áp dụng.
“Công nương, Marianne nói rằng cô ấy sẽ trả lại cuốn sách mà cô ấy đã mượn lần trước cho ngài.”
Marianne đã hoàn thành, người giúp việc đưa cho tôi một cuốn sách.
“Thế hả? Tôi cũng nên đọc nó rồi, mọi người cứ ra ngoài đi.”
Cố trả lời một cách bình tĩnh và sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, tôi vội vàng mở sách ra.
Sraakrak-. Có gì đó rơi ra giữa các trang sách.
Đó là một mã thông báo mỏng và một tờ tiền có hoa văn và viên ngọc không rõ ràng.
“Bùa ư?”
Sau khi nhận ra nó, tôi mở tờ giấy gấp ra.
[Pháp sư quản lý kết giới trong hoàng cung sẽ thay ca lúc 3 giờ chiều. Lúc đó hãy nắm lấy lá bùa và hét lên ‘Biratio Eckart!’ ]
Sau khi xem nội dung của tờ giấy, tôi biết Marienne hoàn thành công việc truyền tải câu chuyện của tôi và công tước cũng đã ra tay.
“Nhưng tại sao lại là Biratio?”
Tôi bất mãn lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào mảnh giấy ghi những dòng chữ nhỏ.
Trò chơi đã kết thúc nhưng tại sao vẫn không thoát khỏi câu thần chú ngớ ngẩn này chứ.
Nhưng giờ thì không có cách nào để thoát khỏi đây ngoài cái này rồi.
Thời gian trôi qua như đã định và cuối cùng,
Ttang-.Ttang-.
Đồng hồ trong phòng ngủ của thái tử reo lúc 3 giờ chiều.
Tôi nắm chặt lấy chiếc áo của mình và lấy những thứ tôi cần, ngay lập tức cầm lá bùa trong tay và hét lên: “Biratio Eckart.”
Mắt tôi lóe sáng.
“Penelope!”
Điều đầu tiên tôi nhìn thấy khi mở mắt là vẻ mặt trầm ngâm của công tước. Nhìn xung quanh và phát hiện mình đang ở trong văn phòng của ông.
“Cha.”
‘Ôi mình đã đến đây rồi.’
“Ôi chúa ơi!”
Bất giác, công tước bất ngờ ôm tôi như thể không tin được.
“Con có biết người cha này kinh ngạc như thế nào không? Giam lỏng! Làm sao dám giam con gái ta như vậy chứ!”
Tôi bối rối vì không ngờ lại có một cuộc hội ngộ ‘nồng nhiệt’ như vậy.
‘Tôi không có ý nói mình bị giam cầm gì cho lắm nhưng không biết Marienne có thêm tí mắm dặm thêm tí muối mà nói với ông ấy cái quái gì không nữa?’
“Không! Ngày mai ta sẽ rút lại lời ủng hộ thái tử, ta sẽ thay hắn ta trước khi đăng quang!”
Tôi bị phân tâm bởi những lời nói cực đoan của công tước.
“Cha, cha! Ngài bình tĩnh lại đã!”
Tôi vội can ngăn công tước tiếp tục ôm mình vào lòng.
“Con khỏe lắm, trong cung điện con vẫn rất ổn ạ. “
“Ổn?! Làm sao ổn khi bị nhốt được! Con có đau ở đâu không? Chắc hắn ta không đánh con đâu đúng không?”
Chỉ sau đó tôi mới có thể đối mặt với công tước khi ông đã để tôi thoát ra khỏi vòng tay mình.
Ông đã chạm trán với thái tử, khuôn mặt của công tước có vẻ không mấy ổn trong một vài tuần gần đây.
“Mặt của ngài!”
Mặt khác, khuôn mặt tôi phản chiếu trong đôi mắt xanh tức giận của anh ấy quá rõ ràng.
“Mặt ta”
“……”
“Đã ổn hơn rất nhiều, hừm!”
Công tước có vẻ xấu hổ với chính mình nên hạ tay xuống rồi ho khan một tiếng.
Người của Hoàng cung vẫn còn rất ân cần chăm sóc.
Từ trang phục đến thức ăn đều tốt hơn khi tôi ở dinh thự công tước nên không thể không ổn hơn được.
Tôi cảm thấy kỳ lạ khi thấy công tước có những lo lắng như thế.
“Con ổn mà.”
Một lần nữa tôi bình tĩnh trả lời, công tước ra hiệu cho tôi ngồi xuống ghế để tiếp tục câu chuyện.
Ngay khi người giúp việc ra khỏi văn phòng, ông đã hỏi ngay.
“Tất cả chuyện này quá lạ lùng. Con có biết cha đã ngạc nhiên như thế nào khi nghe tin từ quý cô Terossi không?”
“Cảm ơn sự giúp đỡ kịp thời này của cha. Con chỉ là gặp một vài rắc rối thôi ạ.”
“Có phải vì đăng quang không? Mỗi khoảnh khắc trong đời ta đều phản đối việc anh ta lên ngôi. Có lẽ hắn cũng đang gặp rất nhiều áp lực. Có phải vì thế khiến hắn ta sợ hãi không?”
Công tước không ngừng nói làm tôi đột nhiên bật cười khi nghĩ tới câu nói của Thái tử dạo trước:
-Cha em cứ như quỷ bám vậy, ông ta không chịu để ta đi.
“Không phải như vậy đâu thưa cha. Đừng vì thế mà làm như vậy.”
“Vậy con sẽ giải thích những thứ quái quỷ gì đã xảy ra ngày hôm nay đây? Và làm thế nào một người đàn ông chia cắt cha con người khác trong nhiều tuần lại có thể trở thành một vị vua nhân từ được cơ chứ!”
Công tước dồn hết tâm trí để nghĩ xem việc ông không thể gặp tôi có phải do sự can thiệp của thái tử hay không.
Nhưng thật tình thì đó không chỉ do sự cản trở của Kallisto.
Tôi cũng không tìm ra lý do để gặp ông nên chúng tôi không có cơ hội gặp lại. Tất nhiên thì tôi không ngờ công tước lại phản ứng dữ dội như vậy.
Yvonne… à không, khi giết Leila kẻ đã chiếm giữ xác của Yvonne, tôi nghĩ rằng ‘trò chơi đóng vai người thân trong gia đình’ của chúng tôi đã kết thúc.
“Vậy nói thật cho cha biết, con đã từng bị giam trong điện Thái tử cho nên không thể xuất hiện trong nhà một lần sao?”
“Cha, hôm nay con có việc muốn nói với ngài.”
Công tước hỏi tôi liệu việc bị giam giữ có thật hay không nhưng vì đó là sự thật nên tôi đã không thể thẳng thừng nói ra. “Con có chuyện muốn nói với cha.”
Cũng may là tôi đã chuyển hướng được sự chú ý của công tước, ông ngừng nói và nhìn tôi kinh ngạc.
‘Nói ra có thật sự ổn không?’
Tôi ngập ngừng không biết phải thốt ra thế nào nhưng tôi phải nói. Vì tôi đã hứa với cô bé rồi.
“Con…con đã gặp Yvonne.”
“Ý con là sao?”
“Không phải Leila.”
Nhìn vào đôi mắt xanh đang dần lớn lên, tôi bình tĩnh.
“Đó là Yvonne thật mà các anh trai của con đã đánh mất khi họ còn nhỏ.”
———
PN 17
Đôi mắt xanh sáng trên gương mặt ông rung động như một ngọn nến.
“Việc đó…”
“……”
“Ý con là gì vậy Penelope?” Công tước không thể nói một cách trơn tru.
Ông nhếch môi khiến lời nói trở nên khó nghe hơn. “Yvonne… Ta chắc chắn, Yvonne vào thời điểm đó đã…”
“Cô ấy đã chết.”
Tôi trả lời bình tĩnh thay cho ông- người vẫn đang khó nói thành lời. Sắc mặt của Công tước trở nên trắng bệch.
Ông và tôi biết rằng từ ‘con đã giết’ được bỏ đi sau từ ‘chết’.
“Ngài còn nhớ con đã nói gì không?”
Tôi nhẹ nhàng mở miệng nhìn công tước đang bối rối.
“Gì cơ?”
“Yvonne thật có thể đã chết khi cô đi lạc và thứ mà con giết là Leila, kẻ đã chiếm lấy cơ thể của cô ấy.”
“…”
“Cha, con đã gặp con gái ruột của cha.”
Công tước mở to mắt và cơ thể như cứng lại. Tôi có thể cảm thấy ông ấy đang nín thở.
Một lúc sau ông thì thào nói nhỏ. “Yvonne… Có phải Yvonne vẫn còn sống không?”
Một giọng nói chứa đầy hy vọng yếu ớt run lên.
Tôi cụp mắt xuống tránh khỏi ánh mắt đau thương kia, ngay sau đó chậm rãi lắc đầu. “Đã không còn.”
“……”
“Như con đã nói lúc trước, sau khi họ lạc mất cô ấy, Leila đã chiếm đoạt xác và cô ấy đã chết. Con đã từng thấy điều đó trong quá khứ.”
“…”
“May mắn là tấm gương sự thật đã giữ linh hồn gần như tan biến của Yvonne.”
“Aiz”
Một tiếng thở dài phát ra công tước giống như tiếng than thở. Từ từ ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe đau buồn của ông.
Ông thở dốc như cố gắng điều phục tâm tình của mình….sự đau buồn và khổ đau của những người làm cha làm mẹ khi mất đi đứa con quý báu.
Tôi nhìn thấy và quyết định không nói rằng cô ấy chết khi nhìn thấy công tước nhận nuôi Penelope.
Sau một thời gian khá dài vị công tước đang vật lộn với cảm xúc của mình khàn giọng hỏi. “Hầu tước Verdandi, ta nghe nói rằng anh ta đã được cứu vào ngày hôm qua.”
Công tước không thể nào không biết được vì Kallisto đã gây ra vụ lộn xộn đó vào đêm qua.
Nhưng tôi không phản ứng và im lặng lắng nghe những gì ông ấy đang nói.
“Ta biết hơi lạ lùng khi nói điều này. Nhưng”
“……”
“Nhưng giống như Hầu tước Verdandi, Yvonne… có lẽ chúng ta có cách để đứa trẻ đó sống lại. Hử?”
Vẫn còn hy vọng trong mắt ông khi lắp bắp nói ra lời này.
Tôi biết ý ông muốn nói là gì, nhưng tôi không thể nói.
Và đồng thời thật ngạc nhiên là tôi không hề đau đớn khi nhìn thấy công tước như thế này như tôi nghĩ.
‘Có phải vì mình đã ngờ trước điều đó xảy ra không.’
Trước buổi lễ đón tuổi, thật khó để thấy Duke phân biệt đối xử với Yvonne giả.
Mỗi lần đối mặt với ông, tôi đều phải nuốt xuống một thứ gì đó như dòng lửa nóng chạy lên tận cổ họng.
Nhưng khi nhìn thấy điều này, tôi không cảm thấy gì cả mặc dù tôi đã đích thân truyền tin tức của Yvonne. ‘Có vẻ như mình đã trưởng thành hơn một chút.’
Không, cũng có lẽ tôi đã sẵn sàng từ bỏ một phần tình cảm mà tôi hằng mong đợi.
“Điều đó là không thể, thưa cha.”
Tôi không cảm thấy do dự trong giọng nói phát ra từ mình. Khuôn mặt của công tước méo mó khi nghe câu trả lời dứt khoát ấy.
“Uh. Tại sao các pháp sư trong cung điện lại vô dụng như vậy? Vậy, hay là con có thể nhận tất cả sự hỗ trợ từ công quốc”
“Bởi vì con đã giết Leila, cơ thể của Yvonne cũng chết theo.”
“…”
“Vì thế ngài có thể trách con cũng được.”
Công tước đang nói một cách vội vã, từ từ khép miệng lại.
Cũng giống như thực tế nghiệt ngã biến thành một cái bóng khổng lồ ập đến, khuôn mặt của công tước ảm đạm trầm xuống. Ánh mắt tôi khô khốc chứng kiến biểu hiện của đối phương.
Không có gì lạ khi ông đứng lên và tát vào má tôi, vì kẻ đã giết con gái ông ta đang nói sự thật.
Nếu không đến mức đó, tôi nghĩ ông sẽ trách tôi trong cơn thịnh nộ bốc hỏa để cho tôi nhận trách nhiệm.
‘Sao cũng được, mình cũng sẽ không khác gì khi như thế.’
Tôi ngồi im lặng chờ công tước ra tay.
Đúng như dự đoán, ông nhắm nghiền đôi mắt run rẩy để xem mình có kiềm chế được cảm xúc hay không.
Sau một lúc tôi vẫn không thể tìm thấy bất kỳ dấu hiệu oán giận nào trong mắt ông.
“Yvonne, nó có khỏe không?”
Thay vào đó, đôi mắt đỏ của ông ấy chăm chú nhìn vào tôi dần trở nên đỏ ửng và rưng rưng vì đau khổ.
“Cha, ngài khóc sao? Ngài không trách con sao?”
“……”
“Đến sau cùng ta vẫn trở thành một người cha tồi tệ, kẻ không bao giờ tìm thấy đứa trẻ ấy. Bởi vì ta là một người cha bất tài, kẻ không biết chuyện gì đã xảy ra với con gái mình, đứa trẻ không còn nữa trong khi ta vẫn sống”
“Yvonne.”
Tôi nói một cách chắc nịch khi chặn lại những lời có vẻ như sắp sụp đổ của công tước.
“Yvonne đang rất khỏe, thưa cha.”
Bởi vì nó khác với những gì cô ấy muốn truyền tải, cô bé không muốn gia đình phải sống với cảm giác tội lỗi vì cô.
“Yvonne người con gặp là một cô bé xinh xắn và đáng yêu, nụ cười rạng rỡ như ánh dương, có lẽ giống như trong trí nhớ của cha vậy.”
“…”
“Con cảm thấy xấu hổ khi còn bé, trong khoảnh khắc nào đấy đã hy vọng cô ấy sẽ không trở về.”
Nhắc về Yvonne những ngày đó, công tước ôm lấy khuôn mặt với đôi tay run rẩy.
“Cô ấy không có chút mảy may hận thù nào với cha và anh trai. Đúng hơn là”
“……”
“Yvonne muốn con nói với cha rằng cô ấy vẫn sẽ ổn trong tương lai, cô bé yêu cha rất nhiều. Và rồi cô ấy đã ra đi.”
“Ugh, đi đâu. Con bé đi đâu?”
Trước những lời cuối cùng của tôi, công tước hạ bàn tay đang ôm lấy khuôn mặt của mình xuống rồi vội vàng hỏi. Tay ông ấy ướt đẫm, nhưng tôi giả vờ như không nhìn thấy.
“Đến nơi mà cha muốn cô bé yên nghỉ.”
“Uugh….”
Cuối cùng, công tước buông thả tiếng than khóc của mình và giải phóng những cảm xúc mà ông đã phải chịu đựng trong nhiều năm nay.
Trái tim tôi chùng xuống khi nhìn thấy công tước tuyệt vọng bịt miệng để tránh bị tôi nhìn thấy, nhưng không thể giấu được những giọt nước mắt đang tuôn rơi của ông.
“Ta đã thất thố trước mặt con rồi.”
Một lúc lâu sau, ông rút chiếc khăn tay ra và kiềm chế cảm xúc hơn. Mặc dù ông nghe tin đứa con thất lạc của mình đã hoàn toàn chết đi nhưng ông vẫn là chủ gia đình, vẫn cần phải có trách nhiệm cho gia tộc này. Với vẻ mặt kiềm chế, ông nhanh chóng nói ra điều mà tôi không ngờ tới.
“Cảm ơn con đã tìm thấy Yvonne, Penelope.”
“……”
“Bây giờ có lẽ ta đã có mặt mũi để đối diện với người vợ đã khuất.”
Công tước vẫn còn đau buồn nhưng đã nhẹ nhõm hơn phần nào.
“Cha.”
“……”
“Ngài không oán giận con sao?”
“Ta làm sao có thể trách con được đây?”
Công tước cười chua chát trước câu hỏi của tôi.
“Ta không nghe tin tức gì trong nhiều năm qua, dù đã đổ rất nhiều tiền cho những kẻ lừa đảo, nhưng ta thậm chí không biết liệu con bé đã chết hay còn sống…”
“……”
“Con là người duy nhất nói rằng đã tìm thấy đứa trẻ.”
Ông đột nhiên nhìn vào mắt tôi và lặp lại.
“Cảm ơn con, Penelope. Con là một vị cứu tinh của ta.”
Một vị cứu tinh. Tôi không thể chịu nổi khi cảm thấy kỳ lạ về nhận xét đó.
Tôi ước gì mình đã tức giận, vì tôi đến đây không phải để nghe điều đó.
Ngay khi tôi thấy công tước dường như kiểm soát được tất cả cảm xúc của mình, tôi từ từ mở miệng.
“Đó là tất cả những gì Yvonne nói, thưa Cha.”
“Ừa ừa.”
Ông gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Chắc hẳn còn rất nhiều câu hỏi nữa nhưng đáng buồn là tôi không còn gì để nói thêm.
Yvonne rất nhớ gia đình của mình, thực sự đã được an yên nghỉ ngơi và cô ấy rời đi để tìm một cuộc sống mới.
“Bây giờ con có chuyện khác cần nói với cha.”
“Hả?”
“Cha, à không, ngài công tước.”
Đôi mắt của Công tước đường như thức tỉnh trở lại sau một thời gian dài.
“Con đã làm mọi thứ mình phải và có thể làm ở đây.”
Tôi biết không phải hoàn cảnh thích hợp để nói điều này nhưng tôi phải nói. Vì nếu không phải bây giờ thì không còn cơ hội nữa.
“Do đó bây giờ con muốn rời đi và tìm kiếm cuộc sống cho riêng mình.”

—–

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *