CHƯƠNG NGOẠI ĐẶC BIỆT 2
- Dịch giả : Ann James
Úm ba la xì bùa… xuất hiện đi
Nội dung :
***
Ngay khi lời của công tước kết thúc, những ký ức đã bị lãng quên từ lâu hiện về trong tâm trí tôi như chỉ mới ngày hôm qua.
– Con thích thì ta cho người cắm bình hoa cho con nhé?
– Không, không cần đâu ạ. Đây là cách đẹp nhất để ngắm nhìn những cành hoa nở rộ mà.
Lúc đó tôi mới nhớ tên loài hoa.
‘…Hoa hồng Ellenwork.’
Công tước đã lấp đầy buổi lễ mừng tuổi bằng hoa hồng, nhớ rằng tôi đã nói rằng nó rất đẹp mà không thực sự có ý đó.
Tôi nhìn ông với đôi mắt kinh ngạc.
“Ngài… vẫn nhớ sao ạ?”
“Điều duy nhất ta nhớ là bông hoa này.”
“…”
“Là một người cha, ta thậm chí còn không biết con thích gì…”
Khi tôi đến dinh thự của công tước, tôi gọi ông ấy là ‘Công tước’ và vẽ một đường thẳng như bày tỏ cả hai chỉ là hai đường thẳng song song không có mối quan hệ nào nữa.
Mặc dù vậy, ông ấy vẫn tự xưng mình là ‘cha’ và lẩm bẩm với vẻ mặt cay đắng.
‘Con không thích bông hoa đó.’
Tôi không dám nói điều đó trước mặt ông ấy.
Khi tôi trống rỗng nhìn ông.
“…Con không biết ngài đã gửi nó. Con xin lỗi.”
“Ai gửi không quan trọng. Ta chỉ hy vọng con sẽ vui khi nhìn thấy chúng.” Xóa bỏ ngay vẻ mặt cay đắng, ông mỉm cười.
“Thức ăn đang nguội dần kìa. Con mau ăn đi.”
Bữa ăn tiếp tục với tiếng nhắc nhở nhẹ nhàng của công tước.
Khi giả vờ ăn tôi vừa quan sát ông. Cảm giác lạ lẫm khi thấy khuôn mặt đầy vết nhăn ấy.
Tôi luôn nghĩ rằng ông sẽ bảo vệ Eckarts một cách trọn vẹn và tỉ mỉ.
‘Công tước trở nên già thế từ khi nào rồi?’
Khi tôi nhớ lại diện mạo trước đây của ông, ký ức quay về bữa tiệc trưa tại khu vườn mà ông và tôi đã tham dự.
–Nhưng… Nếu có thể, xin con đừng rời khỏi công quốc được không.
Vào thời điểm đó, tôi nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ quay lại đây một mình nữa nếu giết Leila.
Cũng như năm năm trước, khi tôi đến để nói lời tạm biệt.
– Con cũng cần thời gian và cơ hội để tha thứ cho ngài, thưa Công tước.
– Con không thể tha thứ cho ngài.
Tôi nghĩ rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho ông.
Penelope và những vết thương tôi nhận được quá lớn để có thể tha thứ.
Nhưng bây giờ, năm năm sau….’Mình có còn ghét những người ở đây không?’
Trên thực tế thì đến tôi cũng không chắc chắn nữa.
Nhìn công tước với mái tóc hoa râm, vẫn đối xử với tôi như năm năm trước, lần đầu tiên sau một thời gian dài tim tôi đập thình thịch.
“Con không muốn ăn hả? Con có muốn ăn tráng miệng không?”
Công tước đột nhiên hỏi tôi.
Ông nhận ra tôi chỉ đang nhấm nháp và không ăn uống đàng hoàng
Tôi do dự một lúc nhưng lắc đầu không do dự.
Không phải vì ốm nghén nhưng không hiểu sao tôi lại thấy không muốn ăn nữa.
Chẳng mấy chốc thức ăn đã được dọn đi, trà và nước uống được dọn lên bàn.
Tôi kéo miếng dưa hấu và bắt đầu múc nó lên.
Ngay sau đó, đáy bát pha lê tiếp xúc với chiếc thìa bắt đầu phát ra tiếng lách cách.
“Tại thủ đô…”
Công tước ho khan rồi mở miệng, ông không thể chịu đựng được sự im lặng nữa.
“Bây giờ các con sẽ ở lại thủ đô nhỉ?”
Lúc đó tôi mới tỉnh ra.
Khi ngẩng đầu lên, công tước đang nhìn tôi với vẻ hài lòng lạ thường.
“Ta không nên hỏi sao?”
“À không ạ!”
Quên mất bản thân đang ở đâu, tôi vội bỏ miếng dưa xuống.
Mặt tôi nóng bừng vì xấu hổ, nhanh chóng trả lời câu hỏi của ông.
“Vâng ạ, bọn con sẽ ở lại thủ đô.”
Rồi đột nhiên khuôn mặt của công tước trở nên mờ đi.
“Ngay sau khi con trở lại sẽ kết hôn…”
“..”
“Có cần phải làm nhanh như vậy không?”
Giọng ông lo lắng hỏi, tôi nhìn lại công tước với ánh mắt xa lạ.
Từ tuyên bố thành hôn đến kết hôn năm năm trước, Công tước đã được thông báo rất sớm.
Tôi đã không nghĩ nhiều về việc nói với những người Eckart kể từ khi kết hôn.
Do đó tin tức của tôi cho Eckarts chỉ là những gì Kallisto thông báo trong cung điện Hoàng đế.
Lần cuối cùng tôi đến công quốc với lý do mang đồ của mình đi hoàn toàn là một hành động lịch sự.
Trong khi chờ đợi, nhờ có sự hỗ trợ và bảo vệ đầy đủ của Eckart, tôi đã có thể tự do đi lại trong năm năm bất chấp địa vị to lớn của mình với tư cách là vị hôn thê của hoàng đế.
Nếu theo giáo điều của hoàng đế làm như vậy thì sự phản kháng của người dân sẽ lớn hơn nhiều so với bây giờ.
Đó là lý do tại sao tôi đến đây để cảm ơn ông…
“Vậy là rốt cuộc con vẫn chưa cắt đứt mọi ràng buộc.”
Sau khi đuổi ra khỏi phòng và nói rằng ‘Con không thể tha thứ cho ngài’, tôi thực sự đã ở dưới sự bảo vệ của Eckart trong 5 năm.
Ngay cả khi đó không phải là điều tôi muốn.
Tôi sốc như bị đánh sau lưng khi nhận ra điều này.
“Tại sao con phải kết hôn với con trai của một… À không, ý ta là, tại sao con lại kết hôn với bệ hạ? Hử?”
“Tại sao con không tiếp tục sống như trước đây? Nghiên cứu những gì con muốn làm, khám phá, khảo cổ…”
“…”
“Nếu con đi khắp thế giới, con có thể tìm được một người chồng tốt hơn nhiều. Tại sao con lại thiếu kiên nhẫn với tên điên đó, không, kẻ thua cuộc đó, không… Ugh tên khốn đó! “
Đôi mắt xanh của ông vẫn đầy lo lắng cho tôi.
Nó không còn thờ ơ với tôi nữa và không còn là ánh mắt của một người từ chối tôi.
“Cha.”
“Huh?”
Khi được gọi bằng một danh hiệu khác với ‘Công tước’, khuôn mặt của ông trở nên sáng như tuyết mùa xuân và vội vàng đáp lại tôi.
Ánh mắt và biểu cảm trìu mến khi nhìn con gái của ông.
“Con… có thai.”
Vì vậy, tôi không thể để điều này trôi qua giống như những việc khác. Nếu không thông báo cho ông có lẽ sẽ làm cho ông hụt hẵng khi biết tin
Có cần thiết phải làm cho người khác cảm thấy như vậy không?
Đây thật sự là trả thù sao?
“…Cái, cái gì?”
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy ông nghiêm trọng như vậy.
Sắc mặt của công tước dần trở nên trắng bệch.
“Vừa rồi… Con nói cái gì….”
Với cái miệng há hốc mở to, công tước phát ra âm thanh nghẹn ngào.
“Con nói… nói có thai sao?”
“Vâng, tình cờ…”
“M… mang thai, mang thai?”
“…”
“Có thai! Ta, ta không thể tin được chuyện này, con mang thai…!!”
Công tước lặp lại lời nói của mình với đôi mắt trợn tròn.
Tôi xấu hổ đến mức không thể dùng mắt nhìn thẳng nữa mà cúi đầu xuống.
Và ngay sau đó, tôi quyết tâm chuẩn bị tâm lý đón nhận thái độ ông dành cho mình.
Vào lúc ấy.
“Quản gia!”
Công tước không nói gì trong một lúc, mạnh mẽ đẩy chiếc ghế của mình ra và vội vàng cho gọi người quản gia.
Người quản gia lao vào phòng ăn sau tiếng gầm của chủ nhân.
“Vâng, ngài cho gọi thưa công tước!”
Công tước hét thẳng vào người quản gia.
“Mang theo kiếm! Tập hợp tất cả các hiệp sĩ!”
Sao ạ…”
Mệnh lệnh đột ngột khiến khuôn mặt của người quản gia trở nên mờ mịt.
Tôi cũng nhìn công tước với ánh mắt kinh ngạc vì không hiểu ông đang nói gì.
Công tước hét lớn với cái cổ đầy gân máu.
“Ta sẽ dẫn binh lính đến Cung điện Hoàng gia ngay lập tức. Ta sẽ đi đánh vào cổ tên đó! Sao hắn dám, với con gái ta…! Ư!”
Công tước đang tức giận đột nhiên nắm lấy gáy và ngã sang một bên.
“Công tước!”
“Cha!”
Người quản gia và tôi hét lên cùng lúc.
May mắn là công tước loạng choạng không ngã xuống sàn mà được quản gia đỡ và ngồi xuống ghế.
“Mang thai, mang thai. Con có thai.…”
Tôi có thể thấy ông đã sốc như thế nào khi ông đau đớn, lẩm bẩm từ ‘có thai’ trước mọi người như bị ma nhập.
Phản ứng của công tước không khác gì phản ứng của các bậc cha mẹ khác, những người phát hiện ra đứa con được nuôi dạy tốt của mình đã vượt quá giới hạn cho phép.
Tôi không nghĩ nhiều khi phạm tội, nhưng cảm giác nghiêm trọng khi thấy khuôn mặt mệt mỏi của ông.
“…Cha không sao chứ?”
Tôi khẽ lay cánh tay ông, lo lắng hỏi.
Sau đó công tước nắm lấy tay tôi, khuôn mặt đau khổ nghiêm trang như sắp chết,.
“Penelope, con yêu. Có phải đó là những gì tên đó đã làm với con?”
“Vâng? Cái gì cơ…”
“Cha không muốn con lấy tên đó. Hắn ta là một thằng khốn kiếp… Con…!”
“Ngươi đã làm một điều tồi tệ như vậy với đứa con gái vàng ngọc của ta, đồ khốn kiếp kia…!”
Công tước không thể nhịn được chửi rủa rồi bắt đầu khóc với đôi mắt đẫm lệ.
“Cha, cha ơi.” Tôi vừa mở miệng.
Tất nhiên, tôi nghĩ rằng Công tước sẽ tức giận nếu ông biết nhưng không ngờ lại khóc như thế này.
“…Con rất lấy làm tiếc.”
… Tôi không thể nói chính mình đã say mèm còn chủ động gây họa trước được.
Vừa cảm thấy có lỗi với công tước, cũng cảm thấy có lỗi với Kallisto khi vô tình làm anh trở thành một ‘tên khốn đáng ghét’.
“Đáng lẽ ta không nên đưa hắn ta lên ngai vàng, uh… Quản gia, quản gia… Quân đội…”
Công tước khó có thể ngẩng đầu lên, miệng liên tục nói.
Người quản gia đang dìu Công tước, đột nhiên kiên quyết nhìn tôi.
“Đừng lo lắng thưa công nương. Cho đến khi Công tước và thiếu gia trở về từ khóa huấn luyện bên ngoài, tôi sẽ thay mặt Công tước nắm quyền chỉ huy quân đội.”
“Hả? Cái quái gì thế…”
“Dinh thự của Eckart được thiết kế để phục vụ như một pháo đài trong trường hợp khẩn cấp. Có đủ lương thực, nếu chuyển sang hệ thống phòng thủ, ngài cũng sẽ được tự do trong một tháng. Và ngay khi các thiếu gia trở về, chúng ta sẽ tiến vào cung điện.”
“Dừng lại! KHÔNG! Không phải như vậy đâu!”
Trước giọng nói nghiêm túc của quản gia, tôi lắc đầu nguầy nguậy và kêu lên.
“Tôi! Là tôi tấn công anh ấy trước vì anh ấy quá đẹp trai!”
“…”
Công tước, quản gia và tất cả những người hầu đang lắng nghe chúng tôi, quay lại nhìn tôi với vẻ sửng sốt.
Một sự im lặng lạnh lẽo bao trùm như ai đó đã đổ nước đá lên cả khu vườn.
Tôi có thể cảm nhận mặt mình như muốn nổ tung ra rồi.
Sau cùng, tôi cũng đã ngăn được hành động ‘mém’ phản bội của công tước và quay trở lại cung điện sau khi xoa dịu ông bằng cách nói rằng mình sẽ cùng đứa con thường xuyên đến thăm ông.
Đó là cách hạ màn cho lời thú nhận mang thai của tôi với ông.
***
Hai tháng sau, quốc hôn của hoàng đế và hoàng hậu diễn ra trong một buổi cuối mùa thu đầy thịnh vượng.
Mọi người ca ngợi đó là đám cưới lớn nhất từ trước đến nay.
Vào đầu mùa xuân, khi những chồi non mới bắt đầu nảy nở.
Giống như một thiên thần đối với tôi, không, phải nói là một em bé rồng đã chào đời.
—–