CHƯƠNG NGOẠI ĐẶC BIỆT 3
- Dịch giả : Ann James
Ít nhất con bé không đốt tóc ta bằng phép thuật như hôm trước mà…=))
Nội dung :
***
Judith Regulus.
Con bé năm nay vừa tròn 3 tuổi, xinh xắn đến mức khiến tôi như mất hồn mỗi lần nhìn vào bé.
Tôi không thể tin con bé đã từng nằm trong người mình.
Một mái tóc vàng rực rỡ với đôi mắt đỏ, biểu tượng của gia đình hoàng gia.
Công tước nổi cơn thịnh nộ và lại rơi nước mắt trước vẻ ngoài giống hệt hoàng đế.
Mọi người nói rằng nó giống như bản sao y bản chính của Kallisto, nhưng trong mắt tôi, con bé trông rất khác thằng cha nó.
Khác với cha để tóc thẳng, bé có mái tóc xoăn xoăn rất dễ thương.
Đôi má trắng nõn mềm mại, chiếc mũi cao với đôi môi chúm chím đỏ mọng.
Đôi khi dưới ánh mặt trời, đôi mắt của con bé giống như màu tóc của tôi, không đỏ sẫm như máu, mà là một màu hồng tinh tế.
Đó không phải là ảo giác vì đến Kallisto cũng thừa nhận chuyện này.
Ngoại trừ một vài điểm khác lạ ra thì chắc hẳn con bé là đứa con gái bé bỏng đáng yêu của tôi.
‘Tất nhiên bé không giống mình, nó giống cha nó nhiều hơn.’
Tôi tìm kiếm khu rừng gần bãi săn nơi Judith thường chơi và nghĩ vu vơ.
Đứa trẻ dịu dàng và tốt bụng, nhưng mỗi lần gây ra hậu quả thì quy mô thường ngoài sức tưởng tượng với đống rắc rối giải quyết mãi không hết.
Một ngày nọ, con bé phá vỡ các cột và trần cung điện, một ngày khác lại mang theo tất cả các loài động vật nhỏ trong rừng đi đầu này đầu kia trong hoàng cung.
“Có lẽ vì đây là lần đầu tiên con bé đi xem lễ hội săn bắn…”
Tôi tự hỏi liệu cô bé có thấy thú vị không khi thấy mọi người đến săn bắn.
Vào ngày cuối cùng của lễ hội, đôi mắt đỏ hoe của cô bé nhìn chằm chằm vào người cha đã giành được vị trí đầu tiên tỏa sáng rực rỡ.
Ngày hôm sau, tôi nhớ khi chứng kiến một con thỏ, gà lôi, chim, cáo và một con nai đang hoành hành trong cung điện công chúa.
– Con sẽ tặng nó cho mẹ con… Judy sẽ giành được vị trí đầu tiên giống như cha vậy…
Cơn tức giận của tôi như bị dập tắt khi nhìn thấy đôi mắt lấp lánh ánh lên màu hồng sẫm dưới ánh mặt trời kia.
Một ngày khác, cô bé lẻn vào Đại điện trong cuộc điều tra rồi chạy ra ngoài, cầm Vương trượng của Hoàng đế thứ luôn bên cạnh Kallisto.
Tôi không thể không tức giận vì con bé làm ảnh hưởng đến cả hoàng cung.
Khi tôi mắng con bé đến phát khóc, tôi đã rất ngạc nhiên trước những gì con bé vừa nói vừa thút thít.
–Sampon(?) là đối thủ của Judy. Phải xử lý…
–Judy muốn nhanh chóng đánh bại cha và trở thành đối thủ của cha! Đó là lý do tại sao chú con… chú con… mạnh hơn cả cha.
Reynold chính là kẻ nói chuyện điên rồ với con tôi, tên ấy đã bị cấm vào Cung điện của Công chúa trong ba tháng tới.
“Hài…”
Nghĩ đến bảng thành tích lẫy lừng của cô con gái ba tuổi, tôi không khỏi thở dài ngao ngán.
Khi con bé không xuất hiện một lúc lâu, tôi lo lắng ai đó sẽ làm hại đến con mình. Tôi không biết phải làm gì.
“Hyuk, Hyuk! Điện hạ!”
Chính lúc đó.
“Thần đã tìm khắp khu rừng, nhưng không nghĩ công chúa ở đây đâu ạ.”
Một trong những người bảo vệ đang tìm kiếm công chúa thở ra một hơi khó khăn và báo cáo.
Sau đó bảo mẫu và các hầu gái vội vã chạy đến.
Trò trốn tìm bắt đầu từ buổi trưa đến giờ đã khiến cả bọn ướt đẫm mồ hôi.
Đây là lý do tại sao cha mẹ có con được gọi là tội nhân. (Ý là bị hành đó =)))
Khi nhìn họ thở hồng hộc mệt mỏi, tôi cảm thấy hơi tội lỗi.
“Chúng ta đi xuống thác nước và tìm kiếm thêm một chút nhé ạ?”
“Được rồi. Ta không nghĩ con bé ở trong rừng, chúng ta đi xung quanh này thôi.”
“Nhưng thưa điện hạ. Trời sắp tối rồi… Công chúa chắc sẽ không chịu đựng hơn nữa.”
Khi tôi quay đầu lại, bảo mẫu đang khóc lóc lo lắng với những suy nghĩ quá mức xa vời.
“Ai có thể làm hại công chúa trong địa phận Hoàng cung chứ. Nếu cứ đi sai hướng thì càng không thể tìm được.”
‘Có chuyện gì với con bé không chứ?’
Tốc độ quay trở lại cung điện đã tăng lên.
Tôi cắn môi và nghĩ về những thế lực có thể làm hại đứa bé.
“Bá tước Hannes ư?”
Một số quý tộc phản đối ý muốn kế vị hoàng đế cho công chúa.
Vì lý do cổ hủ lỗi thời Judy là phái nữ.
“Không, họ không có đủ sức mạnh đó.”
Nhưng tôi lắc đầu thật nhanh gạt bỏ suy nghĩ đó.
Bọn họ càng không đáng nhắc tới. Lời nói của Kallisto đủ để cắt đứt mạng sống của những con ruồi như vậy.
Những kẻ có dã tâm quyết xâm lược hoàng cung mới có thể thuê sát thủ đủ mạnh để hãm hại con bé.
“Hay là một kẻ phản loạn nào đó?”
Đã 8 năm kể từ khi Kallisto lên ngôi.
Hầu hết các quốc gia mà anh chinh phục trong thời gian còn là Thái tử giờ đây đều được quy về đế quốc.
Nhưng có những khu vực thường xuyên xảy ra xung đột nên chưa phải lúc giải quyết triệt để quân nổi dậy.
“Nhưng sẽ không dễ để vượt qua các ải vào cung điện.”
Phép thuật bảo vệ treo trên toàn bộ cung điện được kết nối với hoàng đế.
Miễn là Kallisto còn khỏe mạnh, khả năng hàng rào bị hư hại là cực kỳ thấp.
Cho dù như thế thì các pháp sư cung điện cũng sẽ phát hiện ra.
Tám năm trước, Leila đeo mặt nạ của Yvonne dễ dàng chiếm cung điện vì giết hoàng đế khi Kallisto vắng mặt.
“Chắc hẳn… Leila không còn sống đâu, phải không?”
Khi tôi nghĩ đến việc đó, trái tim đột nhiên thắt lại.
Không còn tạo tác nào để sử dụng phép tẩy não nữa, nhưng Leila chắc chắn sẽ thâm nhập vào Cung điện Hoàng gia bằng bất cứ giá nào.
‘Thế thì bọn họ có thể dễ dàng trả thù đứa con nhỏ của mình…!’
“Điện hạ, điện hạ! Ngài đi nhanh như thế rất dễ ngã. Chúng thần sẽ đi trước, vì vậy xin ngài hãy đi chậm hơn ạ.”
Khi tôi nhìn thấy phần cuối của ngọn tháp cung điện, những bước chân dần tăng tốc như bay.
Người hầu đã cố gắng can ngăn nhưng tôi không thể nghe vào.
“Chết tiệt, lẽ ra mình nên dùng xe ngựa.”
Suốt quãng đường đi qua sân trước, đầu tôi chỉ nghĩ đến việc báo cho Kallisto biết và điều động tất cả lính canh.
Do đó, tôi không thể nhìn thấy hòn đá bị mắc kẹt trong lòng đất trước mặt mình.
Khi chợt nghĩ gấu váy của mình đã vô tình bị mắc phải, cơ thể tôi đã sớm nghiêng về phía trước.
“Ahh!”
“Áh! Hoàng, hoàng hậu điện hạ!”
Cơ thể sắp tiếp đất và khoảnh khắc những người hầu gái đang đuổi theo tôi kinh hoàng hét lên.
“Hoàng hậu!”
Ai đó kéo tôi lại với một lực khá mạnh.
Khi tỉnh lại, tôi đang đối mặt với lồng ngực săn chắc. Một mùi thơm quen thuộc xộc vào mũi. Ngẩng đầu lên thì thấy mái tóc vàng nhuộm đỏ cuối hoàng hôn.
Là Kallisto.
“Nàng suýt bị thương đấy. Sao lại chạy nhanh như vậy khi cung điện ngay gần đó?”
Với ánh mắt đầy lo lắng của anh, mắt tôi tối sầm lại.
“Bệ hạ. Judy, con của chúng ta mất tích rồi…!”
Giây phút tôi cố kìm nước mắt và vội vàng thông báo sự mất tính của con bé.
“Ưng…”
Đột nhiên, hơi ấm luồn lách trong vòng tay ập đến với tôi.
Tôi cúi đầu xuống. Đứa trẻ mà tôi tìm kiếm đang ngủ trong vòng tay của Kallisto.
Như cảm thấy khó chịu khi bị mắc kẹt giữa chúng tôi, đứa bé lăn qua lăn lại kèm một cái cau mày khe khẽ.
“Hà…” Một tiếng thở dài nhẹ nhõm.
Dường như tôi đã có đủ loại suy nghĩ trong suốt chuyến trở về Cung điện công chúa.
Vào lúc đó, chân tôi mềm nhũng và muốn vấp ngã. Kallisto lại ôm tôi trong khi tặc lưỡi.
“Chậc. Con bé lại đốt cháy trái tim của mẹ nó một lần nữa rồi.”
“Ở đâu … ngài đã tìm thấy con bé ở đâu thế ạ?”
“Dưới Cung điện Mặt trời.”
“Cái gì cơ?”
Tôi há hốc mồm khi biết nơi trốn tìm ngoài sức tưởng tượng.
“Làm thế quái nào mà con bé đến được đó…? Có phép thuật phong ấn trên đó mà.”
Trong tầng hầm của Cung điện Mặt trời, cất giấu cơ thể của rồng, cũng như tất cả các loại kho báu mê hoặc khác.
Đó là lý do tại sao tôi đặt một câu thần chú phong ấn mạnh mẽ lên nó để không ai khác có thể tiếp cận nó ngoại trừ Hoàng đế với phong ấn…
“Hầu tước Berdandi nói có vẻ như con bé đã phá vỡ phép thuật cấm.”
Kallisto bình tĩnh thuật lại tội ác của đứa trẻ.
“Ta có thể tìm thấy căn phòng vì ta có quyền hạn đó.”
Tôi một tay đỡ trán với tâm trạng choáng váng.
Bụng nóng ran muốn sôi lên vì đứa con gái bé nhỏ đã làm bao điều ‘vĩ đại’.
Nhưng tôi không thể đánh thức một đứa trẻ đang ngủ chỉ để mắng nó.
Không phải vì nó là con tôi, mà vì nó thực sự xinh đẹp như một thiên thần khi im lặng.
“Con bé giống ai mà gây ra nhiều rắc rối như thế này?”
Cuối cùng thay vì tức giận, tôi nhẹ nhàng vuốt má đứa trẻ và thở dài thì thầm.
Sau đó Kallisto nhún vai và trả lời,
“Không phải ta.”
“Cũng không phải là em.”
“Chà, thật khó tin khi xem xét tất cả những tai nạn mà chúng ta gặp phải trước khi kết hôn nhỉ.”
“Này. Ngài nói quái gì thế hả…!”
Chúng tôi đổi bước một cách hừng hực, như cách chúng tôi đã làm hàng ngày.
Khi bước vào cung điện và đến phòng của đứa trẻ, cơ thể tôi vốn căng cứng vì căng thẳng dần thả lỏng.
“Vừa rồi vất vả cho các ngươi rồi.”
“Không, thưa điện hạ. Thần mừng là công chúa không bị ốm.”
“Hôm nay thế là đủ rồi, các ngươi có thể lui.”
Kallisto vừa đặt đứa trẻ lên giường vừa khen ngợi những người đã vất vả tìm kiếm cô bé đến tận khuya.
Khi tôi đến gần anh đột nhiên thấy tóc anh ấy dựng đứng lên với ánh lấp lánh.
“Judith có túm tóc ngài nữa không?”
Ngồi đối diện giường, Kallisto đang vỗ về đứa con đang nhõng nhẽo, đáp lại tôi bằng một cái nháy mắt.
“Con bé có vẻ đau lòng sau khi ta cưỡng bức kéo nó đi.”
Tôi cau mày.
Nó không giống anh chút nào, nhưng Kallisto rất yếu đuối khi nói đến đứa trẻ.
Vì vậy, mặc dù cô bé bình thường là một đứa trẻ hiền lành nhưng lại thô lỗ với cha mình.
“Đáng lẽ ngài nên mắng con bé để nó không làm thế nữa.”
“Làm sao vậy được. Nếu con bé không ló mặt ra nữa vì ghét ta, thì ta là người duy nhất thua cuộc phải chịu thiệt đó.”
“Con bé thô lỗ vì bệ hạ quá dung túng nó đó.”
“Còn nàng thì quá khắt khe với con bé.”
“Tương lai sau này bệ hạ nhất định phải thoái vị cho con bé.”
Tôi muốn trao cho con tôi tất cả quyền lực và danh giá.
Và nó sẽ diễn ra theo cách đó.
Tuy nhiên, tôi không muốn nuôi dạy con bé như một người hư hỏng và liều lĩnh không biết thế giới đáng sợ như thế nào.
‘Khi con thức dậy, con phải theo lối kỷ luật cho mẹ.’
Khi tôi nghiêm túc nhìn đứa con đang ngủ và đưa ra lời cam kết.
Kallisto xoa dịu tôi và tinh nghịch nói.
“Ít nhất con bé không đốt tóc ta bằng phép thuật như hôm trước mà.” (Thương anh =)))
—–