Home » Truyện Dịch » (CHƯƠNG NGOẠI ĐẶC BIỆT 4) KẾT THÚC CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN CHỈ CÓ THỂ LÀ CÁI CHẾT

CHƯƠNG NGOẠI ĐẶC BIỆT 4

Nắm lấy tay ta làm thêm đứa thứ hai nào hoàng hậu =)))

 

Nội dung :

***

Lời nói của anh làm tôi nhớ lại thời gian khi đứa trẻ còn bi bô tập nói.

Lúc Kallisto và tôi ở Cung điện Công chúa sau khi sinh con, trong lúc ngủ thì có thứ gì đó bốc cháy.

Khi Kallisto đang bế tôi vội vã rời khỏi cung điện, đứa bé đột nhiên sử dụng thần chú.

Nghĩ tới tôi phá lên cười.

“…Em còn nghĩ da đầu của ngài sẽ bị bỏng đến hói luôn cơ.”

“Chà, niềm tự hào duy nhất của Đế quốc là hoàng đế có ngoại hình nổi bật như này, nếu mà bị hói thật thì cũng quá đau lòng rồi.”

Kallisto tặc lưỡi và cười.

Cũng may là lúc đó ngọn lửa đã nhanh chóng được dập tắt cùng với tiếng hét vang dội của Kallisto. Cả cung điện cũng bị đảo lộn.

Một đứa trẻ một tuổi thực hiện và kiểm soát phép thuật là điều chưa từng có đối với gia đình hoàng gia trên toàn bộ lục địa.

Nó không chỉ đơn thuần là ma thuật.

‘Có phải vì giấc mơ kỳ lạ khi biết mình có con không?’

Judith có một đôi cánh vàng to bằng lòng bàn tay sau lưng từ khi sinh ra.

Dù tôi thật sự là người mang nặng đẻ đau nhưng cô bé cứ như được sinh ra từ trong trứng nước vậy.

Một đứa trẻ sinh ra với đôi cánh không tồn tại trong bất kỳ tài liệu cổ xưa nào.

Chỉ duy nhất một người, ngoại trừ người sáng lập đế chế.

Đôi cánh vàng – biểu tượng của rồng vàng.

Đứa trẻ được sinh ra với phép thuật mạnh mẽ mà không ai trong gia đình hoàng gia từng có trước đây.

Những người nhìn thấy đứa trẻ như thế nói rằng như rồng vàng tái sinh vậy.

Thế nên trong một thời gian, công chúa duy nhất của đế chế bị đồn đại có vẻ ngoài lố bịch giống một con rồng và ngọn lửa đó phun ra từ miệng cô bé.

“Nhưng cũng tốt khi con bé đủ mạnh để tự bảo vệ mình…”

Tôi không biết đó là điều tốt hay xấu khi một đứa trẻ được sinh ra với những yếu tố đặc biệt khác với những đứa trẻ khác.

Đột nhiên một cái chạm ấm áp rơi trên má tôi.

“…Mặt nàng vẫn tái nhợt đây này.”

Trong khi tôi đang để ý đến đứa con thì có vẻ anh ấy luôn dõi theo tôi mọi lúc vậy.

Kallisto nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt buồn bã của tôi.

“Chuyện này xảy ra không phải chỉ 1 2 lần, nàng lo lắng như vậy làm gì?”

“Nhưng… chúng ta không bao giờ biết được.”

Đứa trẻ càng lớn, ánh mắt của cô bé càng trở nên tò mò với thế giới bên ngoài.

“Nếu ai đó cố làm tổn thương Judith thì sao?”

Kallisto phá lên cười trước tiếng lẩm bẩm của tôi.

“Ai lại muốn làm một việc như vậy? Ta còn nghĩ ngược lại nếu Judith đứng im chịu trận mới là ngạc nhiên hơn.”

“Biết là sự thật nhưng…”

“Đừng lo lắng quá. Hầu tước Berdandi dường như đang dạy dỗ con bé rất tốt. Bây giờ con bé đã biết cách giấu đôi cánh của mình trước mặt  bọn họ rồi mà.” Kallisto nói thêm

Như thể anh ấy không thực sự biết điều tôi lo lắng.

Nhưng sau đó suy đi nghĩ lại tôi cũng có chút nhẹ nhõm.

Tất nhiên, giáo viên của đứa trẻ là phù thủy tối cao của đế chế, hầu tước Vinter.

Nhưng cho dù vậy thì sức mạnh của đứa trẻ siêu việt đã vượt xa sức mạnh phép thuật của người thầy.

“Em không nắm chắc được Judith đang nghĩ gì.”

Tò mò như một chú mèo nhỏ và thông minh như nó vốn có.

Mỗi khi gây ra họa, tôi hỏi tại sao con bé lại làm như vậy, đứa bé sẽ trả lời mà không bao giờ viện cớ.

“Ta cũng vậy.”

Trước lời thì thầm của tôi, Kallisto cau mày đồng ý.

Là một cặp vợ chồng mới, chúng tôi vẫn còn non nớt và vụng về lắm.

Lâu dần tôi cũng quen nhưng nhìn con dăm bữa nửa tháng lại bị tai nạn như hôm nay mà lòng tôi chùng xuống, chúng tôi còn cả một chặng đường dài phía trước.

“…Mỗi ngày đều giống như một cuộc chiến vậy.”

“Nhưng trong một thời gian ngắn, con bé sẽ trưởng thành hơn. Ta không biết con bé nói chuyện tốt như thế nào trong những ngày này.”

“Con bé không ngừng nói cho đến khi ngủ thiếp đi.”

Kallisto lắc đầu và dùng đầu ngón tay chạm vào mũi đứa trẻ.

“Khi nào con sẽ lớn lên và ngẫm nghĩ về tất cả những rắc rối mà mình đã gây ra cho cha mẹ mình? Huh bé con?”

Có lẽ cô bé cảm nhận được mình đang bị mắng ngay cả trong giấc ngủ khi miệng bé trề ra như đang khóc.

Vẻ mặt của cô bé khiến anh cảm thấy sợ hãi nên vội vỗ ngực Judith để an ủi.

Cảnh tượng khiến tôi không nhịn nổi cười.

“Nhưng con bé đã làm một điều đáng khen đấy.”

“Hả? Hành động nào đáng khen cơ?”

“Cái gương chết tiệt đó, ta không thể phá vỡ nó vì nàng đã ngăn ta lại, con bé đã đập vỡ nó thành từng mảnh luôn cơ đấy.”

“Đừng nói với em là… tấm gương của sự thật?”

Tôi mở to mắt kinh ngạc.

Công việc khôi phục ‘tấm gương của sự thật’ đã phải tạm ngừng khi tôi không thể tiếp tục, lúc đó tôi khó chịu và lo lắng đến đỉnh điểm, vì vậy Kallisto ngay lập tức cố gắng ngăn cản tôi.

Nếu không có tai nạn mà Judith gây ra hôm nay, tôi đã quên bén đi mất.

“Con bé không chạm vào bất cứ thứ gì khác phải không? Có thể là xác của Hoàng Long…”

“Những thứ khác đều ổn.”

Đó là một tin tốt.

“Tại sao tấm gương của sự thật…”

“Có lẽ con bé biết đó là một trong những thứ của mẹ nó.”

“Ngài đang nói cái gì vậy? Nếu như có quái vật…”

“Ta sẽ khen con bé khi nó tỉnh dậy. Đứa trẻ đã dũng cảm đánh bại một con quái vật cơ mà.”

Tôi chết lặng khi nghe Kallisto nói nhưng cảm thấy có chút thở phào.

Nhìn cách anh ấy đùa giỡn có lẽ cũng đã bỏ bớt được nỗi lo sợ việc tôi có thể biến mất khỏi thế giới này.

“Thế là đủ rồi.”

Rồi Kallisto đứng dậy.

“Công việc của ta vẫn chưa xong.”

“Sắp tối rồi… Ngài vẫn phải làm việc sao?”

Tôi đứng dậy đi theo anh về phía cửa rồi lo lắng hỏi.

“Có phải vì bận tìm Judith không?”

Không có câu trả lời. Chuyện không phải ngày một ngày hai rồi.

‘Em cũng sẽ mắng ngài khi con bé thức dậy.’

Như thể đọc được lời nói đó trên vẻ mặt của tôi, Kallisto cau mày.

“Đừng mắng ta nữa mà. Tất cả những người cha có con đều như vậy thôi.”

Tôi không thể tin rằng đã đến ngày hoàng thái tử chưa trưởng thành nói điều này.

Tôi thẫn thờ nhìn Kallisto, người tự gọi mình là ‘cha’, bởi vì anh ấy có vẻ hơi kỳ lạ và đáng sợ.

“Từ đó vừa rồi rất…”

“Rất gì cơ?”

“…Sến cực kỳ luôn.”

“Tại sao chúng ta không làm gì đó sến sẩm hơn khi đứa trẻ đang ngủ? Nhỉ?”

Đôi mắt đỏ của hoàng đế chợt lóe lên khi anh đưa tay ra như một tia chớp.

Anh ấy ôm eo tôi và không ngừng hôn lên mặt tôi.

“Ah, đừng. Phải làm sao nếu con bé tỉnh lại cơ chứ?”

Tôi đập vào vai anh và thì thầm.

Rồi anh siết chặt tôi hơn nữa.

“Nếu nàng giữ im lặng, chúng ta có thể sinh đứa thứ hai ngay lập tức.”

“Ngài điên à? Ngài còn muốn con bé đốt tóc mình một lần nữa sao.”

“Ầy tất nhiên là không. Như vậy không tốt đâu.”

Trước câu nói đầy đe dọa của tôi, cuối cùng anh cũng dừng cuộc tấn công bằng nụ hôn với một tiếng cười trầm thấp.

“Ta… không muốn đi chút nào.”

Ôm chặt tôi tong tay, anh lầm bầm vùi mặt vào gáy tôi.

Sau khi bày tỏ nỗi lòng buồn bã bằng giọng nói mệt mỏi, anh càu nhàu và miễn cưỡng nắm lấy cánh cửa.

“Ta sẽ trở lại ngay. Nàng cũng nên trở về cung nghỉ ngơi đi thôi.”

“Em sẽ tắm rửa và đợi ngài trong phòng ngủ nhé.”

Tôi thì thầm lời tạm biệt vào tai anh ấy.

Sau đó, anh tặc lưỡi và ôm má tôi, nói: “Vẻ đẹp của nàng đang giết chết ta đấy.”

Sau một nụ hôn khá dài, Kallisto cuối cùng cũng chịu rời khỏi Cung điện Công chúa.

Click- Tôi đóng cửa và bước trở lại giường của đứa trẻ.

Tấm chăn bỗng phồng lên và một giọng nói ngắn phát ra từ đó.

“….Mẹ.”

“Judith.”

“Hugg…”

Đứa trẻ khóc lên tiếng thút thít.

‘Còn chưa tỉnh ngủ nữa…!’

Con bé thường quậy cả đêm khi thức dậy giữa giấc ngủ.

Tôi chạy lên giường nằm cạnh con.

“Chúng ta nói chuyện làm con tỉnh ngủ hả? Mẹ xin lỗi. Con ngủ thêm nhé.”

Đứa bé thở nấc lên một lúc rồi nhanh chóng chui vào vòng tay tôi.

“Mẹ… mẹ đừng đi.”

“Ừa, mẹ sẽ không đi cho đến khi con ngủ, thế nên bé con đừng lo lắng nhé.”

“KHÔNG. Không. Đừng đi. Mẹ đừng đi đâu cả…”

“Được rồi. Vậy tối nay con có muốn ngủ với mẹ không?” (Cha tóc vàng tội nghiệp)

“Vâng có ạ.”

Cô bé đã có một giấc mơ đáng sợ hay sao nhỉ?

Hôm nay con bé có vẻ rất trẻ con, nhưng ngay cả điều đó cũng rất đáng yêu.

Tôi hôn lên vầng trán mềm mại của con bé và vuốt mái tóc của con.

Rồi Judith với bàn tay nhỏ bé của mình, siết chặt gấu áo và thì thầm.

“Mẹ không thể bỏ Judith đâu đấy.”

 

—–

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *