Phiên ngoại 40
- Dịch giả : Ann James
Caption : Năm mới cung chúc PHÚC – LỘC – TÀI !!!… hê hê
Nội dung :
***
Như mong đợi, khuôn mặt anh nhìn lại tôi đầy lo lắng và căng thẳng.
“Ngài vẫn sợ em sẽ rời đi sao?”
“…”
“Em yêu ngài và em sẽ ở lại đây, hơn nữa chẳng phải chúng ta đã đính hôn rồi sao?”
Con ngươi đỏ của anh rung lên. Sau khi nhìn chằm chằm vào tôi với khuôn mặt cứng đơ một lúc lâu, anh mở miệng.
“Nói thật, ta biết nàng ghét như thế.”
“…”
“Đúng vậy.”
“…”
“Ta nghĩ ta sẽ ổn nếu cho nàng hứa hẹn. Mẹ kiếp, chẳng có gì thay đổi cả.”
Anh bực dọc khó chịu nói.
“Tại vì. Nàng vẫn xinh đẹp như vậy, còn ta thì………”
“…”
“Ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc dựa vào từng chút tình cảm của nàng.”
Kallisto từ từ nâng bàn tay trái của tôi lên và nhìn vào chiếc nhẫn màu ngọc lam sặc sỡ.
Anh đặt môi lên mu bàn tay tôi như một nụ hôn rồi thì thầm.
“Nếu nàng không muốn ở đây mãi như thế này, ta đã luôn nghĩ về việc phải làm gì ..”
“… Bệ hạ.”
“Rồi một ngày khi ta ghét bản thân mình, sinh mạng của ta cũng gặp rất nhiều bất trắc.”
Câu nói của anh khiến trái tim tôi rung động.
Trong khoảng thời gian dài 5 năm đó, tôi cũng đã nỗ lực rất nhiều để anh không áy náy. Mặc dù một tuần bỏ lỡ vài lần, tuần nào cũng vào cung, có khi vì bận rộn mà trì hoãn một hai ngày, nhưng tôi vẫn liên lạc với anh ấy thường xuyên .
Thực ra tôi chưa làm được gì nhiều.
“Chuyện đó là điều tồi tệ nhất.”
Vì Jean đều báo cáo với anh những gì tôi làm nên hầu như chuyện gì của tôi anh cũng có thể nắm rõ.
Nhưng bây giờ khi tôi nhìn thấy cảm xúc của anh, tôi đột nhiên cảm thấy như có thể Kallisto muốn tôi nói cho anh ấy biết ngay cả khi anh ấy đã rõ điều đó.
Bởi vì tôi cũng vậy. Tôi đã nghe từ Marienne rằng anh ấy đang chịu áp lực phải kết hôn và thành công trong tất cả cuộc họp.
Tôi cũng buồn vì sao anh không nói với tôi chuyện gì đang xảy ra.
” … Cách đây không lâu, ta đã tìm thấy một đứa trẻ mang trong mình dòng máu họ hàng xa. Ta sẽ nhanh chóng nhận nuôi nó.”
Bỗng Kallisto nói ra chủ đề bất ngờ.
“Đợi đã… cái gì cơ?”
“Nó khoảng 15 tuổi. Chỉ cần 3 năm nữa thôi là sẽ ổn.”
“…”
“Ta sẽ nuôi dạy nó và để nó kế thừa ngai vàng của mình.”
Anh ấy nở một nụ cười ngượng nghịu khi nói những lời đó một cách bình tĩnh. Tôi cảm thấy lạ lùng khi nhìn anh cười chả khác gì một kẻ ngốc, như thể anh đang mong chờ một ngày nào đó thật.
‘…Anh đã thực sự làm điều đó sao?’
Làm thế nào?
Tôi cảm thấy tiếc cho anh, anh thậm chí còn lập kế hoạch như vậy vì tôi. Nhưng mặt khác tôi có hơi tức giận, cắn môi dưới và thốt ra.
“Em sẽ chấp nhận nếu ngài bảo em nghỉ việc.”
“…Hả?”
“Tại sao không nghỉ việc và quay về với ngài, năm năm không đủ sao? Đó là những gì ngài có thể nói mà. Nhưng tại sao ngài lại quyết định điều này một mình cơ chứ?”
Kallisto im lặng. Và rồi anh nói với một nụ cười ngọt ngào:
“Sao ta dám làm thế với nàng, nàng đã từ bỏ mọi thứ để cứu ta cơ mà.”
Tôi hơi sững người như bị câu nói của anh dội một gáo nước lạnh. Khi tôi nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt kinh ngạc, anh cười toe toét và nhe răng ra.
“Nàng nói thế là chưa đủ. Cho đến khi nàng không muốn thì cứ thoải mái làm điều đó. Ta sẽ lo phần còn lại.”
“…”
“Nếu ta dạy dỗ cho tên nhóc ấy càng sớm càng tốt, những con ruồi đó sẽ không có cơ hội đến gần ta.”
“Đừng nói thế. Em không muốn nhường ghế của con mình cho người không quen biết đâu.”
“……Gì cơ?”
Mải mê suy nghĩ miên man, đến khi hoàn hồn lại thì mồm cũng đã phun ra mất rồi.
“Sao lại thế.”
Tôi đã thực sự muốn đưa ra gợi ý về việc dường như mình đang mang thai để chấm dứt sự lo lắng của anh.
Nhưng cái miệng và bàn tay không theo chỉ huy bắt đầu chỉ vào anh và tuôn ra.
“Sao ngài lại làm thế? Ngài định trở thành cha nuôi cho người khác à?”
“…Công nương.”
“Nó sẽ có tất cả. Giáo sư Khảo cổ học với tư cách là mẹ của mình, và ngài cũng vậy, con của chúng ta sẽ được hưởng tài sản và quyền lực của ngài, tất cả những thứ đó!”
“Đợi đã, nàng bình tĩnh lại đã.”
Khi tôi suýt chọc vào mắt anh ấy nên Kallisto dần lùi lại.
‘Tại sao một người đàn ông có ước mơ trở thành một hoàng đế hoàn hảo lại nói rằng anh ta sẽ từ bỏ?’
Tôi không bao giờ muốn anh làm điều đó.
Tôi thậm chí đã nghĩ về việc quay trở lại thủ đô trước khi tìm thấy nơi này.
Bây giờ là tình huống vớ vẩn gì thế này?
“Thế nên đừng nói những điều vô nghĩa như sẽ từ chức và ngài cần phải làm việc chăm chỉ hơn. Ngài hiểu không? Em không thể chịu đựng được việc con mình cúi đầu trước người khác đâu!”
“Chuyện quái gì thế?”
Kallisto bối rối nói khi nghe những nhận xét đầy đe dọa của tôi.
“Chúng ta chưa kết hôn sao nàng đột nhiên nói về đứa bé nào?… đợi một chút.”
“…”
“Hoa bóng trăng, cái đó…”
Bây giờ anh ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi, không biết anh ấy có đoán được ý tôi không.
“…Đó là một phương thuốc dân gian ở Maltban. Chỉ phụ nữ mang thai ăn được loại trái cây này mà người khác thì không.”
“Và em đã không nhổ nó ra mà lại ăn nó một cách ngon lành đấy.”
Kallisto há hốc miệng trước câu trả lời của tôi.
Chưa bao giờ tôi thấy bộ dạng anh ta lố bịch đến thế.
Khi tôi phá lên cười, anh mò mẫm, nhìn chằm chằm vào tôi và hỏi:
“Uh… khi nào?”
“Chỉ có một ngày không dùng đến biện pháp tránh thai…?”
“Có phải nàng đang nói về ngày mà ta uống rất nhiều rượu và…!”
“Chết tiệt! Ngài im miệng đi!”
Tôi vội vàng đưa tay bịt miệng tên đàn ông không biết xấu hổ này.
Tôi nghiến răng xác nhận những gì anh nói.
“Đó là ngày sinh nhật của ngài. Phải kiềm chế ngôn ngữ và hành vi thô tục trong tương lai. Bởi vì em bé có thể nghe thấy đấy.”
Biểu hiện của anh ấy lại trở nên trống rỗng.
Tôi nghĩ anh ấy sẽ không dám nói nhảm nữa nên tôi buông tay.
Nhưng Kallisto đã kìm lại bàn tay tôi rồi nhìn qua bụng tôi với đôi mắt mơ màng.
“Nàng … nàng đang mang thai sao?”
Có vẻ rất khó để anh tin tưởng.
“Lý do em ra ngoài hôm nay là…em không có ý gặp Eclise, em chỉ muốn chắc chắn rằng mình có thai hay không.”
‘Vì thế nên em mới để tấm khiêng bảo vệ quanh bụng mình.’
Anh lẩm bẩm trong một tiếng thở dài như cuối cùng cũng hiểu ra.
“Em vừa định quay về để kiểm tra.”
Nhưng không thể hiểu làm thế quái nào cả hai lại đến được đây.
Tôi lặng lẽ gật đầu và cố kìm nước mắt.
Khi liếc nhìn qua, Kallisto vẫn đứng vững. Lúc đó tôi mới để ý, chắc là đường đột quá nên anh chưa kịp tiếp nhận.
“Ngài không muốn đứa bé sao?”
“Sao? Ai không thích đứa bé chứ?!”
“Ngài đã nói là muốn nhận phần thưởng tuần trăng mật trong thời gian em vắng nhà mà.”
“Không không ý ta không phải thế…Ch!”
Người đàn ông đang muốn chửi rủa trong vô thức đột nhiên ngừng nói và đưa tay lên bịt miệng lại.
Bởi vì đứa trẻ cũng đang lắng nghe. (Cute dị ><)
‘Tôi không thể tin ngày anh ấy để ý đến việc này đã đến.’
Vành tai ở dưới mái tóc vàng rực rỡ của anh đang đỏ rực.
Khi tôi nhìn anh, anh lấy tay che miệng và vội vã cúi đầu.
“Bệ hạ, ngài đang khóc sao?”
Tôi hỏi, hơi nghiêng người sang một bên mặt anh.
Anh ta quay đầu sang phía khác.
“Không phải như vậy.”
Nhưng cuối giọng anh run run.
“Em không biết ngài dễ khóc như thế này đâu.”
“Không phải như vậy. Nàng không được giễu cợt hoàng thượng đâu.”
“Vậy tại sao ngài cứ che mặt vậy?”
Anh liên tục quay đầu và giấu mặt đi, sau đó hạ tay xuống như cuối cùng đã thua.
Anh liếc nhìn tôi, trả lời bằng một giọng nho nhỏ nhưng không tử tế tí nào.
“…Ta cực kỳ phấn khích khi tưởng tượng ra một bé gái giống nàng sẽ xinh đẹp như thế nào.”
Hình ảnh một người đàn ông nói như thế với ánh sáng đỏ nơi đáy mắt làm lòng tôi rung động.
Những cảm giác không thể chịu đựng được tràn ngập trái tim tôi đến tê cứng đến mức tất cả những đau khổ trong quá khứ đã bị lu mờ.
“Kallisto.” Tôi thấp giọng gọi anh.
Anh nhìn lại tôi.
Năm năm trôi qua, bối rối, lo lắng bất lực trong đôi mắt dường như vẫn còn chực khóc.
“……Em đã học tập chăm chỉ suốt năm năm, nên thực lòng em không có đủ tự tin để làm tốt vai trò hoàng hậu.”
“Nàng không cần phải giỏi về chuyện đó.” Kallisto trả lời sắc như dao.
“Nàng chỉ cần làm những gì mình muốn làm. Nếu muốn tiếp tục học, cứ học. Không phải nói muốn tiêu hết tiền ta sao? Cứ xài đi. Nếu nàng muốn bật những kẻ xấu xa, cứ quậy thoải mái lên.”
“Mong muốn của nàng mới là điều quan trọng!”
Anh nói không ngừng như muốn cổ vũ tôi.
“Nếu phạm sai lầm thì cũng là điều đương nhiên. Một ngày nào đó nàng có thể vứt bỏ tất cả và mặc kệ hết đi. Đôi khi nàng sẽ cảm thấy khó chịu mà.”
Nếu tôi muốn sống như vậy thì phải làm sao?
Bây giờ tôi có một người hỗ trợ làm ô dù cho mình trong bất cứ hoàn cảnh nào.
“Nếu ngài không bận tâm,”
“…”
“Xin hãy lấy em nhé.”
Tôi tháo nhẫn ra và đeo vào ngón tay út của Kallisto.
Kallisto nhìn vào đôi bàn tay cứng đơ như tượng của mình, lẩm bẩm như cổ bị thắt chặt.
“…Ta nghĩ mình sẽ có thêm ba năm nữa.”
“…”
“Dạ-”
Anh ta muốn dùng mấy từ thô tục nhưng vội vàng ngậm miệng lại. Vành tai ửng hồng của anh khiến tôi bật cười.
Một lúc sau, người đàn ông ôm tôi vào lòng ngay khi hạ tay xuống. Có chút nặng và thô ráp.
“…Ta yêu nàng, Penelope Eckart.”
Cuối cùng tôi đã nắm lấy cả tương lai và hạnh phúc trong vòng tay ấm áp đó.
—–