Home » Truyện Dịch » (Phiên ngoại 29) KẾT THÚC CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN CHỈ CÓ THỂ LÀ CÁI CHẾT

Phiên ngoại 29

Dịch giả : Ann James

 

Ngoooooi lên sau bao ngày lặn ngụp, hí hí

Merry Xmassssssssssss, moahhh <3

Nội dung :

***

Khi mở mắt ra, chúng tôi đã di chuyển đến quảng trường phía trước Hoàng cung nơi có rất nhiều người.

Cũng may không phải là nơi trung tâm mọi người đang đứng mà là một con đường phía sau các lính canh.

“Woaaaaah-!”

Tôi nhìn xung quanh nơi phát ra những tiếng hoan hô to lớn.

“Hoàng đế muôn năm! Hoan hô! Hoan hô!”

“Xin hãy nhìn đây, Bệ hạ!”

“Trời ạ, ta sắp được bái kiến Bệ hạ!”

Tôi hơi hoảng hốt bởi tiếng thỉnh cầu la ó phát ra từ khắp nơi.

Trên tay người dân cầm những lá cờ và trước xe của tân hoàng cũng treo đầy quốc cờ đang bay phất phới không ngừng.

“Chúng ta đến vừa đúng lúc nhỉ.”

Lúc đó Vinter thì thầm rồi chỉ tay vào một hướng.

Ngay sau khi tôi quay đầu theo hướng anh ta nói, ngay lập tức nhìn thấy một toa xe tuyệt đẹp được chạm khắc với những con rồng màu vàng.

“Quao…….”

Toa xe kia có trần cao và cao hơn hẳn so với các toa xe khác.

Tôi có thể thấy mái tóc vàng rực rỡ trong ánh nắng mặt trời ngay cả ở phía xa. Đứng trên cao, Kallisto vẫy tay chào mọi người dưới những lá vàng rơi lộng lẫy.

Có chút khôi hài khi nhìn anh làm động tác đó với vẻ mặt nghiêm trang không cười.

Những nơi anh đi qua đều vang lên tiếng reo hò không ngừng, đối với mọi người đó là một vị hoàng đế nghiêm khắc ấy nhỉ.

Toa xe đón anh ngày càng gần.

 ‘Không biết ảnh có thấy mình đang ở đây hay không nữa.’

Anh ấy đứng bên trên khá cao so với chỗ tôi, nhưng không có cách nào để nhìn thấy tôi, có quá nhiều con phố mà đoàn xe chạy qua.

Tôi nhớ lời dặn của Kallisto là không được đi ra vì rất nguy hiểm do có nhiều người tụ tập đến đây từ khắp nơi trên đất nước.

‘Nhưng chắc chỉ là lo xa.’ Tôi nghĩ như thế đấy.

Cho đến khi đám đông reo hò không ngớt. “Waah ah-! Bệ hạ!” Tiếng hò reo vang vọng từ khắp mọi nơi.

Tôi ngơ ngác nhìn toa xe đang ngẩng cao đầu.

Ánh vàng rực rỡ chói lóa, là do tóc vàng của anh hay do nắng đổ?

Kallisto chậm rãi đi qua trước mặt tôi, chạm lên những mảnh vàng rải rác phía dưới, xung quanh anh không ngừng tỏa sáng.

Thoạt nhìn qua mắt tôi đã đỏ hoe cả rồi.

Trái tim tôi không ngừng thổn thức. Trong một khoảnh khắc, tôi vô tình cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút. ‘Cũng không rõ nó là gì.’

Khi tôi nhìn Kallisto, người giờ đây đã trở thành hoàng đế làm tôi nhớ đến hình minh họa mà mình đã thấy ở phần kết khi chơi chế độ dễ trong trò chơi.

Anh cười rạng rỡ và chói lóa như bây giờ còn Yvone thì đang đứng cạnh anh.

‘Có lẽ đó là lý do tại sao mình chỉ lặp lại lộ trình này của Thái tử.’

Một phát hiện đến bất ngờ.

Tại sao tôi lại thách thức ở mức độ khó như vậy, dù biết trước là cái chết luôn chờ đợi ở phần cuối.

Có lẽ từ lúc ấy tôi đã muốn nhìn ngắm dáng vẻ này của anh.

Trong thế giới an toàn, tôi muốn anh trở thành một hoàng đế hoàn hảo và nở nụ cười rạng rỡ.

Ngay cả khi bị Layla lấn áp với cảm giác sợ hãi và bị hủy hoại hàng chục hàng trăm lần, cô ấy vẫn nghĩ theo cách ngu ngốc như vậy.

-……Những người trở thành hoàng đế phải trong sạch.

Tim tôi đập thìn thịch không ngừng.

Tôi đã từng cằn nhằn về chuyện ngai vàng, nhưng giờ đây cảm xúc đầy háo hức. Có lẽ giây phút này tôi đã hiểu được anh ấy tỏa sáng rực rỡ như thế nào khi đạt được nó. 

“……Thưa công nương, chúng ta nên dừng lại thôi.” Khi cỗ xe đã hoàn toàn vượt qua chúng tôi, có tiếng nói nhắc nhở khẽ vang.

“Hi-yiing-!”

Cùng với tiếng vó ngựa, chiếc xe ngựa đang di chuyển đột ngột dừng lại.

“Cái gì thế? Chuyện gì vậy?”

Mọi người giật mình hốt hoảng.

“Trời ạ, bệ hạ nhảy xuống xe kìa!”

Với tiếng kêu của ai đó, mọi người bắt đầu phân tán ra. Lực lượng bảo vệ có mặt trên đường để kiểm soát đám đông.

Và trong lúc đó, vị hoàng đế nhảy khỏi xe khi chỉ đi được nửa đường.

Ngay chỗ tôi đứng. “Penelope Eckrat.”

“……Hoàng đế bệ hạ.”

Anh ấy đến bên tôi trong giây lát và gọi tôi với giọng trầm ấm.

‘ Làm sao anh biết?’

Ngay cả trên con tàu hướng đến Quần đảo Archina trước đó.

Dù khoác áo choàng nhưng vẫn có cảm giác cả bản thân hiển diện ra trước mắt anh không thể dấu giếm.

Khi tôi mở to mắt và há hốc miệng như một kẻ ngốc, tôi hỏi mà không hề có ý phủ nhận. “Như thế có được không?”

Câu hỏi liệu tôi có thể rời đi theo ý muốn trong lễ đăng quang hay không.

Anh thẳng thừng đáp.

“Không.”

“Vậy thì cứ coi như không biết đi, sao còn quay lại làm gì!”

Đây là lễ đăng quang mà tôi đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, tôi hồi hộp mong chờ đến cảm giác như bức rức cả người.

Tôi hét lên, nhìn xung quanh mà muốn đột quỵ.

Nhưng thay vì quay đi, anh ấy ôm má tôi đầy đáng sợ. “Dáng vẻ của nàng là thế nào đây?”

“Hả?”

“Nàng không nghe lời lại lén lút đi ra ngoài, tốt nhất là nên lấy lý do đi xem phu quân tương lai của nàng bảnh trai như thế nào.”

“…”

“Tại sao lại nhìn ta với vẻ mặt mếu máo như vậy? Nàng còn không biết giả vờ cơ à.”

Đột nhiên vẻ mặt anh khó coi. Biểu hiện này xuất hiện khi sự lo lắng tôi sẽ biến mất dâng lên trong anh.

“Đừng khóc. Sao nàng lại thế?”

 

“……”

 

“Nàng không thích sao? Chỗ nào đau sao, hả?” Kallisto vội vàng hỏi dưới ánh mắt của tôi.

Chỉ sau đó tôi nhận ra. Tôi đang khóc.

“Không, chỉ là”

Tôi từ từ lắc đầu, như thể anh ta sắp lật đổ lễ đăng quang. Sau đó, anh nuốt cảm xúc của mình và mở miệng đau đớn.

“Em nghĩ bây giờ mọi chuyện đã kết thúc.”

 

“…”

 

“Bệ hạ… ngài đã trở thành hoàng đế như ý nguyện của ngài, không còn phe thù địch nào khác.”

 

“……”

 

“Em không chết, em còn sống, bây giờ em mới thực sự cảm nhận được.” Trò chơi đã thực sự kết thúc. 

Kể từ lần đầu tiên tôi bước vào nơi này, tất cả những khoảnh khắc mà tôi phải chịu đựng để tồn tại đã trôi qua như một bức tranh đang hiển diện trước mắt tôi.

Dù bị đè áp và nuốt chửng nhưng cảm xúc ầm ầm cứ thế trào ra. Cuối cùng, tôi bật khóc, khóc như một đứa trẻ.

“Đừng khóc.”

Kallisto đưa tay vuốt mặt tôi và luống cuống không biết phải làm gì. Xung quanh thật yên tĩnh.

 

Tiếng khóc dài nức nở của tôi dần tắt ngấm. Cuối cùng, những giọt nước mắt ngừng rơi trong mơ hồ.

Kallisto, người đang nhìn tôi chằm chằm, từ từ kéo chiếc mũ trùm qua đầu tôi. Sau đó anh lấy vương miện ra khỏi đầu và đội nó lên đầu tôi.

“Ta, hoàng đế trị vì.”

Tôi hoang mang nhìn anh bằng đôi mắt run rẩy.

Ngay lúc đó, anh cúi người và quỳ xuống bằng một gối. “Penelope Eckrat.”

 

“…….”

 

“Nếu ta là Hoàng đế của Đế quốc, thì nàng chính là Hoàng đế duy nhất của ta.”

Tôi gần như đóng băng khi nghe những từ đó thốt ra từ anh.

“Nàng có thể làm bất cứ điều gì mà mình muốn. Muốn nắm trong tay đất nước này thế nào cũng được, chỉ cần là nàng thích.”

 

“…”

 

“Hãy cố gắng hết sức để không hối tiếc cho những gì còn sót lại ở đây. Vì vậy”

 

“……”

 

“Hãy chọn ta.”

Anh không còn ép buộc bảo tôi ở bên cạnh nữa.

Thay vào đó, anh đưa cho tôi sự lựa chọn mà mình mong muốn.

Ngày lúc này đây không còn đám đông hay tiếng ồn ào, tất cả đều tĩnh lặng.

Tôi từ từ nắm lấy tay anh.

Khoảnh khắc khi cơ thể được kéo lên toa xe, những tiếng reo hò vang lên khắp chốn. Vào lúc đó, tôi đã chắc chắn một điều.

Lựa chọn của mình chưa bao giờ sai.

—–

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!