Home » Truyện Dịch » (Phiên ngoại 25) KẾT THÚC CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN CHỈ CÓ THỂ LÀ CÁI CHẾT

Phiên ngoại 25

Dịch giả : Ann James

Lâu quá hông gặp các nàng, nhớ lắm luôn á chèn:3

Phiên ngoại 25

Nội dung :

***

Sau khi làm hòa với Kallisto và cùng nhau trở về cung điện, việc đầu tiên mà thái tử làm là bận rộn với việc thành lập một đội thám hiểm các di tích quốc gia.

Marienne nhanh chóng được chỉ tên bổ nhiệm làm trưởng bộ phận, những quan chức khác cũng là đồng nghiệp với cô.

Nguồn vốn hỗ trợ cho các dự án tái thiết văn hóa trong vài năm tới cũng được thông báo ra ngoài.

“Ôi thánh thần ơi! Không ngờ là mình sẽ trở thành một quan chức cấp cao ở Hoàng cung luôn đó?”

Khi biết tin, Marienne đã chạy đến cung điện của thái tử trong ngạc nhiên vô hạn.

“Cha tôi nói, ‘kế hoạch được đấy’ và ông ấy đã khen ngợi tôi nhiều lắm luôn! Moahahahahaha!”

Cô ấy quay lại nhìn tôi với ánh mắt phấn khích, nói rằng cha cô ấy Bá tước Terrosh đã thay đổi thái độ 180 độ.

“Đúng như dự đoán, theo lịch sử ghi chép thì hành vi của những tên bạo chúa sa ngã trong tình yêu là không đáng gì nhỉ.”

“Marienne!”

Bỏ lại phía sau tôi đang gọi cô ấy với khuôn mặt đỏ bừng, Marienne cười toe toét rời đi. Tôi giả vờ như không nhưng quả thật thì tôi cảm thấy khá thoải mái vào ngày hôm đó.

Tôi nghĩ mình hiểu được phần nào cảm nhận của anh ấy về những lĩnh vực anh thật sự không cần đến rồi.

Một lúc sau Kallisto trở lại từ mớ công việc, anh lên tiếng khi chúng tôi đang dùng bữa tối. “Ta sẽ để cho nàng làm người kiểm duyệt ngay dưới quyền trưởng khu.”

Tôi mở to mắt kinh ngạc khi nghe tin đột xuất này. “Em làm được sao? Em cảm thấy hiện tại như vậy vẫn ổn mà, không sao đâu.”

“Làm thế nào gửi một người đến vùng đất xa xôi khi không có bất kỳ danh hiệu nào chứ hả?”

Kallisto đáp lại lời thì thầm của tôi.

Tôi không có kinh nghiệm giống như Marienne, vì vậy cứ nghĩ rằng mình không có vị trí hay chức vị nào là điều đương nhiên.

Tôi chỉ định đi theo cô ấy, khám phá thế giới và ngắm nhìn xung quanh, nhưng tôi cảm thấy điều gì đó ngày càng lớn hơn.

“Chắc người khác không gọi em là người chơi hệ ô dù chống lưng đâu ha.”

“Đã nửa ngày kể từ khi ta thông báo rồi cơ mà, nàng bị sao vậy? Cứ nói đi.”

“Không phải, em không nghĩ có ai đã… nhưng em cho là các quan chức khác không hẳn đã đồng tình với điều đó.”

“Vớ vẩn, ta nói thế chính là như thế. Và cha của nàng đã lên tiếng thắc mắc tại sao ta không bổ nhiệm nàng làm phó chỉ huy đấy.”

Chỉ là những lời nói qua loa của Kallisto nhưng tôi vẫn cảm thấy trái tim mình có chút tự hào mà rạo rực nhưng lại kèm theo một tia kỳ lạ.

“Nếu nàng không muốn nghe thấy những lời nói ô dù gì đó thì hãy làm việc chăm chỉ vào. Nếu vẫn không có thành tích gì thì hãy nộp đơn đóng cửa bộ phận là vừa.”

Thái tử cau có thẳng thừng nói.

Có vẻ những cuộc họp ban ngày không tốt lắm ảnh hưởng đến tâm trạng của anh lúc này.

‘Cho đến ngày hôm qua anh đã làm đủ mọi trò điên rồ để ngăn cản em cơ mà …’

Nếu cảm thấy anh ấy dễ thương như vậy…mình có điên theo không thế?

Một bên tim tôi hơi ngứa ngáy, khi tôi gần như không kìm được tiếng cười bởi chứng kiến cảnh anh ấy làm tất cả những gì anh ấy yêu cầu tôi làm, như thể ai đó đã bắt tôi phải làm vậy.

“Nàng thích rời đi đến như vậy luôn hả?”

Anh đột ngột lên tiếng hỏi với vẻ không mấy dễ chịu. Tôi nhanh chóng mở miệng.

“Không?”

“Nàng cứ cười đi.”

Tôi cảm thấy hơi cắn rứt và đưa một tay lên để che mặt mình.

Khóe môi tôi thật sự kéo lên thành nụ cười mà bản thân không hề hay biết.

“Hmm! Chà, được quốc gia chính thức hỗ trợ thì tốt hơn là phải đau khổ chịu đựng khi không có gì mà.” Tôi xấu hổ viện cớ và khẽ ho khan để cứu vãn tình hình.

“Penelope Ekart,”

Cạch- Đột nhiên Kallisto đặt con dao anh ấy đang cầm xuống và trịnh trọng nói.

“Tất cả đều ok thôi nhưng đừng quên chúng ta đã đính hôn.”

“Tất nhiên rồi ạ.” Tôi cười và trả lời đại khái.

Nếu tôi để anh đi theo, anh ấy sẽ luôn có thể thay đổi quyết định của mình.

Khi phát hiện ra giọng tôi không mấy chân thành, anh trừng mắt. “Nàng phải trở lại mỗi tuần một lần.”

Tôi biết mình không thể để anh đi cơ mà.

Tôi miễn cưỡng đáp lại với điều kiện của anh. “Mỗi tuần một lần? Nếu mà đi xa thì có hơi khó đấy ạ.”

“Hay là ta đi tìm nàng.”

“Ấy, em biết rồi! Em sẽ cố hết sức mà.”

Tôi nhanh chóng gật đầu vì anh ấy thực sự sẽ đến tìm tôi nếu đã nói như vậy, mà điều kiện không quá vô lý.

‘Dù sao thì tính cách quái gỡ này cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai.’

Đây là một nơi mà ma thuật và sự kết nối rất được phát triển nên muốn liên hệ cũng không khó lắm.

“Ta sẽ cử một thuật sĩ đi theo hộ tống nàng, nàng đi đâu cũng phải đưa hắn ta theo.”

Tôi thực sự không nghĩ nhiều như thế nhưng dường như anh ấy đã lo liệu được rất nhiều việc trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó.

Tôi cũng không cần người hộ tống gì lắm nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.

Sau đó Kallisto tiếp tục nói. “Phải hứa chắc nàng sẽ đeo nhẫn mọi lúc mọi nơi không được tháo ra đâu”.

“Nhẫn?”

“Nếu nàng gặp tình huống nguy hiểm nào đó thì ta sẽ cảm nhận được và dùng phép thuật dịch chuyển đến nơi nàng đang ở.”

Theo phản xạ, tôi nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn.

Đột nhiên nhớ đến phép thuật theo dõi vị trí của tấm bản đồ cổ, tôi cảm thấy có chút lạ kỳ.

Hóa ra nhờ thế mà anh nhiều lần xuất hiện trong những trường hợp khẩn cấp và thường xuyên bị choáng váng.

‘Không phải chứ, cứ vậy sẽ có chuyện lớn đấy. ‘

Tôi đã không còn phải nhận nhiệm vụ trò chơi quái gỡ nữa rồi mà.

“Ngài đừng viện cớ này mà đến thăm em mọi lúc như vậy chứ. Em sẽ tháo nó ra đấy.”

Tôi lên tiếng chống lại cái cớ ‘chuẩn bị cho bất kỳ mối đe dọa nào có thể xảy ra’ của anh.

Sau đó đối phương trở nên trầm ngâm dường như đang suy nghĩ gì đó rồi nói:

“Ừa nhỉ, hay ta làm phép triệu hồi cho nàng? Nghe cũng hay đấy. Ngày mai phải tập hợp các pháp sư ngay mới được …”

“… Ahh, ngài thật là!”

Tôi không chịu được mà hét lên.

“Điện hạ, có phải là em sẽ đi tham chiến đâu cơ chứ. Chỉ là đi khám phá các di tích lịch sử thôi mà!”

“Ta lo lắng không được sao.”

“Ngài cũng cử người hộ tống theo rồi thì lo lắng gì nữa chứ?”

“Bây giờ cuộc sống của ta nằm trong tay nàng rồi.”

Anh ấy đưa tay ra và chạm vào bàn tay đang mang chiếc nhẫn của tôi.

Đúng như vậy thật. Lời nguyền bắt đầu lúc tôi đeo chiếc nhẫn nước mắt của nàng tiên cá khi ở lò đốt rác.

Giờ đây sinh mệnh của anh gắn liền với số phận của tôi vì ‘nước mắt của nàng tiên cá’ đã xác nhận danh phận người bạn đời của hai chúng tôi với nhau.

Kallisto không đeo nhẫn như tôi.

Tôi đang cân nhắc về việc mình muốn rời thủ đô.

“Sinh mệnh của Hoàng đế phụ thuộc vào bàn tay của một người thậm chí còn chưa kết hôn …”

Do Cedric và các phụ tá của anh ấy sẽ hoang mang nếu họ hay chuyện nên chúng tôi quyết định giữ bí mật này chỉ hai chúng tôi biết.

Mặc dù là mối quan hệ yêu đương nhưng tôi vẫn còn ‘nguyên tem’, tính ra thì khá ích kỷ và đáng lo ngại cho Kallisto. Tôi nói vậy bởi vì tôi đã từ bỏ cơ thể ban đầu của mình và lựa chọn nó.

Hiểu được điều anh ấy đang lo lắng, tôi nhẹ nhàng trả lời hơn. “Do vậy nên ngay cả khi không thông báo về việc đính hôn ngài vẫn phải chịu trách nhiệm đấy.”

“Một lễ đính hôn mà không có sự cam kết nào về hôn nhân thì làm sao có thể là một lễ đính hôn đúng nghĩa?”

Anh nhăn nhó hét lên.

Tôi vu vơ trả lời anh. “Ngài hãy coi ngày hôm qua là ngày đính hôn của chúng ta là được mà.”

“Trước lò đốt rác ư?”

“Địa điểm ở đó thì có ảnh hưởng gì đâu? Điện hạ đã cầu hôn em và điều quan trọng nhất là em cũng đã chấp nhận rồi mà.”

“……”

Kallisto dừng lại trước lời nói của tôi.

Tôi lầm bầm, đưa tay chạm vào mu bàn tay anh và hôn nhẹ lên đấy.

“Làm sao em lại chấp nhận lời cầu hôn của một người mà mình không yêu cơ chứ, ngài thấy có phải không?”

“Dù sao cũng không cự lại được.”

Tôi cười sảng khoái khi nhìn vào đôi tai đỏ bừng của anh.

***

Ngay sau đó, Kallisto đã chính thức rút lại tuyên bố sẽ tiến hành đám cưới. Tôi còn cho rằng mình có thể làm đám cưới thành một lễ đính hôn lúc nửa chừng.

Ngay ngày hôm sau là ngày tôi rời cung điện nên tôi không muốn mình quá nổi bật, và lễ đăng quang của Kallisto thì người được chú ý nên là anh ấy.

Thay vào đó họ đồng ý kết hợp chiếc váy cho phù hợp với lễ đăng quang của anh, thủ tục cũng khá phiền phức nhưng nên được thực hiện đúng cách.

Anh thả ngay quả bom ngay khi anh thông báo việc rút quân.

– Ta đã đính hôn với Công nương Eckart.

Thậm chí không phải là ‘sẽ thực hiện như một lời hứa’ mà là một thông báo ‘đã xong rồi.’

“Ngài đang nói gì vậy?”

Cedric nói với vẻ mặt hơi phấn khích, “Công tước Eckart đã ngã xuống sau khi bắt trúng khung thành.”

– Không thể làm gì khác được. Bọn ta đã bị ràng buộc với nhau rồi.

– Buổi lễ đã được tổ chức, và bọn ta đã quyết định chỉ tổ chức một buổi chiêu đãi ngắn với những người thân cận ngay sau khi đăng quang, các ngươi biết thế là được rồi.

“Đúng là một kẻ điên.”

Khi tôi nghe Cedric nói rằng Kallisto đã thông báo cho các trung úy của mình trong cuộc họp, tôi không thể chịu đựng được mà lẩm bẩm.

“Haha… thần đồng ý.”

Cedric cực kỳ đồng tình mà trả lời.

Cô giúp việc cắt váy bên cạnh trừng mắt nhìn anh. Cedric nhanh chóng thay đổi lời nói của mình.

“Vậy tại sao ngài không mặc chiếc váy cùng màu với chiếc nhẫn đi cho hợp hơn.”

“Thế là được rồi.”

Tôi làm dấu tay ra hiệu anh ‘dừng lại.’

Hôm nay là ngày của loại váy Gabon. Tôi đã quá mệt mỏi với việc mặc và cởi quần áo chỉ từ sáng sớm tinh mơ.

“Một số người có thể nghĩ rằng tôi sắp đính hôn. Dù sao cũng nên hạn chế nói những điều tương tự.”

Vì không còn người lớn trong gia đình hoàng gia, Cedric đang phải chịu đựng nhiều thứ để giải quyết kha khá việc, anh mỉm cười lên tiếng.

“Có những lúc từ ‘bồi thường’ thật đáng sợ, hahaha.”

“Ngài nói nhiều quá. Ngài trợ lý, ngài hẳn đã quên một chút nữa ngài có hẹn ăn trưa với Điện hạ rồi chứ?”

“Thật ngại quá công nương. Thần không cố ý thế đâu.”

Chúng tôi trao đổi những câu chuyện cười nhẹ nhàng thì đột nhiên ngoài cửa trở nên ồn ào.

Khi nhìn ra cửa vì hơi ngỡ ngàng, người giúp việc đã nhanh chóng đi kiểm tra và một lúc sau quay lại với vẻ mặt xấu hổ.

“Thưa công nương, có người muốn gặp ngài ạ …”

“Là ai?” Khi tôi nghiêng đầu, cánh cửa đột nhiên bật tung.

“Ngài không thể làm điều này!”

“Ầy, ta chỉ muốn gặp em ấy trong giây lát thôi!”

Các lính canh chặn cửa và ai đó cố gắng chui vào phòng xảy ra xô xát.

Mái tóc hồng xinh xắn tung bay trong không trung. “Này! Penelope!”

“Reynold?”…….

—–

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!