Home » Truyện Dịch » (Phiên ngoại 24) KẾT THÚC CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN CHỈ CÓ THỂ LÀ CÁI CHẾT

Phiên ngoại 24

Dịch giả : Ann James

Chuyên mục Truyện dịch

Ngày đặc biệt, lưu giữ những khoảnh khắc đặc biệt!!! (2)

 

 

Nội dung :

***

Cảm giác hoang mang lướt qua trên mặt Kallisto.
“Hôm qua ta không ra lệnh đâu nhưng có vẻ họ vẫn làm thế…”
“Ngài không cần phải quỳ trên cả hai đầu gối. Vì uy nghiêm của điện hạ cho nên chỉ cần quỳ một chân thôi là được.”
“Huh.” Sự kinh ngạc hiện diện trong ánh mắt anh.
“Ta chưa bao giờ thấy sự xúc phạm như vậy trong đời. Ta còn chưa từng bị đối xử như thế này ngay cả khi đối đầu với kẻ địch trên chiến trường.”
“Nếu ngài không thích thì thôi vậy”
“Ai nói không thích?!”
Chỉ có một cơ hội này thôi.
Khi Penelope quay đi như vẻ sẽ rời khỏi lò đốt ngay lập tức thì anh vội vàng siết chặt lấy cánh tay cô, Penelope quay lại nhìn anh.
“Ha! Thôi nào, hơi nực cười đấy.” Anh tặc lưỡi nhưng hài hước thay, anh nắm chặt tay cô và từ từ hạ người xuống.
Và sau đó.
“… Penelope Eckart.”
Thái tử ngước nhìn Penelope, không chút dự quỳ gối trên sàn lò đốt bẩn thỉu.
“Ta thành tâm suy ngẫm về việc phớt lờ mong muốn của nàng và canh giữ nàng mà không có sự đồng ý của nàng.”
“…”
“Ta đã sai.”
Anh cầu xin sự tha thứ với giọng nói nghiêm túc.
Penelope hài lòng khi thấy anh quỳ xuống như cô nói. Cô cười mà bản thân cũng không nhận ra. Sau đó Kallisto đã thêm vào:
“Vì vậy xin nàng đừng nói đến chuyện chia tay. Ta ước mình đã không làm mấy trò ấy sau lưng nàng.”
“…Ta chỉ có nàng thôi.”
Không giống như Penelope đang muốn cười thành tiếng, Kallisto thở ra như đã trút bỏ được tất cả những lo lắng mà anh đã phải chịu đựng thời gian qua.
“Xin hãy tha thứ cho ta và tiếp tục yêu ta, nhé.”
Anh đặt trán lên mu bàn tay cô không ngừng lầm bầm. Một lời xin lỗi và lời khẩn cầu rất rõ ràng.
Penelope liếc xuống chiếc vương miện bằng vàng đã quá cũ kỹ của mình, và đáp lại một cách nhẹ nhàng. “… Được rồi, em sẽ tha thứ cho ngài lần này điện hạ ạ.”
“Thật không?”
Anh ngước mặt ra khỏi bàn tay cô. Penelope mỉm cười có ý muốn anh đứng dậy. “Nhưng chỉ lời nói thôi thì không làm em cảm thấy tốt hơn đâu.”
“Sao…”
“Em muốn ngài cho em cảm nhận nhiều hơn về sự chân thành mà ngài muốn trao cho em. Không phải hai bàn tay trắng ”. Xin lỗi mà chỉ nói suông thì không phải chỉ đơn giản là lời nói thôi sao?
Anh hiểu ngay cô đang nói gì rồi phá lên cười. “…Huh. Nàng có muốn tài sản gì không?”
“Chà, không nhất thiết phải là tiền đâu. Chỉ là… một lời xin lỗi thì cần được đền bù xứng đáng chứ nhỉ.”
‘Dù sao thì có tiền vẫn là tốt nhất.’
Anh hỏi thẳng. “Nàng cần gì nữa nào?”
“Hừm…”
“Sao lại thở dài? Chỉ cần nói với ta, ta đều có thể cho nàng. “
Làm sao anh ta có thể bỗng dưng tinh ý đến vậy nhỉ?
Penelope gửi lời chia buồn sâu sắc nhất tới cô ấy trong tương lai khi sẽ sống với một người như vậy trước mỗi lần cô cáu kỉnh.
“Ngài chỉ định vung tiền vào tất cả mọi thứ để sửa chữa sai lầm sao?”
“…”
Thái tử sững ra như bị một vật gì đó đập vào đầu. Anh ngây người nhìn Penelope và lấy một thứ gì đó ra.
“Nàng đang nói về thứ này hả?”
Một chiếc nhẫn với hạt màu xanh ngọc huyền bí dường như chứa cả biển lớn hiện diện ở tay anh. Khi Penelope nhìn thấy viên đá như phát sáng mà không có bất kỳ vật trang trí nào, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
‘Anh đã mang theo nó.’
Nếu anh để nó ở cung điện, cô sẽ túm tóc anh ta một lần nữa cho mà xem.
Khi Kallisto vẫn nắm tay cô, Penelope hất anh ra trước khi nói thẳng. “Nếu ngài đã muốn làm bài bảng như thế này thì hãy làm nó đúng cách nhé.”
Vù ~ Một cơn gió thổi qua họ.
Penelope dám ngẩng cao đầu kiêu hãnh cùng với thái tử của vương quốc, người sắp lên ngôi khi quỳ gối trước cô.
Mắt họ chạm nhau. Tại thời điểm đó, Penelope có thể thấy đôi mắt đỏ như máu của anh đang run lên.
“… Penelope Eckart.”
Mặt anh không có nhiều cảm xúc nhưng có chút kỳ quái, rồi anh chậm rãi mở miệng.
“Ta có quyền lực để quét sạch tất cả các đồ trang sức tồn tại trên thế giới này và xây dựng một cung điện nếu nàng muốn.” Những lời đầu tiên là tự hào và khoe khoang.
“Ta cũng có quyền lấy tất cả các mỏ của các quý tộc và đưa chúng cho nàng.”
“…”
“Nếu nàng truyền ngôi cho ta, ta có thể tự tay tiêu diệt Hoàng cung. Nếu chúng ta chán ngấy nơi này bao gồm cả Eckart, chúng ta sẽ có thể gây dựng một đội quân và tiêu diệt nó.”
Giọng nói bình tĩnh của anh dần trở nên kích động hơn.
Trước khi cô kịp nhận ra, khuôn mặt anh đã hơi nhăn nhó vì khẩn trương và căng thẳng.
“…Ta yêu nàng.”
Dường như Kallisto muốn bùng nổ rồi.
“Vì thế nên, hãy kết hôn với ta.”
Penelope lặng lẽ nhìn Kallisto khi anh đang có vẻ mặt rất lạ, như thể cô đang quan sát anh.
“Vâng ạ.”
“Nàng không biết… sao cơ?”
“Vâng được ạ.”
Khi Penelope gật đầu trả lời, thái tử nhìn vào mặt cô với ánh mắt khó tin.
“…Nàng nghiêm túc hả?”
“Vâng.”
Khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ ngờ vực dần dần tươi sáng. “… Nàng, ah chết tiệt.”
Anh dường như không thể nhận ra giọng nói của chính mình nữa rồi, anh buông tay cô ra và lau trên mặt mình.
Trái tim cô nhói lên khi phải nói với anh những lời cần nói.
“Nhưng là một vài năm sau.”
“…Hả?”
Giọng nói kiên quyết như kéo anh xuống từ niềm vui đang lơ lửng trên cao.
Penelope cảm thấy có lỗi với Kallisto khi nhìn anh như đang bị đóng băng, nhưng đây là quyết định được đưa ra sau một thời gian dài mâu thuẫn và đấu tranh với chính bản thân mình.
“Em muốn học, và em muốn đi lang thang ở đâu đó, nơi này nơi kia mà không phải là dậm chân tại chỗ.”
“Nàng…”
“Và em cũng muốn có một mối quan hệ với ngài.”
Khi Penelope nhanh chóng thêm vào câu nói sau, thái tử không nói thêm nữa. Anh nhẹ nhàng thở để làm dịu cảm xúc của mình, ngay sau đó lại mở miệng, một giọng nói chân thành như muốn thuyết phục cô ấy…
“Đó là một cuộc hôn nhân…”
“Em không muốn nghe những từ như ‘một người phụ nữ đã kết hôn’ chỉ bởi vì mình đã kết hôn rồi.”
Mặt anh trở nên dữ tợn lúc cô cắt ngang lời khi anh đang cố lặp lại những điều vô nghĩa của mình một lần nữa.
“Làm thế nào một người có thể sống với mọi thứ họ muốn?”
Có lẽ động lực cầu hôn đã không còn nên thái tử đứng dậy.
“Chúng ta phải nhượng bộ, thỏa hiệp và ít nhất phải sống! Làm sao nàng có thể yêu cầu hai hoặc ba như thế?”
Penelope nhún vai nhìn anh như nhìn một đứa trẻ.
“Điện hạ nên làm theo cách đó.”
“…”
“Nếu ngài không có khả năng làm điều đó cho người yêu duy nhất của mình thì em càng không có lý do gì để hẹn hò với một người như thế cho dù người đó có đăng quang hoàng đế đi nữa?”
“…” Anh nghiến chặt răng như không còn gì để nói.
Nhìn vết bẩn trên đầu gối in trên bộ vest trắng của anh, Penelope vội vàng trấn an đối phương trước khi anh bùng nổ.
“Thay vào đó chúng ta đừng chỉ hẹn hò mà hãy chính thức đính hôn và gặp gỡ nghiêm túc trên cơ sở kết hôn.”
“…Gì?”
“Ngài nói muốn cho cả thế giới biết chuyện này mà.”
“Chờ đã, nàng…!”
Ngay lúc đó Penelope giơ tay lấy chiếc nhẫn từ anh mà không chút do dự. Kallisto đã từng nói chiếc nhẫn vẫn chưa hoàn thiện, nhưng giờ đây nó đã rất vừa vặn với cô.
“Em có thể luôn mang chiếc nhẫn này.”
Khi những hạt ngọc xanh trên tay trái lấp lánh trước mắt cô, gương mặt của Kallisto đột nhiên tối sầm lại.
“… Nó không dễ dàng đeo vào tháo ra như một phụ kiện bình thường đâu.” Anh nắm lấy bàn tay đang di chuyển của cô và bối rối lẩm bẩm. Penelope bật cười trước vẻ mặt nghiêm túc của anh.
“Ngài đang nói dối việc nó bị nguyền rủa và không thể tháo nó ra phải không?”
Trong khi cô nhẹ nhàng đập tay anh lên chiếc nhẫn, Kallisto ngước đôi mắt ngạc nhiên nhìn cô. “…Làm sao nàng biết?”
“Bộ em ngu ngốc lắm hả? Tất cả hoàng tộc quan trọng đều đã qua đời thế nên không có cách nào để phá bỏ lời nguyền.”
Với dáng vẻ nhượng bộ khá lạnh lùng, anh gật đầu và chấp nhận như thể không còn lựa chọn nào khác.
“Nó không được giải quyết xác đáng cho lắm, nhưng nó đã biến đổi hình dạng vốn chỉ được truyền lại cho gia đình hoàng gia.”
“Một biến thể khác sao?”
“Đã từng dùng… với máu của một người cá.”
Penelope nhìn anh như một kẻ điên, Kallisto cười ngặt nghẽo khi nhận ra ánh mắt của cô. Sau đó, anh lấy một thứ khác ra và cho cô ấy xem.
“Nếu ta sở hữu phần còn lại của chiếc nhẫn này, nàng không thể thoát khỏi lời nguyền.”
Một chiếc nhẫn lớn hơn một chút so với thứ cô ấy đang đeo. Đó là một cặp với chiếc nhẫn kia.
“Đây là lý do tại sao ta sẽ tặng nó cho nàng vào lễ cưới.” Ngay sau đó, anh gấp lòng bàn tay lại và cất nó đi.
Penelope bối rối hỏi.
“Tại sao ngài không mang nó?”
“…Ta đánh mất.”
“Hả…”
“À nó không có tác dụng gì nếu nàng đã mang nó”.
Anh tiếp tục bằng cách ấn xuống trên đầu ngón áp út của cô.
“Thay vào đó thì ta sẽ giữ cái của ta trong két sắt cho đến khi nàng hoàn thành những việc mình muốn làm và sẵn sàng kết hôn”.
Đến lượt Penelope ngạc nhiên.
“…Tại sao?”
Penelope cứ cho rằng nếu cô ấy mang chiếc nhẫn chắc hẳn anh sẽ rất hào hứng, nhưng không. Thay vào đó anh nhẹ nhàng trả lời.
“Bởi vì sẽ rất khó để cả hai chúng ta ‘ngẻo’ trước khi kết hôn.”
Anh sẽ đợi cô và trong khoảng thời gian chờ đợi, anh sẽ chấp nhận rủi ro mà cô không biết được.
Ngay lúc đó, Penelope không kìm được mà làm bộ mặt méo xệch.
Tim cô đập thình thịch liên hồi và không thể chịu đựng được.
“… Vậy nếu em cảm thấy mệt mỏi với điện hạ, vứt bỏ chiếc nhẫn và mọi thứ của mình rồi chết thì sao?”
“Vậy thì bất công quá.” Anh cau mày, giống như Penelope một lúc trước, nhún vai rồi nói nhẹ. “Vậy có thể làm gì đây? Ta chỉ có thể kết thúc đời mình thôi.”
“…Điện hạ.”
“Ta đã nói mình sẽ tự sát nếu nàng chết vì thuốc độc khi không có lời nguyền lúc trước mà.”
Kallisto liếc nhìn khuôn mặt cứng đờ của Penelope và đưa tay lên chạm vào ngón áp út để chạm vào má cô.
“Sao nàng lại trưng ra vẻ mặt này đây?”
“Ha.”
Chỉ sau đó, hơi thở mà Penelope đang cố kìm chế mới bật ra. Cô không biết mình trông như thế nào khi nhìn anh lúc này.
Anh ấy không hề có dáng vẻ gì là nói đùa cả.
“… Ngài thực sự, ngài là người điên rồ nhất mà em biết.”
“Còn nàng là con chó điên hàng thật của Eckart, người thậm chí có thể yêu một người điên như ta đây.” Thái tử cười nói huyên thuyên một cách tinh nghịch.
“…Vâng ạ.” Penelope không thể phủ nhận điều đó nữa. “Em yêu ngài, Kallisto.”
Đôi mắt đỏ hoe mở to dần trở nên tràn ngập niềm vui được sưởi ấm bởi dòng chảy nhẹ nhàng của trái tim.
Dưới ánh nắng chiều như trút xuống chiếu rọi mái tóc vàng óng của anh.
Tình yêu của Penelope, tương lai của cô ấy đang tỏa sáng rực rỡ trước mắt cô.
Continue…

—–

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *