Phiên ngoại 22
Dịch giả : Ann James
Chuyên mục Truyện dịch
Cảm xúc khác lạ, tinh thần hưng phấn….
Nội dung :
***
“Ugh!”
Lưng của Penelope bị ôm chặt đến nỗi khó hít thở. Kallisto ôm cô bằng một lực rất lớn như đang cố để cô hòa vào người anh. Tiếng thở gấp gáp nóng rực của anh bên tai cô không ngừng phả ra.
‘Ơ tên ngáo này đang khóc sao?’
Penelope dùng hết sức đẩy vai anh ra khi đang nghi hoặc suy nghĩ.
“Tránh ra nào!”
“Nếu ta để nàng rời đi thêm một lần nữa …”
“Nói đến việc nhốt em. Lần tới em sẽ không đi đến nơi dễ tìm như dinh công tước đâu. ”
Kallisto càu nhàu và miễn cưỡng để cô ấy tránh ra khỏi vòng ta mình. Penelope ngay lập tức lùi lại vài bước và đối mặt với anh.
Cũng may là anh ta không khóc. Nhưng trên trán anh toát đầy mồ hôi lạnh.
Anh nhìn về phía xa không mấy hài lòng, trông anh ta xanh xao nhợt nhạt không khác gì một người ốm nặng.
Penelope hỏi. “…Ngài đang bị thương sao?”
Không biết có phải hay không, Kallisto đáp lại bằng một nụ cười.
“Khi ta chạy ra khỏi phòng họp thì có đụng độ với vài kẻ không chịu để ta đi.”
“Cedric chắc phải chịu đựng thêm một lần nữa ấy nhỉ.”
“Hả. Nàng lo cho tến ấy hơn ta? Ta đang bị bệnh đó Penelope Eckart, hình như vết thương bị nứt ra nữa rồi. Nó đau lắm đó, thật sự đau.”
Ờm, trông anh ta có vẻ cần được điều trị kịp thời. Penelope hơi lo lắng hỏi.
“Ngài vẫn… vẫn ổn chứ?”
“Ừa, có vẻ vậy.”
Sau khi Kallisto tỉnh dậy, Penelope luôn nhạy cảm về tình hình sức khỏe và tiến độ điều trị của anh. Penelope còn đang suy nghi thì thái tử khẽ thì thầm.
“Sao … sao mà nàng có thể làm như vậy với ta chứ?”
Penelope bật cười trước sự kích động yếu ớt này của đối phương.
“Em vẫn còn tức giận đấy nhé. Em đang nghiêm túc suy nghĩ về điều đó đây này.”
“…Gì chứ?”
“Em có nên chia tay với ngài và sống cuộc sống của mình hay nên thỏa hiệp và trở về cung điện ngay hôm nay?”
“Penelope Eckart! Nàng thật sự…!”
Trước những lời lẽ quá khích của cô ấy, Kallisto vội vàng thanh minh cho mình.
“Ta đã nói với nàng là ta đã sai, ta nhận sai rồi. Khi ta điều tra về linh hồn ác quỷ…cái tên điên… Hầu tước Verdandi, ta không thể không giữ an toàn cho nàng…!”
“Giữ khoảng cách nào.”
Khi Kallisto sải bước về phía cô thì Penelope lại lùi về sau vài bước.
“Em nói mình vẫn đang suy nghĩ thôi mà. Ngài đừng kích động như thế, dùng bộ não thông minh của ngài mà trò chuyện với nhau đi chứ.”
Kallisto gần như không thể ngừng tiến về phía trước, ngay cả khi anh càu nhàu thô bạo trước những lời nói của cô. Anh xoa xoa mặt mình bằng cả hai tay như bị kích động quá mức đến mức đôi mắt đỏ hoe.
“Ngài có tiếc nối nào không?” Penelope chân thành hỏi anh.
-Đến gặp thái tử nói rõ ràng.
-Tôi khuyên cô đừng làm vậy.
Như đã được cảnh báo, Penelope đã trốn thoát khỏi phòng ngủ của thái tử bằng cách tránh ma thuật của cung điện hoàng gia. Tất nhiên điều đó sẽ không thể xảy ra nếu không có sự giúp đỡ của Marienne và công tước.
“…”
Anh hiểu cô ấy đang nói ‘hối tiếc’ về điều gì, Kallisto nhíu mày và gật đầu. Dường như ai đó buộc anh phải làm vậy, Penelope ngước mắt lên và hỏi.
“Vậy cho em biết ngài rút ra được gì từ việc này.”
“… Ta không thể giữ nàng lại bằng cách giam lỏng nàng.”
“Và cho dù là thêm một lần nữa.”
“Trong tương lai bất kể ta làm gì, ta cũng không thể ngăn cản nàng làm những gì nàng muốn. Sẽ luôn là như thế.”
Anh ấy đã đạt được một nửa số điểm rồi đấy. Penelope gật đầu trong im lặng để khuyến khích anh tiếp tục.
Người đàn ông yếu ớt hiểu ý của cô, nhanh chóng thở ra một hơi dài, cuối cùng sự căng thẳng cũng không còn nữa.
“… Ha. Ta không biết chuyện quái gì với công tước ”.
“Ngài phải có một bộ óc đủ lớn để chú ý tới công tước.”
“Nàng phàn nàn với cô ta nhiều nên cô ta mới không biết chừng mực.”
Bỏ qua lời mỉa mai của cô, anh cau có đá qua câu chuyện liên quan đến Marienne.
Penelope nhớ đến ngày đầu tiên gặp Marienne và hồi tưởng lại tai mình dường như bị nhồi nhét những lời khen ngợi của Marienne dành cho cô và sự ngưỡng mộ đối với phép thuật cổ đại.
Kallisto ngầm hiểu rằng Marienne giúp cô trốn thoát.
“Ta chưa bao giờ nghĩ nàng có thể làm một hành động đáng yêu như vậy trong thời gian uống trà ngắn ngủi đó.”
“Luôn có một mối liên hệ giữa phái nữ với nhau mà.”
Penelope cười nhạo anh và khoanh tay. “À thế là chỉ vậy thôi?”
“… Thực ra, ta vẫn không biết.”
Gương mặt của Kallisto đột nhiên tối sầm lại, anh do dự một lúc mới trầm giọng hỏi.
“Làm sao ta mới có thể giữ nàng lại bên cạnh đây?”
“Ngài vẫn đang nói về việc này sao?”
Penelope nhăn nhó hơi kháng cự.
“Ngài còn gì chưa nói thì nói hết ra đi nào!”
“Ta yêu nàng, Penelope Eckart.”
Trước lời tỏ tình bất ngờ, Penelope kinh ngạc nhìn anh.
“Ta sẽ quỳ xuống trước mặt nàng cho dù là một nghìn lần để nói lời cảm ơn và một trăm lần để nàng chọn ta.”
“…”
“Nhưng bây giờ nàng muốn rời đi, ta thực sự không biết phải làm gì.”
“… Điện hạ.”
“Bây giờ thì ta đã đến cái mức độ không thể ngủ được vì nỗi sợ không biết khi nào nàng sẽ rời ta mà đi mất.”
Cuối cùng cũng thừa nhận chứng mất ngủ của mình, anh thì thầm với vẻ mặt buồn rầu.
“Nàng không thích hôn nhân cũng không thích ngai vàng, hay bất kể những gì ta làm vì nàng yêu cầu cũng làm cho nàng chán ghét.”
“…”
“Ta có quyền lực và đội quân mạnh mẽ đến nỗi có thể quét sạch các quốc gia khác, nhưng ta chưa bao giờ cảm thấy bất lực hơn lúc này.”
Môi anh nở nụ cười tươi nhưng ánh mắt lại chứa niềm đau.
Sự im lặng đột ngột xuất hiện, dường như thực sự bất lực khiến cơn giận dữ đột ngột dâng lên.
“Khi nào thì điện hạ đã làm tất cả những gì mà em yêu cầu thế?”
“Ta đã nói sẽ chuyển toàn bộ học viện và những tàn tích đến Hoàng cung.”
“Em đã yêu cầu ngài làm điều đó khi nào? Điện hạ, là ngài khăng khăng muốn làm như thế! ”
“Penelope Eckart.”
Đột nhiên, Kallisto ngừng cười và ngăn Penelope đang nói. “Tất cả những gì ta muốn chỉ là… chỉ cần có nàng ở bên cạnh ta thôi.” Với giọng nói mệt mỏi vang lên.
Chiếc mặt nạ vốn luôn cứng cỏi và đầy cám dỗ như thép biến mất, anh nhìn cô chằm chằm với ánh mắt tuyệt vọng dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Cũng giống như những gì cô ấy nhìn thấy trong lăng mộ của Leila cổ đại.
“… Từ trước đến nay ta không có bất cứ điều gì chắc chắn trong cuộc đời mình. Ta biết những thứ của mình có thể bị Nhị hoàng tử lấy mất vì thế ta không bao giờ do dự ”.
“… Điện hạ.”
“Tất cả những gì ta đã giấu trong cung điện của mình chỉ là một vài món đồ của mẹ ta hoặc những thứ ta nhận được trong khoảng thời gian có thể tin vào khả năng tài chính của bà.”
“…”
“Nhưng nàng thì khác. Ta thậm chí không thể so sánh nàng với những viên ngọc quý đẹp đẽ nhất vì nàng luôn tỏa sáng rực rỡ hơn thế. Và mọi người đang cố gắng giành lấy thứ quý giá ấy.”
Penelope chết lặng trước lời nhận xét này.
“Cái đó…”
“Người nô lệ đã cứu và bỏ lại nàng cùng với Vinter Berdandi, chỉ là một phần của chiến tranh.” (Sorry, đoạn này Ann không rõ lắm)
“…”
“Nàng cho rằng ta không biết. Ta đã kìm hãm để không vung đao kiếm kết liễu những kẻ mình muốn giết bởi vì nàng dường như tự vẽ ra ranh giới cho riêng mình. ”
Kallisto liếc nhìn về hướng mà Derrick đã biến mất. Penelope ngậm chặt miệng không lên tiếng nhưng có nỗi lo lắng luôn âm ỉ trong lòng. Cô nghĩ anh biết điều gì đó, nhưng cô không biết anh sẽ hành động theo hướng như thế này.
“Ta muốn giấu nàng đi để không ai có thể nhìn thấy cho dù chỉ là sợi tóc của nàng.”
Anh nhìn cô với khuôn mặt trắng bệch như nghẹt thở, có vẻ đã trút được những cảm xúc bị kìm nén sâu trong lòng.
“Nếu không thì ta muốn công bố cho cả thế giới này biết nàng là người yêu của ta để không ai nghĩ đến việc đưa nàng đi đâu xa khỏi ta.”
“…”
“Ta chưa thể quen với những cảm giác này, vì thế chính ta cũng không biết phải làm gì mới tốt.”
Anh lại dùng cả hai tay che mặt mình.
“Nếu ta đã nghĩ về điều này cả ngày trong lúc họp … nàng có chửi rủa cho rằng ta là một kẻ rất thảm hại không?”
Giống như một người đàn ông đang sợ hãi đối mặt với câu trả lời, Kallisto trông thực sự rất rối ren.
Khi Penelope nghe những câu chuyện thời thơ ấu của anh, cô cảm thấy thực sự có lỗi với anh. Cô cũng thường xuyên nhận lấy sự thất vọng và nhiều lúc như đi vào ngõ cục.
“… Ngài đang cố giấu em vì chuyện quái quỷ gì thế?”
“Từ tất cả mọi thứ cố gắng đưa nàng rời xa ta, bao gồm cả nàng.”
“Ha…”
Khi nghe thấy câu trả lời không chút do dự của đối phương, Penelope bực bội sờ trán.
Tuy nhiên sau khi nghe rõ điều đó khiến đầu cô cảm thấy sáng tỏ. Cô cho rằng mình biết tại sao anh ta lại hành động như một kẻ điên đến thế.
“Từ những người muốn chiếm đoạt em, bao gồm cả bản thân em …”
Sau một lúc suy nghĩ, Penelope bỏ tay ra khỏi đầu và lên tiếng gọi anh. “Điện hạ.”
“…”
“Qua đây một lát.”
Người đàn ông đứng đó nhìn cô, mở to mắt. “Hả…”
“Ngài qua đây một chút.”
Anh có vẻ bối rối vì cô gọi mình đột ngột như vậy. Penelope lặng người giây lát.
“Ngài luôn nói với em rằng hãy quay lại bất cứ khi nào em thay đổi ý định.”
Cũng may là thái tử đã đến gần cô mà không do dự nữa. “… Ta đây.”
“Ngài nhìn vào đây này.”
Sự căng thẳng kỳ lạ lướt qua khuôn mặt của Kallisto khi anh cúi nhìn Penelope và cố gắng điều chỉnh vẻ mặt và tư thế của mình khi đối diện cô.
Anh ấy đang tưởng tượng cái gì thế? Kallisto đối mặt với cô và nhắm mắt lại.
‘Cái tên ngáo này làm gì vậy trời?!’
Penelope phá lên cười và dang tay ra như vẻ cô sắp hôn anh.
Sau đó cô nắm lấy mái tóc vàng của anh trong tay.
“Này.”
Mí mắt của Kallisto vốn đã nhắm chặt lại phải hé mở lộ ra đôi đồng tử đỏ như hồng ngọc.
“Này…?”
Cô không hiểu điều gì đang xảy ra trong đầu anh lúc đó vì thế cô cũng rất tò mò.
“Em cũng yêu ngài.”
Anh chỉ hơn cô ba tuổi thôi mà.
Bọn họ đã làm gì mà đối xử khắt khe với anh như vậy chứ?
Penelope phát âm rõ ràng từng từ.
“Em cũng yêu ngài.”
“…Cái gì?”
“Ngài là người duy nhất lo lắng sao?”
“… Penelope.”
“Em cũng lo lắng nhưng em chọn ở lại đây vì tin tưởng ngài. Em không biết điều gì sẽ xảy ra vì thế em cũng đang đánh cược một ván đây. “
“Ah!”
Cuối cùng Kallisto hét lên khi cô kéo mái tóc vàng của anh.
—–