Phiên ngoại 21
- Dịch giả : Ann James
“Chào mừng trở lại, công nương!”
Nội dung :
***
Tôi há hốc mồm vì câu bất ngờ mình vừa nghe thấy. Đôi mắt xanh đang nhìn chằm chằm vào tôi khẽ rung lên trong tuyệt vọng.
Tôi không biết phải nói gì ngoài việc lớn tiếng hỏi: “… Ngài bị váng đầu sao?”
Nếu không thì còn lý do nào khác sao.
‘Quái quỷ gì thế?’
Nếu mà cái game điên khùng vẫn còn đang diễn ra với tình huống này thì tôi sẽ cố gắng nâng cao khả năng dự đoán của mình.
Nhưng game đã kết thúc rồi, kể cả mối quan hệ của tôi với Eckart và anh ta.
‘Tên khốn này bị làm sao vậy?’
Tôi vẫn đang suy nghĩ và thoáng bối rối trong giây lát.
“Anh…”
Đột nhiên, Derrick mở miệng và nhẹ giọng nói.
“Mặc dù là người thừa kế tiếp theo của Eckart, anh là một kẻ đáng khinh đã giết chết em gái bằng chính tay của mình.”
“……”
“Anh thừa nhận, mọi việc là lỗi của anh.”
“…”
“Em … khi em đến biệt thự thay vì Yvonne”
“Dừng ở đây.”
Tôi có thể đoán được những lời tiếp theo của Derrick. Tôi không thể tiếp tục nghe thêm bất kỳ lời thú nhận tuyệt vọng nào của anh ta vì tôi đang nổi da gà khắp cả người. Tôi vội vã bảo anh ta ngưng lại.
“Làm ơn dừng lại. Tôi không muốn nghe nó.”
“Anh thật sự là một kẻ ngốc, một kẻ ngốc với đôi mắt như mù.”
“…”
“Anh sẽ không tái phạm nữa đâu.”
“Ha.”
Anh ấy không nói về Yvonne.
Tôi bật ra một tiếng cười chế giễu ngay khi hiểu ra mọi chuyện. “Vậy bây giờ ngài dự tính gì đây?”
“…”
“Tôi ghét ngài, ghét đến mức phát điên. Ngài sẽ làm gì?”
Mặt anh càng nhợt nhạt hơn sau những lời của tôi.
Khi nhìn anh ta, tôi nghiến răng và khẽ nghiêng đầu.
“Sao nào? Để che giấu tình cảm của mình với em gái nuôi trước mặt mọi người, ngài ngược đãi và khinh thường cho đến khi cô ấy tự tử, rồi bây giờ tất cả những gì ngài làm là thú nhận tội lỗi?”
“… Penelope.”
“Hay là, ngài cứ chần chừ và nhốt tôi như một con chim trong phòng của ngài?”
Anh ta nghĩ tôi không nhận ra hàm ý của nó sao?
Đôi mắt xanh của anh ấy trừng to, một biểu cảm sống động nhanh chóng lướt qua.
Nhưng cho dù là xấu hổ hay đau khổ thì tôi cũng ứ thèm quan tâm.
“Tất nhiên là ngài không thể làm như vậy. Nhưng nếu ngài hành động như thế, tôi sẽ gả cho thái tử ngay lập tức.”
Không biết là may mắn hay xui xẻo nữa.
Không những tôi không có thiện cảm với tình cảm của anh ta, tôi còn biết cách châm ngòi nổ vào kẻ này một cách hiệu quả nhất.
“Penelope Eckart!”
Đúng như dự đoán, anh ta để lộ con người thật của mình với khuôn mặt nhăn nhó đến vặn vẹo.
Ngay cả khi tôi không muốn kết hôn với Kallisto, anh ấy vẫn hy vọng sẽ nhanh chóng trao lại ngai vàng cho tôi.
Nhưng đối với kẻ này, một người đàn ông mong muốn tôi đừng lấy thái tử, có thể nói rằng đây là một tác động thích hợp nhất.
“Tôi không cần sự bảo vệ của ‘Eckart uy quyền’ mà ngài vẫn nhắc đến. Tôi sẽ leo lên một vị trí cao hơn, mạnh mẽ hơn và nắm giữ nó.”
Nước da của Derrick thay đổi như thể toàn bộ máu đang trào ra khỏi dạ dày. Tôi từ từ cúi đầu về phía anh khi anh vẫn đơ như tượng, thì thầm vào tai anh ta. “Vì vậy trước khi tôi làm như thế thì ngài nên biết chừng mực mà giữ giới hạn, công tước trẻ à.”
“…”
“Tôi đã nói rồi, đi mà ôm ấp em gái của ngài cả đời đi.”
Sau khi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc hồng sẫm chảy xuống do cúi xuống sau tai, tôi đưa tay về phía anh.
Dường như anh nghĩ tôi sẽ cho anh ta một bạt tai, đôi vai anh cứng lại trong giây lát.
Nhưng tôi gạt đối phương ra và nhặt chiếc gương cầm tay rơi gần đùi anh ta lên.
“Nếu ngài đã hiểu thì hãy bảo quản nó thật tốt. Đó là di vật từ em gái ngài.”
Tôi vốn định rút tay không do dự nhưng lần này lại bị giữ lại.
“… Làm cách nào em mới có thể tha thứ cho anh?”
Anh nói với vẻ mặt như khi cầu xin Yvonne quay lại. Khuôn mặt nhòe đi vì đau đớn chả khác gì bụng anh vừa bị đâm thêm vài nhát.
“Xin hãy quên nó đi. Tất cả những gì tôi đã nói trước đây … cứ xem như lỡ lời.”
“…”
“Làm sao có thể …?”
“…”
“Em có thể gọi anh là ‘anh trai’ như trước không?”
‘Mỗi khi tôi gọi kẻ này là anh trai thì anh ghét bỏ đến mức giảm độ yêu thích cơ mà…’
Bây giờ tới lượt anh van xin tôi gọi anh bằng danh xưng này, thật trớ trêu.
‘Nếu là Penelope người đã gọi tiếng ‘anh trai’ cho đến chết kia sẽ nói gì bây giờ?’ Cô ấy sẽ vui vẻ sao? Cuối cùng cô đã được chấp nhận là gia đình ‘thực sự’ của họ.
Đáng tiếc là tôi sẽ không bao giờ thốt ra những lời đó nữa.
“Có vẻ như công tước trẻ không biết gì về chuyện này …”
Tak-
Tôi lặng lẽ hất tay ra như thể vừa chạm phải một con bọ bẩn thỉu.
“Tiếp tục giả vờ và đừng bận tâm về những gì ngài đã làm cho đến nay.”
“…”
“Hãy tự mình cảm nhận cảm giác khó chịu đó đi.”
“…”
“Có nhiều thứ có lẽ quan trọng hơn nhiều đối với công tước trẻ. Danh dự của Eckart, danh tiếng, gia đình này, sự phán xét của người khác.”
Tôi trả lại những lời mà anh ta không ngừng nhắc nhở mình, nhìn đôi mi héo rũ của anh mà chạnh lòng.
Tôi thậm chí không cảm thấy có lỗi với anh, tôi nhún vai trong khi đang dần hành hạ anh bằng cách dập tắt hy vọng không nên có của đối phương.
“Ngay cả khi đến một ngày ngài thừa nhận sự tồn tại của tôi thì ngài cũng không bắt buộc phải coi tôi như một phần của gia đình mình đâu.”
“Ngày hôm đó”
Derrick nghẹn ngào, tạo ra một âm thanh như bị mắc kẹt ở cổ họng. “Em thực sự sẽ đi sao?”
“…”
“Anh muốn ở cạnh em … dù chỉ là tư cách của một người anh trai.”
“Ta chưa bao giờ biết rằng người của gia tộc Eckart có thể trơ trẽn như vậy.”
Ngay sau đó, cả tôi và Derrick đều bối rối bởi một giọng nói không phải từ một trong hai chúng tôi mà từ một người vừa bước vào khu vực lò đốt.
“Kallisto?”
Cộp-cộp-
Anh đến gần không chút do dự. Mái tóc vàng bồng bềnh tỏa sáng lấp lánh trong nắng chiều.
“Này này, không phải ‘thời gian để tha thứ’ đã kết thúc rồi sao? Chỉ cần nghĩ về những việc ngươi đã làm với công nương cho tới bây giờ.”
Kallisto tiến về phía tôi với ánh mắt của một kẻ sát nhân. Anh nhanh chóng nắm lấy và giấu tôi sau lưng như thể Derrick đang quỳ gối kia là một mối đe dọa.
“A, điện hạ.”
Tôi hốt hoảng khẽ vỗ lưng anh ra dấu anh nên dừng lại.
Ngày đăng quang sắp đến rồi, nếu anh ta đâm chết công tước trẻ Eckart thì phiền phức lắm.
Nhưng Kallisto vẫn đứng yên và trừng mắt nhìn như kiểu anh ta đang nhổ vào mặt Derrick chật vật quỳ trước mặt.
“Chỉ cần biết ơn vì nàng ấy đã cứu ngươi khỏi Leila và để nàng ấy yên. Nếu ta là công nương thì ta đã mài kiếm cho bén rồi tiễn vong ngươi ngay từ cuộc thi săn bắn kia rồi.”
“…”
“Đừng làm nàng ấy phải khó chịu nữa. Ngươi biết đầu gối của mình không đủ giá trị để nhận được sự tha thứ của nàng ấy mà không phải sao?”
Kallisto đưa tay ra và nắm chặt vai Derrick.
Tôi có thể nhìn thấy gân xanh xuất hiện ở mu bàn tay của anh giống như anh sắp sửa bẻ gãy cổ kẻ kia ngay lập tức.
“Này!”
Tôi vội vàng kéo tay anh ấy lại và nói với Derrick:
“Xin hãy đứng lên đi, công tước trẻ.”
Cũng may, Derrick là một người đàn ông thông minh và biết rằng mình không nên hành động bất cẩn trước mặt thái tử.
Anh đứng dậy, duỗi thẳng đôi chân ra.
Dường như tất cả những lời cầu xin vừa rồi đều là dối trá. Anh ta xóa sạch dáng vẻ đau buồn ủ rũ, trở lại phong thái vô cảm như mọi khi.
“Đây là vấn đề gia đình của chúng tôi, không phải là điều mà người ngoài có thể can thiệp vào thưa điện hạ.”
Đúng như dự đoán, anh ta trả lời mà không có bất kỳ sự tôn trọng nào với vị thái tử trước mặt.
Trước câu trả lời của Derrick, Kallisto bất ngờ kéo eo tôi.
Anh vừa vuốt tóc giống như đang suy nghĩ gì đó vừa lẩm bẩm với vẻ mặt thô lỗ: “Chết tiệt! Ta bỏ kiếm lại cung điện rồi!”
‘Chuẩn ghê. Mình cũng đang nghĩ tới cái thứ mà anh ta đang tìm.’
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi tôi nghĩ đến việc ngăn chặn Kallisto trước khi anh ta mất kiểm soát mà tiễn Derrick lên trời.
“Cả hai người, làm ơn dừng lại đi. Công tước trẻ, tôi sẽ giả vờ mình không nghe thấy bất cứ điều gì ngài nói hôm nay. Hãy bảo trọng. Tạm biệt.”
“… Penelope, anh vẫn muốn nghe em nói …”
Anh ta tiến lại gần hơn và trầm giọng nói với tôi. Tôi vẫn đang thắc mắc còn chuyện gì cần để nói nữa?
“Cút.”
Nhưng trước khi anh ta tiếp cận tôi, Kallisto đã chặn lại và bắt đầu nhăn mặt cảnh cáo.
“Đừng cư xử bốc đồng như vậy nữa và bắt đầu sử dụng cái đầu khôn ngoan đó với cương vị công tước trẻ của ngươi đi. Ngươi chỉ sống một lần nhưng Eckart vẫn còn người để thừa hưởng vị trí công tước này đấy.”
“…”
“Chà, ngươi không nên bỏ lại thế giới này trước khi có cơ hội coi ta như em rể của ngươi chứ.”
“Điện hạ!”
Tôi trừng mắt nhìn anh, ngăn chặn anh ta liên tục đe dọa muốn giết người thừa kế tiếp theo của Eckart.
May thay Derrick hiểu tình hình lúc này, anh quay người rời khỏi khu vực lò đốt khi trên tay đang cầm chiếc gương của Yvonne.
Có vẻ như anh ấy cũng không thể cầm cự lâu hơn vì nước da nhợt nhạt và vết máu trên băng ngày càng lan rộng.
‘Cũng mừng vì anh ta không phải kiểu điên rồ như Eclise và Reynold …’
Khi tôi nhìn vào bóng lưng tàn tạ của anh ấy và thầm nghĩ.
Nghĩ theo cách nào đó thì Derrick đã thua thái tử, nhưng ít nhất không kết thúc bằng một cuộc xung đột như Reynold và Eclise.
“… Chả sai mà, lẽ ra ta nên chấm dứt chuyện này bằng cách dùng con dao xé nửa bụng còn lại của tên đó ra.”
Kallisto cũng nhìn vào tấm lưng của Derrick, lại đưa ra một phản ứng hoàn toàn khác.
Tôi cau mày mắng anh: “Đừng nói điều kinh khủng như vậy.”
“Vì nàng để cho tên đó sống, hắn ta mới luyên thuyên những điều nhảm nhí đó chứ.”
“Đừng bận tâm tới việc đó nữa. Tại sao ngài lại ở đây?”
Anh đột ngột ngậm miệng lại khi tôi khoanh tay nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ủ rũ của anh.
‘Làm thế quái nào mà anh lại đến đây chứ?’
Lẽ ra lúc này anh đang vùi đầu vào mấy cuộc họp chính trị với cán bộ sĩ quan mới phải.
Tôi cố tình chọn ra thời gian mà anh không thể theo dõi ngay tức khắc, nhưng thấy anh hành động vội vàng như vậy, tôi đoán anh đang không mấy dễ chịu.
Với lại nước da của anh lúc này không tốt hơn Derrick chút nào.
Sao mỗi lần các nam chính gặp mình đều nhợt nhạt như ma ấy nhỉ.
“… Ta tới đây đón nàng.”
Tôi nghĩ anh ấy vẫn đang cảm thấy rất khó chịu.
Không giống như lúc anh ta lừa Derrick, anh nhẹ giọng thì thầm khi liếc nhìn tôi. “… Khi nào xong việc, hãy cùng nhau trở về cung điện của chúng ta.”
“Quay về … Đây là tất cả những gì ngài muốn nói hả?!”
Tôi mở to mắt khi anh ấy nói ‘Hãy quay về khi nàng đã xong mọi việc.’ Tôi nghĩ mình đã thực sự phát điên lên rồi.
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay của anh và sửa lại lời nói ấy.
“Đó là cung điện của ngài, không phải ‘của chúng ta’.”
“…Công nương.”
Thái tử gọi tôi bằng vẻ mặt buồn rười rượi.
Tôi hơi khựng lại để suy nghĩ giây lát, nhưng không phù hợp để nhắc nhở anh ấy những gì đã sai. Tôi không muốn cho lắm.
“Có điều gì mà em cần phải biết không?” Cuối cùng thì tôi cũng hỏi thẳng anh ấy.
“…Ừa.”
Anh thừa nhận nỗ lực lẻn ra ngoài không phải là vô ích.
“Bây giờ thì em rõ rồi.”
“Vậy lần này ngài định nhốt em ở đâu? Một nơi khỉ ho cò gáy ngay cả chim hay chuột đều không mò đến được?”
Tôi có thời gian và kỹ năng để đối phó với mấy thứ đó đấy anh biết không?
Mặc dù giả vờ như không biết anh ta đã làm gì, gương mặt của Kallisto càng trở nên tái nhợt hơn sau những lời dọa nạt đó của tôi.
“Không không. Mẹ kiếp, tất cả là ta sai.”
Dường như lo sợ tôi sẽ biến mất ngay lập tức, Kallisto chạy đến và ôm chặt lấy tôi bằng cả hai tay.
“Ta biết rồi. Chết tiệt thật, đừng có cãi nhau nữa, cứ như vậy khiến ta phát điên lên mất.”
—–