Phiên ngoại 18
- Dịch giả : Ann James
Vậy ngài sẽ không cho con một lời từ biệt.
Nội dung :
***
Câu nói này không phải như xin phép mà là một lời thông báo đến với ông.
Tôi không cần phải cầu xin công tước nữa.
“Penelope.” Công tước ngạc nhiên rồi nhanh chóng hỏi tôi. “Con đi đâu, bỏ nhà đi ư? Hả?”
“Bất cứ đâu.” Tôi trả lời rất khẽ sau một thời gian ngắn im lặng.
“Vậy ngài sẽ không cho con một lời từ biệt.”
“Penelope!”
Mặt công tước tái mét giống như khi ông ấy nghe tin tôi đã gặp Yvonne.
“Chúng ta vẫn chưa kết thúc cuộc nói chuyện lần trước. Dù ai có nói gì đi nữa, con là con gái của ta. Làm sao cắt đứt mối quan hệ giữa cha và con cái được!”
“Con biết ngài sẽ nói điều đó.”
Tôi gật đầu trong im lặng.
“Vậy thì từ nay, xin đừng quan tâm con làm gì nữa.”
Trò chơi kết thúc, tôi phải trải qua một tương lai mà mình không nắm bắt trước được ở thế giới này. “Bất cứ nơi nào con đi, bất cứ điều gì con làm ở đó, ngay cả khi con kết hôn với một người mà ngài ghét đi chăng nữa.”
“Penelope Eckart!” Công tước trừng to mắt hét lên.
“Con bị làm sao vậy? Không quan tâm con làm gì ư!”
Khi ông ấy hỏi, ông nhìn vào khuôn mặt vô cảm của tôi và đột nhiên im lặng. Có vẻ như đã tìm ra lý do.
Một lúc sau, công tước thì thào với vẻ mệt mỏi.
“Ta là người đưa con đến đây, ta thừa nhận mình đã không chăm sóc cho con chu đáo.”
“……”
“Nhưng giờ đây ta chỉ còn lại một đứa con gái và ta đã hiểu được mọi chuyện. Con chỉ vừa cho ta biết về tin tức của Yvonne, và bây giờ con lại nói với ta điều này? Huh? Uh, con làm trái tim của cha mình tan nát mất thôi.” Vẻ mặt đầy đau khổ và phiền muộn của công tước khiến trái tim tôi xao động.
Công tước là một người có trách nhiệm. Thêm vào đó, vì cảm thấy có chút tội lỗi với tôi nên ông sẽ ra sức bảo vệ tôi nhiều hơn nữa.
Tất nhiên, tôi biết những lời nói và hành động của ông đối với mình không đơn giản chỉ vì trách nhiệm hay mặc cảm tội lỗi. Bây giờ tôi đã cảm nhận được một chút tình cảm người thân với ông và có lẽ ông cũng đã xem tôi như một gia đình thực sự.
Nhưng cũng vì nó mà tôi đã trải qua những ngày tháng địa ngục với trái tim như chia hai nửa khi mong muốn tình thân và ước ao được bọn họ công nhận.
Sự hận thù của họ khiến tôi phát điên và dày vò đến đau khổ, giống như niềm tự hào bị đạp đổ mỗi khi những lời xỉ nhục không ngừng tuôn ra.
Bất cứ khi nào tôi nhìn thấy công tước, tôi đều bối rối bởi sự xung đột giữa hai cảm xúc trào dâng không dứt.
“Ngài không trách con vì đã giết Yvonne.”
Nhưng mà.
Cho dù tôi đã đến tận đây nhưng tôi vẫn hơi sợ với nỗi lo cho rằng họ sẽ đổ lỗi cho mình. “Con cũng cần thời gian và cơ hội để không đổ lỗi cho những người trong dinh thự này, thưa cha.”
Họ chưa một lần hỏi tôi một điều như thế.
Suy nghĩ và cảm giác của tôi như thế nào.
Đôi mắt của công tước ngày mở to hơn như thể chưa bao giờ ngờ tới sẽ nghe câu này từ tôi. Ông mím chặt môi và quai hàm căng cứng, mọt lúc lâu sau mới dần nới lỏng.
“…… Penelope bé nhỏ của cha. Con vẫn nghĩ đó là”
“……”
“Con vẫn còn oán giận ta sao?”
Đôi mắt xanh của ông không ngừng rung động.
Tôi giương mắt nhìn và cuối cùng cũng thừa nhận. “Vâng.”
“Haa”
Công tước đưa tay lên và từ từ lướt qua mặt mình.
Có lẽ vì quá sốc nên đầu ngón tay của ông đang khẽ run rẩy.
Tôi vẫn cười như những lúc ông nói ‘Đừng quên chú ý hình tượng’ như ông vẫn luôn nói mà không biểu hiện gì để trấn an ông.
Đối với Yvonne thì ngài ấy là một bậc cha mẹ hết lòng yêu thương con cái và thỉnh thoảng ông ấy cũng trao tình thương đó cho tôi. Nhưng đối với Penelope, ông là một người cha khắc nghiệt biết bao nhiêu.
“Con không thể tha thứ cho ngài.” Tất nhiên đối với tôi là thế.
“Tất cả mọi người trong dinh thự công tước, bao gồm cả Derick và Reynold, những người đã lăng mạ con.”
“…”
“Và công tước, người đã bỏ mặc và bao che cho tất cả.”
Xét về một khía cạnh nào đó thì công tước có vẻ không có nhiều lỗi lầm gì.
Ông nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi nghèo với tấm lòng nhân hậu, nhưng cũng từ đó mà nhiều rắc rối xảy ra với cô.
Ông ấy không phải là người không có chí khí. Khi tôi cư xử khác biệt theo hướng tích cực hơn, mối quan hệ với công tước nhanh chóng được cải thiện phần nào.
Cũng như với những người khác.
Có lẽ sự khinh bỉ và phân biệt đối xử là những gì Penelope ngu ngốc tự mang lại cho bản thân.
“Nhưng rốt cuộc Penelope vẫn là con.”
Sự phân biệt đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Nếu tôi phủ nhận, mặc dù tôi đã quyết định ở lại thế giới này, thì cái chết của đứa trẻ cứ lặp đi lặp lại cho đến khi linh hồn nó tan rã.
Sự thất vọng, khao khát, đau khổ rồi tuyệt vọng.
Ai có thể hiểu được những cảm xúc đó?
“Penelope.”
Lời nói điềm tĩnh của tôi buộc công tước phải lên tiếng gọi tôi.
Nước da tái nhợt và ánh mắt đau buồn, vẻ ngoài của công tước lúc này giống như một người đang bị nghẹt thở.
“Tại sao, tại sao bây giờ …. Lúc này lại…”
Từ trước đến nay tôi vẫn ổn, nhưng tại sao bây giờ tôi lại nói ra những điều như vậy chứ?
Theo quan điểm của ngài ấy, tôi nghĩ đây có thể là một thông báo khá đột ngột.
Tôi đã ở với công tước và gia đình mình một cách chừng mực vừa phải đến mức dường như không có vấn đề gì cho đến bây giờ.
“Đối với ngài chắc hẳn điều này khá bất ngờ. Con đã không thể hiện nhiều về bản thân của mình, đôi khi còn có hành động ngu ngốc nữa.”
Tôi nhún vai và nói.
Môi của Công tước hé mở như có điều gì đó muốn nói. Nhưng tôi kiên quyết ngăn ông lại và tiếp tục lên tiếng.
“Nhưng ngài chưa bao giờ hỏi con một lần.”
“…”
“Khi Derick thù địch với con mà không có lý do gì to tát, khi Reynold buộc tội con là kẻ trộm chiếc vòng cổ và khi ngài phát hiện ra người hầu của mình nhúng tay vào việc ngược đãi và bỏ đói con.”
“……”
“Ngài chưa bao giờ hỏi con liệu con có thực sự ổn hay không.”
“Penelope.”
“Con đã hành động như thể mình không sao không phải vì vết thương của con đã lành. Con chôn vùi nó vì có vài thứ quan trọng hơn thế.”
Để sống sót, tôi phải cầu xin trong tuyệt vọng và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Và nó trở nên nặng nề gấp bội khi thời gian trôi qua mỗi ngày.
Bởi vì tôi ngày càng mong đợi nhiều hơn từ công tước và không muốn mình bị tổn thương khi con gái ông quay lại.
Tim tôi nhói đau khi nghĩ đến điều đó rồi tự an ủi mình. ‘Không sao đâu. Bây giờ đã kết thúc rồi mà. ‘
Tôi hít thở sâu và dần bình tĩnh hơn.
“Nhưng sau khi gặp Yvonne, con nghĩ mình có thể hiểu được cảm xúc của Công tước, và tại sao các anh lại đối xử như thế với con.”
“……”
“Con không nghĩ rằng tất cả sự quan tâm mà ngài dành cho con là để thay thế cho Yvonne, vì thế con sẽ rời đi.”
Khuôn mặt ông dần nặng nề hơn.
Cuối cùng tôi cũng gục đầu xuống khi thấy đôi mắt nhăn nheo của ông chuyển sang màu đỏ ngầu.
“Con, con nhất định phải rời đi sao?” Công tước nhìn tôi kèm theo giọng nói run rẩy.
“Nếu …. con ở lại bên cha, ta sẽ không ngừng xin lỗi và có thể lúc đó con sẽ tha thứ cho ta.”
“Con cũng vậy, con cũng muốn rũ bỏ đi tất cả mà cảm nhận sự thư thái vào lúc này.”
Tôi chậm rãi lắc đầu với vị công tước đang có một tia hy vọng mờ nhạt.
“Theo thời gian, con hy vọng một ngày nào đó con có thể đối xử chân thành với cha mà không phải như đã từng giả vờ ngượng nghịu.”
“Ngài cũng đừng tiếp tục đối đầu với thái tử. Hơn nữa thì con cũng không có ý định gả cho anh ấy ngay lúc này.”
Công tước mở to mắt và cứng người trước lời nói của tôi. “…… Penelope thân yêu của ta. Không phải như vậy. Ta, ta chỉ muốn hắn nói cho con!”
Ông vội vã hét lên nhưng sau đó đột nhiên ngưng bật.
“Không, không. Có lẽ điều này đối với con lại nghe như một cái cớ mà thôi.”
“……”
“Ta sẽ cố gắng kìm chế nhất có thể từ bây giờ.”
Thật ra cũng không quan trọng liệu công tước có thực sự làm điều đó cho tôi hay không.
Nhưng bây giờ Kallisto đã đủ lo lắng và tôi không muốn anh ấy thêm sầu muộn với suy nghĩ rằng tôi có trở về nhà của mình hay không.
“Ý con muốn nói ngài đừng làm bất cứ điều gì cho con thêm nữa công tước ạ và con cũng không liên quan gì đến những vấn đề chính trị kia.” Tôi nhẹ nhàng xoa dịu người đang đau buồn kia.
Thành thật mà nói, tính cách như cái hố lửa của Kallisto có thể dẫn đến sự diệt vong của một đất nước hoặc sự sụp đổ của giới quý tộc vì vậy cũng cần phải có sự kiềm chế thích hợp của công tước.
Ông uể oải gật đầu, dường như đã hiểu tất cả những gì tôi nói.
“Bây giờ con nên rời đi rồi.”
Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình. ‘Anh ấy chắc đã phát hiện ra rồi nhỉ.’ và lo lắng nghĩ cần nhanh chóng quay trở lại nếu không thì cung điện bị lật tung lên mất thôi.
“Ah, đợi một chút.”
Công tước vội giữ tôi lại khi tôi chuẩn bị quay đi. Sau đó ông lấy một thứ từ dưới bàn ra.
“Hãy mang nó theo bên mình, Penelope.”
Đó là một hộp gỗ kích cỡ to hơn một chút so với hai bàn tay gộp lại.
“Cái này là gì?”
Tôi nhìn công tước với ánh mắt tò mò.
Thay vì trả lời tôi, ông thận trọng nói. “Con có thể mở nó ra.”
Tôi chỉ định cầm nó nhưng trái tim tôi trở nên yếu ớt khi nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhúm trông rất tuyệt vọng của ông.
‘Được rồi, đây sẽ là món đồ cuối cùng.’
Tôi với tay để mở khóa hộp gỗ và mở nắp ra. Khi nhìn thấy những món đồ trong đó, mắt tôi trừng to kinh ngạc.
“Đây là”
“Một bộ công cụ khai quật di tích.”
Nhíp, kính lúp, thước dây, cọ đủ loại, búa, cái đục ….. chúng được đặt ngay ngắn trên một tấm lót mềm mại.
Công tước nhẹ nhàng thêm một lời giải thích.
“Bởi vì nó có ma thuật giảm độ nặng nên mang theo nó cũng không mấy khó khăn. Và mỗi công cụ đều có ma pháp bảo vệ lên vật được tác động nên khi dùng sẽ không lo bị trầy xước gì cả.”
Tôi sững sờ nhìn chúng và từ từ ngẩng đầu lên. “Tại sao lại…” Rồi nhìn ông với đôi mắt run rẩy.
Vào ngày hôm nay ông mới gặp Marienne và nghe được câu chuyện của tôi.
Tôi không rõ làm thế nào mà công tước biết và giao những thứ này cho mình.
“Mấy ngày trước, ta cùng thái tử có một cuộc gặp gỡ riêng với nhau.” Công tước nói mà không nhìn thẳng vào của tôi.
“Từ trước ta chỉ nghĩ rằng con bị nhốt trong hoàng cung là do điện hạ và con không liên lạc trong nhiều tuần ngoại trừ một bức thư gửi cho quản gia. “
” Việc đó…” Tôi không biết nên nói thế nào khi nghe giọng công tước có vẻ ít nhiều đã bị tổn thương.
Sau cuộc nói chuyện với Cedric, tôi đã bí mật gửi thư. Nhưng tôi không ngờ công tước biết mình đã gửi một lá thư cho người quản gia.
“Ông ấy là một chiến lược gia.”
Tôi đang suy nghĩ về chuyện đó và khẽ cau mày.
“Ta nói hắn ta ngừng việc đó lại nhưng mà tên nhóc ấy! à, không là bệ hạ chế nhạo ta vì không biết con đã đi đâu và nếu ta đi tìm con, tự tìm thì… ” Công tước nói và nắm chặt tay.
Ông ấy để tâm tới những gì tôi vừa nói, ông rất tôn trọng thái tử nhưng không thể chịu đựng được kẻ điên ấy như một con người bình thường.
Tuy nhiên ông cũng không tỏ thái độ quá mức dữ dội.
Đột nhiên, công tước cười một cách chán nản và nhếch mép tự giễu. “Ta đã là cha của con trong sáu năm qua.”
“……”
“Ta thậm chí còn không nhận ra con quan tâm đến khảo cổ học.”
Tôi nhìn ngạc nhiên nhìn ông.
“Công tước, việc đó…” Không biết phải nói sao nhưng đó không phải lỗi của ông.
Penelope trước đây, không, tôi sẽ không đặc biệt quan tâm đến điều đó.
“Bởi vì con không nói ra.”
“Không, tất cả là do ta bất cẩn.” Công tước cố chấp muốn nhận lỗi về mình.
“Có lẽ giống như con đã nói, ta không xứng đáng được gọi là cha của con thêm nữa.”
“……”
“Ta xin lỗi, con yêu của ta. Nhưng mà “
“……”
“Con sẽ nhận nó như món quà cuối cùng từ người cha này chứ?”
Tôi không nhìn ông mà nhìn xuống bộ dụng cụ khai quật. ‘Có vấn đề gì không nếu mình nhận món đồ này.’
Thành thật mà nói thì tôi đã rất lo lắng.
Tôi đến đây để đặt dấu chấm cho mối quan hệ không mấy tốt đẹp nhưng nếu tôi nhận món quà có lẽ sự khó chịu vẫn sẽ tiếp tục không dứt. Nhưng suy cho cùng đó chỉ là sự dày vò vô ích.
Dù cố gắng đến đâu thì tôi cũng không thể tìm ra lý do để không chấp nhận nó.
“Cảm ơn ngài.”
Tak-.
Tôi khóa nắp hộp lại và đứng dậy, sau đó khẽ cúi đầu. “Xin hãy bảo trọng, công tước.”
“Ừm. Con cũng thế.”
Sau cùng ông cũng không thể nói gì thêm nữa rồi lấy một tay che mắt mình.
Lần cuối rồi.
Đây là lời tạm biệt thực sự với công tước, điều mà tôi không thể thực hiện trong buổi lễ trưởng thành khi ấy.
—–