Phiên ngoại 08
- Dịch giả : Ann James
Hỡoooo !!!!!!
Nội dung :
***
Đây có phải là ảo giác không? Tôi căng mắt nhìn người đang ở trước mặt mình.
Yvonne chắc chắn đã chết rồi cơ mà.
Sau trận chiến ác liệt tại tòa tháp, tôi đã đẩy cô ấy xuống và đánh bại cô ta. Nhưng.
“Ah, sao ngươi lại”
Hay Leila vẫn đang sống trong tấm gương sự thật?
Tôi không hiểu cái mô tê gì hết.
Các thuật sĩ cổ đại và Leila đều có khả năng đỉnh của chóp nên có lẽ họ có thể làm một cái gì đó như thế này.
Bối rối và nghi ngờ được giải quyết nhờ sự xuất hiện của Yvonne.
“Ngươi”
Tôi nghi ngờ vào mắt mình khi nhìn thấy chiều cao của Yvonne vừa đủ chạm đến eo tôi. Dù chỉ có mái tóc hồng và đôi mắt xanh, tôi cũng không thể nhận ra ngay.
‘Cô ấy’ không giống Yvonne, cô ấy có khuôn mặt bầu bĩnh và thân hình nhỏ nhắn.
“Dù sao đi nữa thì ngươi có phải là Yvonne Eckrat không?”
Một đứa trẻ lạ với mái tóc hồng đáng yêu, run rẩy khi nghe thấy cái tên thốt ra từ miệng tôi. Tôi gần như đã chắc chắn về điều đó.
“Đây không phải là Leila.”
Chính xác mà nói, đó là ‘Yvonne thật’ trước khi cô bị Leila chiếm hữu. Có lẽ lúc này cô ấy tầm khoảng tám tuổi.
Tôi cảm thấy bối rối trước bộ dạng của đứa trẻ, tôi lắp bắp mở miệng.
“Ngươi …. ngươi còn sống? Làm thế nào ngươi đến được đây?”
Đầu óc tôi rối bời. Không có câu chuyện như vậy trong trò chơi gốc, ngay cả trong kết thúc ẩn của chế độ thường và chế độ khó mà tôi đã tham gia.
Drrrt ~.
Ngay khi tôi tiến lại gần Yvonne hơn một bước, có thứ rung lên mạnh mẽ trong tay tôi. Chiếc gậy gãy dẫn tôi đến đây đang phát ra ánh sáng của chính nó.
Sau đó, mắt tôi và Yvonne hướng về cây gậy gương cầm trên tay tôi. Ngay lúc đó, đứa trẻ nhăn mặt và lườm tôi một cách sắc lẹm.
“Tại sao”
Khi tôi do dự dưới cái nhìn chứa đầy sự thù địch. Tak ~
Đột nhiên Yvonne giật lấy cái gương trên tay tôi và bắt đầu chạy.
“Ơ, Ơ! Nàyy!”
Khi đang ngơ ngác về những gì chỉ vừa xảy ra trong nháy mắt, tôi hoảng hồn rồi bắt đầu đuổi theo.
‘Tại sao cô ta lại đột ngột giành lấy cái thứ ấy? Cô ta là Leila mà không phải Yvonne sao? Đó là lý do tại sao cô ta chú ý tới món đó đầu tiên?’
Trong khi theo sau đứa trẻ đang biến mất trong khoảng đen, hình dáng của Yvonne hiện lên trong tâm trí tôi.
Nhưng khoảng cách không hề thu hẹp dù tôi đã dùng hết sức cha sinh mẹ đẻ đuổi theo cổ.
“Hộc … Hộc …! Sao ngươi lại chạy! Nếu định đánh nhau thì xử ở đây luôn đi!”
Tôi hét lớn, khiến hơi thở dồn dập mà cũng muốn sái cả quai hàm.
Tuy nhiên Yvonne không nhìn lại như không hề nghe thấy tôi nói.
‘Ôi, mình thậm chí còn không thể đuổi kịp cô ta. ‘
Ngay cả khi Yvonne có món đồ của tôi và trở nên trẻ tuổi, tôi vẫn có thể đối phó với cô ấy mà không cần phép thuật. Đó là lý do tại sao tôi nghĩ rằng cô ấy đang trốn chạy mình như vậy.
Đột nhiên, ở cuối không gian nơi chỉ có bóng tối vô tận, có một cánh cửa hình vuông phát ra ánh sáng trắng.
Yvonne dừng bước và quay về sau nhìn lại như đang trêu chọc tôi.
“Yvonne! Chờ đã, nói chuyện với tôi! Ngươi bị sao vậy?”
Nhưng ngay cả trong sự phản đối kịch liệt của tôi, Yvonne đã biến mất khỏi ánh sáng rực rỡ.
“Không! Nếu định đi thì phải trả lại cây gậy gương cho tôi chứ! Nàyy-!”
Cùng lúc đó, cánh cửa hình vuông bắt đầu biến mất.
‘Chết tiệt, mình sắp nổi cơn điên lên rồi!’
Tôi nhanh chóng chạy hết tốc lực nhưng tốc độ ô cửa dần thu hẹp còn nhanh hơn nhiều. Tôi nghiến răng và cố gắng tăng tốc hơn nữa.
Ngay trước khi ánh sáng hoàn toàn biến mất,
Gần như bổ nhào vào đó, tôi đã nghĩ không biết bao nhiêu lần về việc làm thế nào để đánh bại Yvonne một cách hiệu quả nhất khi cô ta đã trở thành một đứa bé.
Sau đó một màu trắng sáng chói lóa bao trùm lấy mắt tôi.
****
Khi tôi mở mắt ra, không gian đen tĩnh lặng biến mất và thấy mình đang ở một nơi xa lạ.
“Hả. Đây là đâu?”
Tôi dần bình tỉnh trở lại và nhận ra đây là một con phố chính gần dinh thự của công tước.
‘Lễ hội ư?’ Tôi có thể dễ dàng đoán được tình huống gì đang xảy ra vì đã đến đây một lần.
Sau khi ánh hoàng hôn dần buông xuống, những con phố mà người dân thường lui tới càng đông đúc hơn.
Các con phố, nhà hàng, cửa tiệm với những món đồ trang trí đầy màu sắc.
Mọi thứ sống động như khi tôi đến với anh em nhà Eckart trước khi cứu Eclise.
‘Đây không phải là thật.’
Sống động lung linh như thế nhưng chỉ là ảo ảnh.
Bởi vì không có một lễ hội nào ở thủ đô được tổ chức trước khi Hoàng đế đăng quang.
Khi tôi đang chú ý tìm kiếm một người, những người khác vẫn rất bình thản đi xuyên qua cơ thể tôi.
‘Yvonne ở đâu?’
Để thoát ra khỏi nơi này, tôi phải tìm ra đứa nhóc đã kéo mình đến đây trước đã.
Khi tôi đang lang thang, đi ngang qua mọi người.
“Anh ơi! Nhìn bên kia kìa!”
“Yvonne! Đừng chạy!”
Cái tên tôi đang tìm đột nhiên vang lên bên tai. Ngay sau đó tôi quay đầu về hướng phát ra âm vang.
“Nhìn cái này này, nó rất đẹp đúng không?”
Yvonne, người mà tôi đang tìm kiếm đang cười rạng rỡ với chiếc gương cầm tay trước cửa hàng tạp hóa.
Mặc dù thiếu một số đồ trang trí so với vẻ ngoài lúc ban đầu nhưng tôi chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra đó chính là món đồ của mình.
‘Này nhóc!’
Tôi vừa chạy vừa hét thì phải đột ngột dừng lại.
Tiếng của tôi không hề phát ra âm vang.
Tôi đưa tay ra định giật lấy món đồ nhưng chỉ có thể lướt qua Yvonne như vô hình.
‘Cái gì, tại sao lại như thế này?’
Tôi quá bối rối luôn.
Ngay khi ấy, ai đó vừa thở hổn hển vừa hét toáng lên với Yvonne.
“Đừng chạy! Anh đã nói là rất nguy hiểm vì có rất nhiều người rồi cơ mà!”
‘Reynold?’
Một Reynold rất trẻ, trông giống như học sinh tiểu học, nói với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Nếu em còn như thế anh sẽ đưa em về đấy.”
“Em xin lỗi anh…”
Yvonne nghe mắng xong thì ủ rũ đáp lại.
“Đưa anh xem nào.”
Anh lấy đi chiếc gương mà Yvonne đang cầm rồi quan sát nó. Hai anh em với mái tóc hồng đáng yêu trông như sinh đôi vậy.
“Chậc chậc, cái này có gì hay ho chứ? Nó có ở khắp nơi cơ mà.”
“Thô lỗ quá đấy. Hình như nó được làm bằng đồng chất lượng thấp.”
Tiếp lời của Reynold là một giọng nói cứng rắn.
‘Derick?! ‘
Tôi há hốc miệng theo đúng nghĩa đen luôn.
Lý do khiến tôi bị sốc hơn khi nhìn thấy bé Reynold là vì vẻ ngoài của Derick thời niên thiếu quá đỗi quen thuộc.
‘Điên thật, sao trông giống lúc mình biến thành thiếu niên với chiếc vòng tay ma thuật quá vậy trời??’
“Anh ơi em thích cái này, nó xinh mà, sáng bóng lung linh còn đẹp hơn so với những cái khác.”
Yvonne chu miệng đáng yêu.
Lần này chủ cửa hàng tạp hóa ra tay.
“Cô bé có mắt thẩm mỹ quá! Đây không phải là một chiếc gương bình thường đâu! Nó là một chiếc gương được sử dụng bởi những người cổ đại của phương tây xa xôi. Có một sức mạnh bí ẩn ở trong đấy.”
“Oh, em chờ ở đây, Yvonne. Anh sẽ mua cho em một thứ đẹp hơn thế này nhiều.”
Reynold cắt lời người chủ đang háo hức giới thiệu sản phẩm và chạy đến cửa hàng phụ kiện gần đó.
‘Tính khí của anh vẫn giống như khi còn là đứa nhóc ấy nhỉ.’
Khi bước ra xa và quan sát tình hình, tôi nhìn chằm chằm vào mái tóc hồng đang rời đi. Tôi có một suy nghĩ mơ hồ về những gì mà ảo ảnh này đang hiện hữu trước mắt mình.
Đây là ngày họ lạc mất Yvonne ‘thật’.
“Em có muốn cái này không Yvonne?”
Đột nhiên, Derick hỏi, chỉ vào chiếc gương cầm tay mà Reynold đã để lại. Yvonne gật đầu với đôi mắt lấp lánh.
“Vâng có ạ.”
“Cái này giá bao nhiêu?”
“Lựa chọn sáng suốt đấy! Chỉ cần ba lượng bạc thôi!”
Bất chấp cái giá cắt cổ, Derick vẫn mua mà không hề có lời than phiền tiếc rẻ.
Anh nhận chiếc gương từ người chủ, đưa nó cho Yvonne và nói.
“Đây, hãy cẩn thận để không bị Raina nhìn thấy nhé. Nếu mà đến tai của cha thì sẽ là một thảm họa cho bọn mình đấy.”
“Woaa! Anh Derick là tuyệt nhất!”
Yvonne nhảy lên với vẻ mặt hạnh phúc và xoa má Derick. Derick mỉm cười rồi xoa đầu cô em gái dễ thương của mình với ánh mắt cưng chiều.
Tôi tròn mắt ngạc nhiên vì không thể tin được cũng có lúc một người chỉ nở nụ cười như một cỗ máy lại có thể mỉm cười nhẹ nhàng trìu mếm như vậy.
Boo-woo, Boo-woo-!
Bỗng tôi nghe thấy một tiếng động lớn từ xa.
Có một đám đông mặc những trang phục sặc sỡ sắc màu đang diễu hành giữa đường.
“Yvonne, nắm chặt tay anh nào.”
Derick nói rồi nắm lấy tay Yvonne.
Đó là một bàn tay rất nhỏ, không giống như khi anh ấy đưa tay mình ra với tôi.
Tất nhiên, nó lớn hơn so với bàn tay của Yvonne, nhưng giờ khắc này anh vẫn là đứa bé mà thôi.
“Anh Reynold thì sao ạ?”
“Em ấy không phải là một đứa trẻ, em ấy sẽ tự đến được thôi.”
Hai anh em nắm chặt tay nhau trò chuyện vòng vo rồi lui vào ven đường. Trong khi đó, đoàn diễu hành đã đến gần họ.
Tôi đại khái đã đoán được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Nhưng trong tình trạng lúc này, tôi bất đắc dĩ không thể làm gì khác ngoài việc đứng nhìn sự việc đang diễn ra trước mắt mình.
‘Đây là quá khứ đã xảy ra.’
Việc gì đến thì cũng đến, dần dần Yvonne bé nhỏ nhanh chóng bị cuốn đi bởi đám đông mặc dù hai người đã cố gắng nắm chặt tay nhau.
“Anh ơi!”
“Yvonne!!”
Derick hét lên trong tuyệt vọng khi thấy Yvonne dần xa mình.
“Tránh ra!”
Chen chút vào trong đám đông, anh vươn tay với lấy Yvonne. Nhưng vẫn chưa đủ.
Bờ vai bé nhỏ lướt qua trước mặt, tôi gạt suy nghĩ chỉ có thể đứng nhìn và cố gắng đưa tay ra nắm lấy tay đối phương.
‘Ôi không.’ Nhưng nó chỉ trôi qua thôi.
Đôi mắt xanh đẫm lệ nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
‘Mình nên làm gì đây?’
Tuk, tuduk. Đột nhiên, một thứ gì đó lăn trên sàn thu hút tầm mắt tôi.
Derick mua cho cô ấy chiếc gương cầm tay và nó đang lăn lộn dưới chân mọi người, Có lẽ cô ấy đã làm rơi nó.
Có một ánh sáng yếu ớt phát ra nơi đó.
‘Chết tiệt.’
Tôi nghiến răng chạy đến đó.
Và ngay trước khi chân ai đó giẫm lên cái gương, tôi đã kịp giật lấy nó. Không giống như những người khác, chiếc gương không lọt qua và nằm trọn trong tay tôi.
“Chết tiệt! Yvonne! Yvonne!!!”
Lúc đó, một âm thanh tuyệt vọng vang lên.
Derick đang lo lắng đứng một mình tại vị trí bị tàn phá nơi đoàn diễu hành vừa đi ngang qua khi ánh mắt vẫn không ngừng tìm kiếm bóng dáng em gái.
—–