Phiên ngoại 07
- Dịch giả : Ann James
Nghe xàm dễ sợ thiệcc
Nội dung :
***
“Sao chứ?”
Nghe xàm dễ sợ thiệt.
Đây chính là lý do tại sao anh ấy quyết định tổ chức đám cưới trong bí mật mà tôi thậm chí còn không biết đấy hả?
“Hah, vậy tại sao ta lại bị bỏ lại ở nơi chết tiệt này?”
Cơn tức giận đang ngùn ngụt tăng vọt. Tôi thực sự đã chịu đủ rồi nhé.
Từ bỏ cơ thể đang chết dần vì bệnh ung thư, cứu sống Kallisto, dốc hết lòng lo lắng cho đến khi anh tỉnh dậy.
Sau khi dần khỏe lại, anh ấy bảo tôi đừng quay về dinh thự công tước nên tôi vẫn ở lại cung điện mà không nói gì.
“Tên khốn kiếp vô ơn bạc nghĩa! Em đã từ bỏ cơ thể, lẫn gia đình cả trường đại học của mình và cứu mạng anh đấy!”
Tôi chửi hăng hái đến nỗi thốt ra lời thô tục và quên luôn cả sự hiện diện của Cedric đang ở trước mặt mình.
“Công nương cho rằng ngài ấy làm vậy chỉ vì lợi ích riêng của ngài ấy sao?”
Không giống như trước đây, Cedric nghiêm túc hỏi. Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
“Ý ngươi là sao?”
“Ngài đang có suy nghĩ rời khỏi hoàng cung, à không, hoặc có thể là rời khỏi thủ đô.”
“…”
“Đó là lý do tại sao ngài âm thầm tìm hiểu việc nhập học vào Học viện mà không nói bất cứ điều gì.”
“Việc đó…”
Tôi không biết phải nói gì nữa. Bởi vì cho đến nay tôi chưa làm bất cứ điều gì như thế trước mặt Kallisto.
“Làm thế nào”
“Tôi không cho là công nương không biết điện hạ sẽ để ý đến.”
Không, tôi thực sự không biết.
Tôi không biết Kallisto đã dõi theo nhất cử nhất động của mình kỹ càng đến thế, khi mà tôi làm những việc kia như chỉ để giết thời gian.
“Nếu đó là việc ngài phải làm thì ngài đã đặt dấu chấm cho trận chiến này rồi.”
Cedric thêm vào với một nụ cười cay đắng trước bộ dạng hoang mang của tôi.
“Ta vẫn chưa quyết định…” Tôi lẩm bẩm, tìm một lý do nào đó.
“Ta chỉ muốn tự mình quyết định những gì bản thân muốn làm.”
Một lời biện hộ và giọng điệu cũng đã thay đổi.
Cedric cười toe toét trước câu trả lời ủ rũ của tôi.
“Tôi không có ý trách móc gì về kế hoạch của công nương. Ngược lại, tôi còn muốn biết công nương sẽ làm gì nếu như thái tử có thể nhanh nhạy hơn một chút trong chuyện này.”
“……”
“Không địa vị, không quyền lực, không tài sản. Ta không quan tâm đến bất cứ điều gì.”
“……”
“Làm sao ngươi có thể nắm bắt được?”
Kallisto hiểu suy nghĩ của Cedric, nhưng đồng thời cũng không thực sự hiểu hết được.
“Kẻ cứ thích thông báo kết hôn theo cách đó là ai cơ chứ?”
Nếu ai cũng lo lắng về việc đối phương rời đi mà bắt ép vội vã kết hôn thì thế giới này sẽ chỉ toàn là những cặp vợ chồng mà thôi.
‘À nhỉ, đây là game hẹn hò cơ mà.’
Khi tôi nhận ra sự mâu thuẫn trong lời nói của mình và buông lời mỉa mai, Cedric nhẹ nhàng gật đầu.
“Tôi đồng ý với điều đó.”
“Ta không muốn kết hôn theo cách này.”
“Tất nhiên rồi, tôi cũng rất lấy làm tiếc khi điện hạ đã bị công nương từ chối chỉ vì những suy nghĩ nông cạn, nhạt nhẽo và hành vi dại dột của ngài ấy.”
“Ngươi cũng dám nói quá nhỉ.”
Tôi lên tiếng đồng tình mà không bồi thêm câu chửi nào.
Cedric tiếp tục lời của mình một lần nữa.
“Nhưng xin hãy nghĩ sâu xa thêm chút nữa công nương à. Còn ai sẽ sống với ngài ấy nếu không phải là ngài chứ?”
Mặc dù căn phòng trống rỗng, Cedric nhìn khắp nơi và nhanh chóng thì thầm “công tắc cá nhân” vào tai tôi.
Tôi nghĩ mình đã tìm thấy nhiều niềm vui để sống hơn rồi, do đó tôi trả lời anh ta với một nụ cười tươi tắn hơn.
“Ta hiểu rồi.”
****
Cedric rời đi khi màn đêm buông xuống. Nhưng vẫn không thấy mặt mũi Kallisto đâu.
Tôi đợi anh ấy và đọc một cuốn sách, nhưng làm sao tôi cũng không thể tập trung được.
Tak ~. Đóng cuốn sách lại, tôi mang khăn choàng và bước ra khỏi phòng. Vì không thể ngủ được nên tôi chọn đi bộ cho thư thái hơn vào ban đêm.
Bên ngoài cung điện, cơn gió khá lạnh bao lấy toàn thân. Với chiếc khăn choàng trên tay, tôi bước đi thật chậm.
Dinh thự của công tước rất lớn, nhưng cung điện hoàng gia thực sự là một nơi khổng lồ hơn rất nhiều.
Rất có thể bị lạc nếu tôi đi nhầm hướng, nên tôi chỉ đi theo con đường mà mình biết và sau đó tôi đã đến được nơi đang tiến hành công việc trùng tu tạo tác.
“Mình đến đây khi nào thế?”
Tôi ngạc nhiên và nhìn xung quanh, những ngọn đèn chiếu sáng trên đường đã biến mất, chỉ có một tòa nhà tối om không có đèn đang sừng sững trước mặt.
Mặc dù đây là một địa điểm quen thuộc thường xuyên lui tới, nhưng nó trông thật lạ vào ban đêm. Tôi quay người vội vàng đi về, không biết lý do gì mà rùng mình.
“Huh?”
Đột nhiên một luồng ánh sáng yếu ớt phát ra từ các cửa sổ của tòa nhà tối om.
‘Có ai còn đang làm việc cho đến tận bây giờ sao?’
Đột nhiên tôi có một ý nghĩ như vậy, nhanh chóng ngẩng đầu lên xem xét.
Rất ít người trong hoàng cung quan tâm đến các di tích cổ đại.
Trừ một người. “Có phải Marienne không nhỉ?”
Khả năng lớn nhất là cô ấy vẫn ở lại.
Cô ấy như phát điên lên khi biết đến sự tồn tại của tấm gương sự thật.
Tôi đang nghĩ về việc chỉ đi dạo một lúc thôi rồi sẽ về ngay nhưng sau đó chả hiểu sao tôi đã đi đến lối vào bên trong.
Kétt ~.
Có thể có một người bên trong, nhưng cửa lớn không khóa.
“Marienne?”
Tôi khẽ bước vào và gọi cô ấy.
Nhưng không có câu trả lời nào, bên trong tòa nhà trống rỗng không một dấu vết.
‘Vậy ai đã thắp sáng đèn thế?’
Tôi tìm kiếm nguồn phát ra ánh sáng khi cơ thể mình vẫn còn một nửa ở ngoài.
“Tại sao nó” Đầu tôi trở nên trống rỗng.
Nguồn ánh sáng không là gì khác ngoài tấm gương sự thật.
Tôi chỉ ghép từng mảnh vỡ lại với nhau thôi mà, để hoàn thành việc phục chế vẫn còn là một câu chuyện dài cơ.
Nhưng trước mắt tôi là ánh sáng trắng đang phát ra từ các mảnh nhỏ được lắp bằng khung.
‘Làm sao có thể? Trò chơi vẫn chưa kết thúc sao? Mình chắc chắn đó là phép thuật cổ đại.’
Tự dưng muốn thốt lên chữ ‘cảm tạ cái quần què’ với trời đất dễ sợ á trời.
Vẫn chưa hoàn toàn khôi phục nó nhưng hình ảnh này khiến tôi bối rối về cách hoạt động của tấm gương sự thật. Đầu tôi nhói đau trong giây lát.
Tôi nên kiểm tra nó ngay bây giờ hoặc chỉ cần quay lại sau và kiểm tra cùng với các pháp sư vào ngày mai.
‘Nhưng lỡ như ngày mai nó không còn hoạt động nữa thì sao?’
Ý nghĩ đó đã thúc đẩy tôi bắt tay vào hành động ngay lập tức. May mắn là ma thuật cổ đại không làm hại đến tôi.
‘Ngươi lại giao cho ta một nhiệm vụ chết tiệt’
Tôi hoàn toàn bước vào bên trong và sau đó nhanh chóng di chuyển đến nơi có tấm gương.
Khi đến gần, nhiều nhánh ánh sáng đổ ra từ mặt gương càng trở nên sống động hơn.
Dừng lại vài bước trước gương và quan sát thật kỹ.
Tak, Tadak, Taktak ~.
Một vài tiếng động vang lên từ đâu đó.
Có hơi giật mình, tôi ngáo ngác nhìn xung quanh tìm nơi phát ra âm thanh.
“Cái này.”
Cái hộp mà Mariene đặt gần cái gương vào lúc sáng.
Tôi nhăn mặt.
Tại sao một cây gậy gãy lại tạo ra âm thanh như thế trong hộp?
Một điềm báo không mấy tốt đẹp dâng lên. Nhưng cũng buồn cười khi đến đây rồi lại quay về mà không xác nhận được gì. Hơn nữa thì tôi không thể sống với nỗi sợ hệ thống trò chơi có thể nhảy ra một lần nữa bất cứ lúc nào được.
‘Ừa, nếu là một nhiệm vụ mới thì cứ chơi đến cùng thử xem nào!’
Khi tôi ngồi xổm xuống và đưa tay ra mở khóa hộp, ánh sáng trắng tràn ra từ bên trong. Ở đầu thanh bị gãy là một chiếc gương cầm tay đang dao động.
“Sao nó bị hỏng mà vẫn tỏa sáng thế này?”
Tôi hơi mong đợi, đưa tay ra nắm lấy cái que gãy dưới gương cầm tay.
Drrt ~ drrt ~
Nó rung lên trong tay tôi như thể đang cộng hưởng.
Khi tôi đứng lên, ánh sáng và rung động từ chiếc gương cầm tay ngày càng mạnh, có lẽ do nó càng đến gần tấm gương sự thật.
Đứng trước tấm gương sự thật với cây gậy trên tay, tôi quay đầu nhìn lại lần cuối.
“Không biết Kallisto đã trở lại chưa nữa.”
Tôi mong là vẫn chưa. Nếu tôi phải làm việc cả đêm. Vì khi quay lại, tôi không thể tưởng tượng được anh ấy sẽ ồn ào đến mức nào khi thấy tôi không có trong phòng.
Drrt, ddrr .. Dddrrtt ~
Vào lúc đó, thanh gương rung rất mạnh như thể nó đang thúc đẩy tôi vậy.
“Ah, được rồi! Ta sẽ làm!”
Hy vọng rằng nó sẽ sớm kết thúc trước bình minh, tôi đặt một nửa thanh gương vỡ vụn lại gần tấm gương sự thật.
Bỗng có một luồng sáng mạnh phát ra, “Hwa-ak-!” mắt tôi trắng dã.
Khi tôi chớp chớp và mở mắt ra lần nữa, tôi đã đứng trong không gian đen kịt.
Sau đó, tôi thấy một người đang ngồi trước mặt và nhìn chằm chằm vào mình.
“Cô, cô là…”
Khi nhìn thấy mái tóc hồng uốn xoăn đáng yêu và đôi mắt xanh như biển của đối phương hiện ra trước mắt tôi, tôi thẫn thờ cố gắng mở miệng.
“Yvonne.”
—–