Home » Truyện Dịch » (Phiên ngoại 06) KẾT THÚC CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN CHỈ CÓ THỂ LÀ CÁI CHẾT

Phiên ngoại 06

Chấm hỏiiiiiiiii…

KẾT THÚC CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN CHỈ CÓ THỂ LÀ CÁI CHẾT

Nội dung :

***

Tôi một mình quay trở về phòng để lại Thái tử đang đứng như trời trồng với vẻ mặt kinh ngạc.
Khi tôi bước vào căn phòng yên tĩnh, tôi bùng nổ cơn tức giận của mình mà hét lên.
“Cái quái gì thế? Tại sao anh cứ làm những thứ khó chịu như vậy hả?”
Càng nghĩ càng thấy tức mà.
Đám cưới của tôi sẽ được tổ chức vào ngày đăng quang.
Trong thời gian ở Hoàng cung thì đó là cái tin mà tôi chưa từng nghe đến luôn ấy.
Cái gì mà ‘Không gả cho ta thì nàng lấy ai?’ ??
Nói như kiểu tôi không có ai khác để kết hôn ngoại trừ anh ấy vậy.
“Ha! Ai định lấy anh chứ? Tôi không hề có ý định lấy anh đâu nhé, đồ đầu vàng khốn kiếp điên khùng nhà anh!”
Tôi hét toáng lên, chỉ tay như thể Kallisto đang đứng trước mặt mình.
“Ngay cả khi anh quỳ gối cầu xin tôi kết hôn với anh đi nữa! Tôi sẽ không bao giờ nghe theo và sẽ làm tất cả những gì tôi muốn, đồ khốn kiếp!”
Sau khi câu được cá thì không cần cho cá ăn nữa sao!?
Tôi nhanh chóng kiệt sức khi đi loanh quanh trong phòng không mục đích. Rất nhiều chuyện đã xảy ra kể từ sáng nay.
Nằm trên giường bất lực, tôi thở dài ngao ngán. “Haaazz”
Làm sao lại xảy ra chuyện như thế?
Kể từ khi Kallisto tỉnh dậy, anh ấy chưa bao giờ hành động như vậy.
Có lẽ đó là lý do tại sao những người hầu nên đến càng sớm càng tốt, nhưng tôi không cảm thấy quá thoải mái.
“Suy cho cùng những gì Marienne nói là thật.”
Tôi thẫn thờ nhìn lên trần nhà với những suy nghĩ vẩn vơ.
Thú thật thì không phải là tôi không lên kế hoạch gì cho tương lai với Kallisto.
Tôi yêu anh ấy nên đã chọn ở lại đây và nghĩ rằng nếu phải kết hôn thì đối tượng chắc chắn sẽ là anh.
“Nhưng nó không phải như thế này.”
Tôi không biết đó có phải là đính hôn hay không, nhưng đối với tôi, hôn nhân vẫn là việc ở tương lai xa xôi hơn cơ.
Bây giờ tôi đã hoàn toàn thoát ra khỏi trò chơi, tôi có cả một cuộc sống cho mình.
Giống như Kallisto có ước mơ trở thành ‘hoàng đế hoàn mỹ’ thì tôi cũng có ước mơ chứ.
Thành thật mà nói, tôi tiếc nuối về điểm số và chuyên ngành mà mình đã bỏ lại trong cuộc sống trước đây.
Bây giờ mục tiêu sống an toàn và trở về nhà của tôi đã không còn nữa, tôi muốn đạt được ước mơ ban đầu của mình ở nơi này.
Điều may mắn là bây giờ không phải học cả đêm trong căn phòng nửa tầng hầm ẩm mốc sau khi đi làm thêm cả tuần như kiếp trước.
Nhưng nhìn thái tử bận rộn mỗi ngày đến nỗi không có thời gian nghỉ ngơi nên tôi vẫn chưa thể mở lời muốn bắt đầu khóa học với anh được.
‘Mình vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra ở thế giới này. Và cái gì cơ? Hôn nhân? Hoàng hậu hả? Mình thậm chí không biết ai là quý tộc nữa cơ mà?’
Quá sốc và bất công luôn đấy.
Nhưng cùng lúc đó, hình ảnh cuối cùng là gương mặt của Kallisto trông nhợt nhạt đến mức tái xanh hiện lên trong tâm trí tôi.
‘Mình có hơi quá đáng không ta?’
Anh ấy vẫn chưa khỏe hẳn cơ mà.
Giờ nghĩ lại có hơi quá thật, xem ra tôi nên nhẫn nhịn chút hơn nhỉ.
“Không, nếu mà đồng ý với một tên đến lời cầu hôn cũng không nói thì chả khác gì chính mình bị ảo ma hết!”
Tôi vẫn đang đấu tranh với những cảm xúc lẫn lộn của mình.
“Ai, thôi không biết đâu! Tại sao mình phải lo lắng cho anh ta chứ?”
Tất cả những lo âu đều là thứ tình cảm vô dụng khiến tôi kiệt sức.
“Có lẽ có lý do tại sao tên điên đó thậm chí không nói gì về việc ấy mà cứ lên kế hoạch một mình như vậy.”
Tôi bình tĩnh đưa ra kết luận sau khi bất mãn lẩm bẩm.
Khi Kallisto trở lại vào buổi tối, chúng tôi sẽ có một cuộc trò chuyện hợp lý hơn.
Nếu cứ hành động cảm tính mà không màn tới lý trí thì chỉ kéo dài cuộc chiến tranh lạnh vô bổ giữa chúng tôi mà thôi.
‘Đừng tức giận, phải giữ cái đầu lạnh mới được. Mình sẽ nói rõ về phương diện và kế hoạch của mình để cho anh ấy có thể hiểu được. ‘
-Ta sẽ làm tất cả những thứ nàng mong muốn thành hiện thực. Cho dù là phép thuật hay khảo cổ học, mọi thứ mà nàng muốn làm.
-Nàng có thể ở lại đây và không quay về kia được không?
Tôi đã nghĩ rằng anh ấy sẽ giữ lời hứa của mình, như những lời mà chính anh đã nói ra. Nhưng.
“Thật không may, ngài ấy nói rằng sẽ đến muộn vì công việc hôm nay vẫn đang chất thành núi.”
Đó là Cedric mà không phải Kallisto, người đến phòng tôi trước bữa tối thông báo lời cho thái tử.
Tôi nhìn anh chằm chằm và hỏi.
“Chứ không phải vì ngài ấy cảm thấy khó chịu sao?”
“Khục, làm sao có thể chứ?”
Cedric lắc đầu, lảng tránh ánh mắt của tôi.
“Thật sự là ngài ấy đang bận. Vừa xong cuộc họp cũng bỏ luôn bữa tối, ngài ấy đã tranh thủ thời gian đi kiểm tra sức khỏe để giữ lời hứa với công nương.”
“Huh.”
Tôi quay đầu lại với một cái khịt mũi.
‘Tên ấu trĩ. Anh muốn hành động như vậy hoài à?’
Tôi không có chút thương tiếc nào với ổng luôn ý.
Đợi đến khi xác nhận được tình trạng sống chết của Vinter Vernandi thì tôi không có lý do gì để ở lại Cung điện Hoàng gia nữa.
Khoảng thời gian đó tôi đã định nhờ Công tước giúp đỡ.
“Công nương, tôi không biết liệu tôi có thể nói điều này hay không, nhưng ngài chắc hẳn đã rất sốc.”
Cedric cẩn thận mở lời. Tôi hỏi lại như thể không hiểu gì.
“Sốc gì chứ?”
“Ngài đã bị từ chối tại phòng ăn.”
“Ha, đó gọi là từ chối?” Bây giờ tôi cười vì cảm thấy ngỡ ngàng thật.
“Từ chối được sử dụng khi yêu cầu một điều gì đó. Ta chưa bao giờ nghe thấy những từ như vậy.”
“Haha … Điện hạ có chậm tiêu một chút, ngài ấy không nhanh nhạy lắm trong chuyện này.”
Không phải tôi không để ý, mà là lời nói vọng ra tận cổ. Thay vào đó tôi hỏi Cedric.
“Ngươi làm vậy là có mục đích, phải không?”
“Vâng? Cái gì cơ?”
“Ngươi thường xuyên hỏi ta những tình huống cần xử lý như thế nào hay cả việc đối ngoại ra sao. Không phải muốn khảo nghiệm ta có thể làm hoàng hậu hay không sao?”
“Cái gì? Ah, không phải như vậy!”
Khi tôi bán tín bán nghi, Cedric nhảy dựng lên và vẫy tay.
“Thần- thần làm sao dám thử gì chứ. Xin ngài đừng nói như vậy, công nương! Thần còn đang muốn sống thật lâu đây!”
“Vậy tại sao ngươi lại làm như vậy?”
“Chẹp, ngài biết đấy” Cedric do dự không trả lời ngay, nhưng sau đó anh ta chớp chớp mắt và nói ra sự thật.
“Thái tử điện hạ đã chắc như đinh đóng cột một số vấn đề được giải quyết theo ý kiến của ngài ấy.”
“Gì cơ?!” Vô thức tôi quên mất phải giữ vẻ nghiêm túc của mình mà hét lên.
‘Anh ấy biết rồi mà vẫn viết nó ra như điên! ‘
Tôi gần như lên giọng với Cedric.
“Xàm dễ sợ. Nếu nói con chó điên nhà công tước, kẻ thậm chí không biết một chút về chính trị đã giải quyết được mấy vấn đề đó thì mọi người có tin không?”
“Nhưng ngài ấy cần phải làm như vậy trước để có thể kết hôn với công nương mà không bị phản đối.”
Tai tiếng của tôi đã lan truyền ở đất nước này từ lâu rồi, Cedric chỉ mỉm cười ngượng ngùng và bộc bạch về ý tưởng của thái tử. Anh ấy rụt rè nói thêm.
“Ngài cũng biết mà, danh tiếng trong quá khứ của công nương hơi đáng sợ. Hahaha”
Đầu tôi đang nhảy tưng tưng như búa bổ. Tôi thở dài và nghĩ đến một vài người có thể sẽ rất tức giận vào lúc này.
“Cha ta có nói gì không?”
“Hả? Cha của ngài”
“Công tước Eckart, cha ta! Ông ấy vẫn chưa nói gì trong lúc này sao?”
Không hiểu nỗi luôn đó, vị công tước lẽ ra phải chạy đến ngay lập tức lại có thể giữ im lặng cho đến tận bây giờ, điều này khiến tôi lo lắng hơn ấy chứ.
“Ồh, Công tước Eckart”
Cedric suy nghĩ trong giây lát như anh ta lỡ quên rằng tôi vẫn còn một gia đình ở ngoài kia, anh nói về phản ứng của Công tước.
“Công tước có vẻ miễn cưỡng, ngài ấy nói rằng không biết có phải do công nương nằm mơ mà biết được cách giải quyết hay không nhưng ngài ấy có vẻ hài lòng vì địa vị của công nương ngày một cao hơn.”
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm nhưng chỉ trong giây lát vì tôi đã sẵn sàng nhận ngay quả bom tiếp theo.
“Cha ta, ông ấy có biết về lễ đăng quang không?”
“À vâng ….. tính đến sáng nay”
Cedric trả lời với vẻ hơi khó xử.
‘Đó là lý do tại sao.’
Hóa ra là thế. Nên người cấp dưới mới vội vàng đến dù lúc ấy bữa ăn chưa xong.
– Ta sợ đăng quang sẽ phiền lắm.
– Mấy trưởng lão cứ hay cằn nhằn ‘Không nên như này, không nên như nọ.’
Lời than thở của vị thái tử vẫn còn đây.
Có vẻ tôi đã có phần nào hiểu được ý anh.
“Cha ta chắc đã vội vàng đi tìm ta nhỉ.”
Khi tôi lẩm bẩm một mình, Cedric chắc nịch đáp lại.
“Thái tử điện hạ đã cấm người ngoài vào cung từ trước đó.”
“Cũng nên vậy.”
Tôi có chút nhẹ nhõm vì đã tránh được tình huống khó xử kia với ông.
“Haiz.”
Khi tôi đang ôm đầu suy nghĩ về hoàn cảnh éo le hiện tại, Cedric liếc nhìn tôi.
“Công- công nương…”
“Ta là người duy nhất không biết gì cả.”
“Vâng?”
“Tin đồn giữa chúng tôi và sự thật rằng đám cưới của ta đã được sắp xếp mà ta không hề hay biết.” Tôi cảm thấy mình như một kẻ ngốc.
Khi tôi phá lên cười, Cedric đang bồn chồn không yên đột nhiên cất giọng. “Công nương, phiền ngài nghĩ thử xem.”
“Gì cơ?”
Khi tôi mở to mắt nhìn, anh ấy đã không nói gì.
Nhưng ngay sau đó, anh ta nghiêm nghị như đã hạ quyết tâm.
“Điện hạ có vẻ rất lo lắng.”
“Hả?”
“Chắc hẳn là ngài biết rõ. Ngài có thể rời khỏi nơi này bất cứ lúc nào nếu ngài muốn.”

—–

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *