Phiên ngoại 05
- Dịch giả : Ann James
Chụy tức òi nhá!!!…
Nội dung :
***
Khi tôi vừa dùng bữa vừa không quên cãi nhau với Kallisto thì bữa ăn cũng đã gần xong.
Lúc tôi ăn dưa gang như một món tráng miệng thì có thuộc hạ của anh lao vào phòng ăn.
“Điên hạ, thực xin lỗi. Nhưng thần có chuyện gấp muốn báo với ngài.”
“Chuyện gì?”
Nếu anh ta hành động như vậy cho dù biết rõ tính cách của chủ nhân mình thì điều đó có nghĩa là việc thật sự cấp bách.
“Chết tiệt.”
Kallisto sau khi nghe báo cáo xong thì thốt ra một câu chửi tục.
“Ta xin lỗi công nương, nhưng ta nên đi thôi. Có một cuộc họp khẩn cấp.”
Anh ấy lên tiếng xin lỗi khi chuẩn bị rời đi.
Tôi vừa kết thúc xong bữa ăn vì thế tôi đặt chiếc thìa đang cầm trên tay xuống. “Không sao đâu. Em cũng nên đi đây.”
“Nàng nên ăn nhiều hơn chứ. Tại sao lại ăn vội vàng như sợ ai đó sẽ giành lấy thức ăn của nàng vậy? “
“Nhìn dĩa em ăn còn ít sao? “
Tôi rất vui khi được ăn một món tráng miệng sau một thời gian dài, nhưng tôi không ăn nó với vẻ phiền phức như anh ấy nói.
Khi tôi trừng mắt nhìn anh, Kallisto đã hoàn toàn đứng dậy và mỉm cười hài lòng.
Đồng thời tôi nhắc lại một vấn đề quan trọng hơn là nói lời tạm biệt với anh.
“Ngài không quên thượng nghị sĩ phải đến thăm ngài sau bữa tối phải không? Phải nhớ gặp bác sĩ trước khi ấy nhé.”
“Hmm.”
Kallisto không nhìn vào mắt của tôi bằng vẻ mặt lảng tránh như thể anh đã vứt chuyện này sau ót vậy.
Mặc dù bị ép trưởng thành từ khi còn rất nhỏ nhưng anh ấy rất không thích khám bệnh hoặc uống thuốc.
‘Anh có còn là đứa trẻ nữa đâu.’
Hiện tại anh vẫn là một bệnh nhân khá nặng lại cứng đầu. Nếu tôi không nói hai ba lần, anh ta sẽ né tránh bác sĩ với lý do bận bịu.
“Hứa rồi hãy đi. Ngài phải khám bệnh trước rồi mới được làm việc.”
“Công nương, nàng lại đây một lát.”
“Không, đừng đổi chủ đề chứ. Cứ hứa trước đi. Em đang đợi ngài đấy.”
“Thật không? Vậy thì ta đi vậy.”
Anh hướng về phía thuộc hạ nhưng vẫn không bước lên.
Khi tôi đang cau có nhìn chằm chằm vào anh thì Kallisto lại cười toe toét và thu hẹp khoảng cách.
“Đây, như nàng đã yêu cầu.”
“Ngài lại làm gì…”
Một người đàn ông dáng vẻ tự tin đưa tay ra.
Một nhiệt độ ấm áp chạm vào miệng tôi. Ngón tay cái của anh ấy chạm vào môi tôi sau đó Kallisto đưa nó đến môi anh ấy.
“Nàng không phải trẻ con mà lại vụng về như vậy đây.”
Tôi ngạc nhiên và cứng cả người, sau đó ngay lập tức đỏ mặt khi giọng cười vang lên. Như anh ấy nói, thức ăn rất ngon mà tôi còn không biết rằng mình đã ăn vội như thế.
‘Không, anh ấy chỉ đang đánh trống lảng vì không muốn uống thuốc!’
Sự xấu hổ như một cú sốc đối với tôi khi bị Kallisto đối xử như vậy chứ không phải ai khác.
“Bây giờ ngài định nói gì chứ…”
Ngay lúc ấy, thay vì ngón tay cái thô ráp trên môi thì tôi nhận được sự mềm mại chạm vào mình. Tôi không biết chuyện gì vừa xảy ra nên chỉ biết sững người há hốc miệng.
“Thật ngọt.”
Kallisto cười hớn hở khi nhìn tôi như thế. Chỉ sau đó tôi mới tỉnh táo lại và ngó nhìn xung quanh.
“Ngài điên à?”
May mắn là cơ thể anh cao lớn nên che khuất đi tầm nhìn, cấp dưới và người hầu của anh không thể nhìn thấy được cảnh vừa rồi.
Nhưng cho dù có như thế mặt tôi vẫn nóng như lửa đốt.
Làm cái trò ấy giữa thanh thiên bạch nhật như vậy ngượng chết đi được.
“Không? Ta đủ tỉnh táo để hôn vị hôn thê của mình mà.”
“Cái, cái này”
Anh là một tên vô liêm sỉ chính hiệu luôn!
Nhưng trước khi tôi nổi cơn thì Kallisto đã kéo tôi đến bên anh ấy.
“Ukh!”
Trán tôi va vào lồng ngực rắn chắc của anh.
“Này!”
Tôi vùng vẫy cố thoát ra khỏi cái ôm của người đàn ông đang không ngừng níu kéo mình.
“Ta không muốn đi chút nào.”
Kallisto lầm bầm, dụi trán vào vai tôi.
“Ta e rằng mình sẽ phải hoãn việc khám sức khỏe lại. Đây không phải là cái cớ đâu mà là sự thật luôn đấy.”
Không rõ có phải thật hay không nữa nhưng giọng của anh đầy mệt mỏi.
Tay tôi vén vài sợ tóc vàng lòa xòa của anh.
Tôi ôm lấy đầu anh trong vòng tay mình, không đối mặt với anh ấy rồi hỏi.
“Ngài bận như vậy hả?”
“Ta sợ đăng quang sẽ phiền lắm”.
“Đăng quang thì sao?”
“Mấy trưởng lão cứ hay cằn nhằn ‘Không nên như này, không nên như nọ.”
Kallisto úp mặt vào cổ tôi, hít một hơi dài và thì thầm như đứa trẻ.
“Nếu cứ như thế này, có thể đến cả ta cũng sẽ phản đối việc lên ngai vàng mất.”
Kallisto là hoàng tử duy nhất còn lại trong Đế quốc, thế nên chuyện này hiển nhiên không thể được rồi.
Tôi biết anh chỉ nói như đang đùa nhưng tôi vẫn rất tức giận.
“Ngài lại nổi điên gì thế này?”
Anh ấy hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ cung điện khỏi con rồng, mặc dù anh nói như kiểu đế chế có thể bị sụp đổ ngay tức khắc với giọng điệu bình thường chả mấy quan tâm lúc trước.
Ngay cả Hầu tước Ellen cũng bị thanh trừng, thế mà giờ đây anh lại là một kẻ điên nói ra những lời ngu ngốc như vậy ..…!
“Ôi, buông em ra!”
Ngay lập tức, tôi trở nên nghiêm túc và lại vùng vẫy để thoát ra khỏi vòng tay của anh. Tuy nhiên, Kallisto không dời tay ra mà chỉ phá lên cười.
“Ta chỉ nói thế thôi mà.”
“Ngài chỉ là nói thôi á?”
“Ai sẽ lên tiếng phải đối ta chứ? Đứng bên cạnh người anh hùng đã nhường ngôi cho mình sau khi giết một con quái vật khủng khiếp có khả năng hủy diệt thế giới, nào ai dám không đồng tình với ta.”
Tiếng cười khúc khích tinh quái khẽ vang, anh ấy ngẩng đầu và ‘chụt chụt’ ‘ hôn vào má tôi một lần nữa.
“Nàng biết ta mạnh như thế nào cơ mà?”
“Có thật không!”
Tôi cố gắng tránh đòn tấn công từ đôi môi của anh và giữ một lọn tóc của tên này như muốn xé xác anh ra cho bỏ ghét.
“Đừng nói những điều như vậy ngay cả khi chỉ là một trò đùa. Ngài có biết những tin đồn đang bùng nổ giữa chúng ta là gì không?”
“À à!”
Trán của Kallisto nhăn lại, anh ồ lên yếu ớt.
“Nếu nàng làm khó ta như vậy, tại sao lại cho ta làm hoàng đế?”
“Ta đã nói nhiều lần, ta không quan tâm đến hoàng vị đâu.”
“Em cũng không quan tâm lắm. Không phải ngài đã nói sẽ trở thành kẻ xấu cũng được sao?”
“Không, cám ơn!”
Cuối cùng cũng thoát khỏi vòng tay của anh, tôi nhanh chóng bước ra được vài bước trước khi bị bắt lại.
“Em chắc rằng mình sẽ thấy ngài trải qua một ngày đăng quang tuyệt vời ngay cả khi có bụi bẩn trong mắt đi chăng nữa.”
Những lời ấy không chỉ để xóa đi những điều vô nghĩa ẩn chứa trong đầu anh.
Trước khi tôi có một khởi đầu mới ở thế giới này, tôi quyết định chứng kiến Kallisto trở thành hoàng đế. Khi tôi nhận được nhiệm vụ cuối cùng từ hệ thống cũng vậy.
Trong một thế giới an toàn không chỉ có Yvonne, mà còn có cả những sát thủ và những thứ điên cuồng. Tôi muốn nhìn thấy anh lên ngôi như anh ấy mơ ước.
Khi đó, tôi có thể cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của anh và bây giờ tôi nhận ra rằng mọi thứ đã kết thúc.
‘Giấc mơ trở thành một hoàng đế hoàn hảo dường như không còn nữa.’
Có lẽ là do tôi đang nhìn chằm chằm vào anh ấy với vẻ mặt nghiêm nghị, Kallisto nhẹ nhàng lên tiếng an ủi tôi.
“Đừng quá lo lắng.”
“…”
Không trả lời lại, tôi nhăn nhó ngước nhìn anh.
Kallisto bước lại gần một bước.
Tôi cố gắng tránh vì tôi nghĩ anh sẽ ôm tôi lần nữa, nhưng không, anh dừng lại và đưa tay ra.
“Đừng ủ rũ như thế.”
Anh xoa xoa giữa trán tôi với đôi bàn tay to lớn ấy.
Kallisto nhún vai và đáp lại ánh mắt chứa hàm ý ‘Ngài đang làm gì vậy?’ của tôi.
“Nàng biết không, những tin đồn nhảm nhí như thế sẽ biến mất khi nàng kết hôn thôi.”
“Cái gì. Vậy là ngài đều biết?”
Tôi còn định nổi cơn vì nghĩ anh ta đang giả vờ không biết. Nhưng hình như tôi đã nghe cái gì ấy quan trọng hơn thì phải.
“Kết hôn?”
“Đúng vậy, hơi rắc rối khi tổ chức cả lễ đăng quang và đám cưới cùng một lúc nhỉ.” Anh giải thích nguyên nhân khiến anh xảy ra xung khắc với đám trưởng lão .
“Bởi vì trước đây chưa từng có nên mấy trưởng lão rất lo lắng.”
“Chờ đã. Đám cưới của ai vậy?”
“Hả??”
Tôi không thể chịu đựng thêm nữa nên vội ngắt lời anh và hỏi.
Kallisto trả lời như thể anh cũng đang mờ mịt.
“Tất nhiên là đám cưới của chúng ta rồi.”
“Ná nì??”
“Có kẻ điên nào vừa làm lễ đăng quang vừa tổ chức lễ cưới ngoại trừ hoàng đế chứ?” Thái tử làm một biểu cảm hài hước để đáp lại tôi.
Tôi vô hồn chớp mắt hỏi. “Đây không phải là một đề xuất hơi đột ngột sao?”
“Giữa chúng ta còn phải làm những thứ phiền phức như vậy không?”
“Hah” Tất cả những gì tôi có thể làm là cười.
Nếu đó là một lời cầu hôn thì tôi thà từ chối.
Nhưng nó còn không phải là cầu hôn nữa chứ.
Mà lại còn ‘Những thứ phiền phức như thế?’ ??
Ôi chúa ơi. Thần linh thiên địa ơi!
Ở đâu trên thế giới này mà một quý cô được thông báo về việc mình sẽ kết hôn theo cách như vậy không chứ!
Tôi sững sờ đến mức lắp bắp hồi lâu mới đưa ra được câu nói tiếp theo.
“Ai kết hôn theo ý ngài muốn như vậy?”
“Khi thái tử trở thành hoàng đế, đương nhiên Thái tử phi sẽ trở thành hoàng hậu rồi.” Thái tử huyên thuyên, chậm rãi như giải thích cho trẻ nhỏ.
Tôi nghiến chặt răng. “Tại sao em lại là Thái tử phi?”
“Chả lẻ nàng không muốn như thế?”
“Đúng vậy.”
“Hả?”
“Em sẽ không gả cho ngài.”
Khi nghe những lời tôi nói, nụ cười trên khuôn mặt Kallisto tắt dần.
Tôi cảm thấy choáng váng khi được thông báo về cuộc hôn nhân của mình theo cách ngỡ ngàng như vậy.
“Không gả cho ta thì nàng lấy ai?”
Sau khi đôi mắt anh run rẩy hồi lâu, anh lắp bắp và nói: “Nói cho ta biết, hắn ta là tên khốn kiếp nào!”
“Em sẽ kết hôn với ai ý hả? Em chỉ muốn sống một mình. Thật không may, em là người không có ý định kết hôn đâu thưa điện hạ.” Tôi nhún vai đáp.
Ngay lập tức anh lên tiếng hỏi.
“Vậy còn ta thì sao đây?”
“Làm sao em biết được? Ngài nên sống cho riêng mình chứ.”
“Haha!” Và rồi lần này Kallisto phá lên cười.
Sau khi cười nghiêng ngả, anh hạ giọng và hỏi tiếp. “Penelope Eckart, nàng đang nghiêm túc sao?”
“Vâng ạ.”
Tôi và Kallisto nhìn nhau chằm chằm mà không nói được lời nào.
Tiếng càu nhàu không lùi bước của anh ấy như lấp lửng khi chúng tôi hội ngộ trong cuộc thi săn bắn.
Dường như những tia lửa xanh chớp nhoáng trong không khí dần hiện ra xung quanh.
“Thưa, thưa điện hạ. Thần xin lỗi, nhưng chúng ta đã bị trì hoãn trong một thời gian rồi ạ.”
Sau đó có một cấp dưới của anh bước vào giữa chúng tôi với khuôn mặt tái mét.
Khi ánh mắt dữ tợn của Kallisto hướng về phía anh, cơ thể anh ta đã sớm run rẩy lo sợ.
“Chậc chậc. Trò đùa của nàng vậy là đủ rồi.”
Kallisto cố gắng hết sức để kiểm soát biểu hiện của mình, khi anh nhận ra rằng anh không thể như thế này trước mặt cấp dưới.
“Đi thôi. Chúng ta sẽ kết thúc phần còn lại của cuộc trò chuyện vào buổi tối.”
“Đó không phải là trò đùa gì cả. Tất cả như em đã nói.”
Làm gì có chuyện tôi không biết rằng anh ta đang cố kìm chế sự thô bạo của mình.
Tôi vội vàng thoát khỏi chỗ ngồi, lùi lại một bước và nói như đinh đóng cột với một người đàn ông có thể không biết thế nào là tạm biệt.
“Điện hạ, Kallisto Regulus.”
Kallisto hơi hé môi, anh như bị sốc khi tôi gọi đầy đủ tên anh như thế.
“Em sẽ không lấy ngài!”
—–