Home » Truyện Dịch » (Phiên ngoại 02) KẾT THÚC CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN CHỈ CÓ THỂ LÀ CÁI CHẾT

Phiên ngoại 02

Cái giề..Chồng tui á ???….

 

Nội dung :

***

Cuối cùng thì Kallisto rời cung điện vào sáng hôm sau mà không mang theo kiếm.
Loay hoay mãi mới tiễn được anh, tôi lại lăn ra ngủ như chết đi sống lại, mãi đến trưa mới đi đến nơi cất giữ tấm gương sự thật .
Kallisto nói, ‘Không nhất thiết phải là nàng làm việc đó’. Có rất nhiều người tài năng và xuất sắc hơn nhưng tôi không thể ở yên được.
Tôi không có nhiều việc phải làm trong cung điện vì người nào đó không cho tôi trở lại dinh thự của công tước ….
“Mình phải tận mắt kiểm tra xem Vinter còn sống hay đã chết.”
Anh ấy thường buông lời lạnh lùng nhưng anh lại rất trung thực. Tôi vẫn lo lắng khi ở gần anh ấy.
Yvonne, người mà tôi nghĩ rằng đã chết, có khả năng đang trở lại và tôi sợ Vinter bị trói buộc giữa thời gian và không gian sẽ quay ngược thời gian một lần nữa.
Tôi sợ tất cả những điều khủng khiếp đó sẽ lặp lại một lần nữa mất.
Không có cửa sổ nhiệm vụ nào xuất hiện kể từ khi kết thúc, nhưng thi thể của Eclise vẫn chưa được tìm thấy và cũng không có chút tin tức nào.
Không có gì rõ ràng hết.
“Ah ở giữa.”
Khi suy nghĩ mông lung, tôi vội vàng mở miệng khi phát hiện chiếc gương bị vỡ đã để nhầm chỗ.
“Không chuẩn lắm, nó ở bên trái nhiều hơn một chút. Vì có rất nhiều mảnh vỡ trên đó, vui lòng di chuyển nó thêm chút nữa.”
“A! Vâng, vâng!”
Chàng pháp sư trẻ cầm lại chiếc bàn chải mà anh ta đã để xuống với vẻ mặt ngơ ngác.
Đáng ngạc nhiên là đế chế có một vài người nghiên cứu khảo cổ học kể từ khi nó bị Leila đàn áp.
‘Ah, mình chỉ đến xem mọi thứ có suôn sẻ không thôi.’
Tôi không thể đứng nhìn vì phải xử lý những cổ vật lâu đời dễ hư hỏng nếu tôi giữ chúng không đúng cách.
Do đó tôi đã xắn tay áo lên và tham gia một vài lần và việc phục hồi ‘tấm gương của sự thật’ dần dần trở thành thẩm quyền của tôi.
“Ngài nhớ tất cả những chi tiết đó sao?”
Lúc ấy có một giọng nói vui vẻ vang vọng đến nơi làm việc.
“Marienne!” Tôi vui mừng chào đón một cô gái trẻ.
Marienne Terosi là giáo sư khảo cổ học duy nhất tại Học viện Hoàng gia.
“Cảm ơn công nương, mọi thứ đang tiến hành rất tốt. Nếu không tôi e là vẫn có một cuộc họp về nơi các đồ tạo tác đã được sửa chữa ngay cả sau một tháng mất thôi.”
Tôi cũng cảm thấy thế.
Cô ấy là một người ít nói, nhưng đó là công việc cần phải quản vì những người thiếu hiểu biết đã thu các hiện vật còn lại và đặt nó lại với nhau một cách đại khái.
Pháp sư là những con người nghiêm khắc theo nguyên tắc.
Đó cũng là đề xuất của Marienne để khôi phục lại ‘tấm gương sự thật’ đã vỡ vụn khi mọi người đều buông bỏ sự thật rằng không có cách nào để tìm ra nơi mà Vinter bị mắc kẹt.
Khi gặp anh tôi mới thấy được chân tướng của sự việc.
Thực ra tôi cũng hơi nghi ngờ về lời đề xuất của cô ấy, nhưng tôi đã đồng ý vì có cảm giác đang nắm bắt được cơ hội.
‘Mình cũng không thể khiến anh ấy cứ bị lửa trói lại mãi như thế.’
Việc phục hồi như trước chả khác gì một câu đố lớn.
Tôi đã cố gắng để bản thân hồi tưởng lại hình ảnh về chiếc gương trước khi nó bị vỡ.
”Nó được cho là đã hơn 3000 năm tuổi, nhưng hình dạng vẫn ở trong tình trạng rất tốt nên tôi không hiểu tại sao nó lại bị vỡ. “
Marienne đã rất vui khi thấy khung gương đã được lắp vào.
Tôi ngồi xổm từ lâu nên tôi hơi nâng thân của mình lên và trả lời đại khái. “Tôi đoán vì nó ở trong một căn phòng không có gió.”
“Có rất ít bằng chứng về sự ăn mòn. Có phải cô ấy cũng đã sử dụng phép thuật cổ đại nào không?” Marienne ngạc nhiên nói khi cô chạm vào chiếc đồng tạo thành khung gương.
Mặc dù nó đã bị vỡ, nhưng mảnh di tích vẫn trong tình trạng rất tốt dù đã trải qua thời gian rất dài.
‘Tất nhiên nó tốt vì tôi đã dùng máu của mình để xem như trả phí cho cái gương ấy đấy.’
Tôi cố gắng kìm lại những lời châm biếm phát ra sau lưng cô ấy.
“Nếu như vậy mấy ngày nữa thì chúng ta có thể hoàn thành rồi.” Marienne nói và nháy mắt với tôi.
Tôi giật mình hỏi, nhận ra cô ấy mang lại món đồ gì cho tôi. “Cô đã tìm thấy tất cả các mảnh gương sao?”
“Tất nhiên.”
Như để tặng một món quà bất ngờ, Marienne lấy ra một chiếc hộp mà cô đang giấu.
Khi tôi mở nó ra, có một số mảnh vỡ đã bị bẩn một phần.
Một số mảnh rơi xuống dưới tháp cùng với Yvonne, vì vậy khá khó khăn để tìm thấy chúng. Bên cạnh đó là một chiếc gương cầm tay quen thuộc với một cây gậy dài.
Đó là thanh gương của tôi và những mảnh gương mà tôi đã làm vỡ trong khi chiến đấu với Yvonne trên tháp. Tôi nhanh chóng đếm số mảnh.
“Haa”
Sau đó tôi xác nhận rằng 15 mảnh đã được thu thập và thở phào đầy nhẹ nhõm. Khi tôi nhìn thấy 15 mảnh gương trong tay, tôi cảm thấy có chút kỳ lạ.
‘Mình đã cố gắng rất nhiều để che giấu những thứ này.’
Trong khi cố gắng làm cho trái tim đang có phần đau khổ của mình ổn hơn, tôi nhanh chóng lấy một trong số chúng ra.
Cảm ơn những người lính tỉ mỉ đã loại bỏ tất cả các mảnh vỡ và làm sạch chúng mà tôi không phải làm gì cả.
Tôi cầm lấy nó và cúi người ngay trước khung gương, rồi im lặng đặt nó vào chỗ trống.
Khi tôi nhìn thấy thứ Yvonne đã cầm trước đây, tôi đã có thể gắn tất cả 15 mảnh lại với nhau mà không mắc một lỗi nào.
Các góc của chiếc gương vốn đã bị khoét rỗng như bị chuột gặm, dần dần được lấp đầy bởi những mảnh ghép.
Nhưng không giống như trước đây khi tôi rất sợ nếu việc này được hoàn thành, bây giờ không có ánh sáng xanh kỳ lạ nào lọt ra ngoài.
“Xong rồi…”
Chỉ sau đó tôi mới thở phào ra nhẹ nhõm.
Tôi thở hắt ra và đặt cái nhíp đang cầm trên tay xuống.
“Quả nhiên là nhờ có công nương tài năng!”
Marienne ngưỡng mộ nó khi cô ấy nhìn vào phần của chiếc gương mà tôi đã ghép lại với nhau. Nghe câu tán thưởng của cô ấy tôi thấy có hơi chột dạ, vì thế tôi chỉ cười nhẹ đáp lại.
“Có tài năng…Đó là điều mà bất cứ ai cũng có thể làm để gần giống với hình dạng ban đầu.”
“Nhìn đây này! Cách sắp xếp khác với những gì người khác xếp chung một cách đại khái cho có. Không có kẽ hở, đúng không? Đó là cách xử lý hiện vật khác nhau đấy!”
Marienne hét lên đầy phấn khích trước lời nói của tôi.
“Mừng vì nó có hiệu quả ấy.”
Tôi nhún vai.
Bằng giọng điệu không đáng kể của tôi, Marienne đáp lại với vẻ cứng rắn. “Đó là điều mà không ai khác có thể làm được nếu không có sự tập trung cao độ đâu.”
Những lời khen bất ngờ khiến tôi lúng túng.
Khi tôi tháo găng tay và rửa tay trong ngại ngùng, Marienne hỏi. “Công nương, tôi nên làm gì với chiếc gương cầm tay và cây gậy này đây?”
Ài, cô ấy đã gợi nhớ lại lịch sử đen tối của tôi lên rồi.
“Cứ để nó ở bất cứ đâu gần đây là được.” Tôi trả lời khi cố ý tránh nó.
Gương cầm tay của thanh gương là một vật thể hoàn toàn khác, vì vậy nó không liên quan gì đến việc khôi phục ‘tấm gương sự thật’.
Marienne hỏi tôi với ánh mắt tò mò.
“Như thế được không? Dù sao đây cũng là vũ khí duy nhất của ngài…”
“Không! Đó không phải là của tôi nữa. Nó thậm chí không còn hoạt động nữa rồi, giờ chỉ lấy nó chọi gà thôii!”
Tôi hét lên vì sợ rằng mình có thể vô tình tiết lộ những ký ức xấu hổ mà mình cố gắng giấu nhẹm đi, giờ ai mà khơi ra thì quê phải biết.
‘Làm ơn stoppp! Tôi chỉ muốn quên sạch nó đi thôi!’
Tôi vẫn thường xuyên gặp ác mộng, thấy cảnh mình cầm cây gậy chết tiệt đó và hét lên mấy cái phép thuật kỳ cục như “Fire Blood Hand” chẳng hạn.
Ánh mắt Marienne lấp lánh trước lời từ chối kiên quyết của tôi.
“Vậy thì tôi có thể nghiên cứu nó khi quá trình khôi phục hoàn thành không?”
“Chắc chắn luôn, cô cứ làm thế đi.”
Tôi trả lời nhanh như tên bắn. Tôi muốn thiêu rụi nó mãi mãi nhưng tôi vẫn hiểu được tinh thần của nhà khảo cổ học mà giữ nó lại.
Được sự cho phép của tôi, Marienne ngâm nga và đặt hộp gương vỡ trước ‘tấm gương sự thật’.
Khi tôi đang nhăn nhó nhìn nó.
“Công nương này, tôi muốn nói với ngài một điều.” Sau khi đặt nó xuống, cô ấy đến gần và nói chuyện với tôi.
“Chuyện gì thế?”
“Đầu tiên thì tôi muốn hỏi ngài một việc trước.”
“Gì cơ?”
“Ngài có hứng thú với khảo cổ học đúng không?”
Tôi nhìn cô ấy với ánh mắt ngạc nhiên.
Đã lâu rồi tôi không biết rằng có những cơ sở giáo dục đại học, chẳng hạn như một trường đại học.
Đế chế Inca về mặt quân sự và văn hóa là một cường quốc.
Học viện hoàng gia được kiểm tra nghiêm ngặt và chỉ có thể được nhận vào khi bạn được xem là thiên tài của mỗi quốc gia.
Tôi rất ngạc nhiên vì Marienne, người đã trở thành giáo sư ở đó, nói như không có gì to tát.
‘Chậc.’
Tôi tặc lưỡi. Quả nhiên, thiên tài vẫn là thiên tài.
“Thành thật mà nói thì tôi muốn bảo là, tôi muốn ngài… Trở thành học trò trực thuộc của tôi.”
“Gì?”
Ủa sao bất ngờ vậy?
Marienne đột nhiên nắm tay tôi khi cô ấy nhìn tôi xấu hổ.
“Công nương, trên thực tế thì khảo cổ học của chúng ta hơi kém. À không, phải nói là nó rất tệ luôn.”
“Ma-Marienne.”
“Những kẻ tham gia kỳ thi nhập học đang tràn vào nhởn nhơ xung quanh, điểm của họ chỉ ở mức cuối cùng khi xếp loại hàng năm, họ còn đưa cho chúng tôi một số tiền nhỏ. Tôi không biết tại sao họ lại làm điều này nữa. Cái tên Gale Protoss chết tiệt kia! “
“Hưmm…Gale Protoss là thủ tướng của Học viện Khảo cổ học.”
Tôi ngạc nhiên với những lời chửi rủa bất ngờ.
Marienne hắng giọng và nói thêm “Nhưng tôi tin rằng nếu ngài đến khoa của chúng tôi, tất cả việc này sẽ tốt hơn.”
“Cái gì? Năng lực của tôi không tới mức siêu như vậy đâu.”
“Công nương, tôi sắp từ chức rồi. Ngài có thể nói rằng tôi đang cố cứu lấy một chuyên ngành có ý nghĩa và nhập học không? Tôi sẽ đảm bảo sẽ hướng dẫn ngài đi đúng hướng cho đến khi công nương tốt nghiệp. Nhé? Làm ơn đi mà.”
Marienne bám lấy tôi như thể cầu xin.
Tôi trả lời với một giọng khó xử.
“Nhưng Marienne, thời gian nhập học đã trôi qua rồi.”
Học viện Hoàng gia có tỷ lệ cạnh tranh cao do có rất nhiều ứng viên, tổ chức cả tốt nghiệp và nhập học 3 năm một lần.
Đáng buồn là tôi đã không tham dự vì tôi đang bò lê bò lết để nâng cao sự yêu thích của Kallisto và một nam chính khác vào thời điểm đó.
Bỗng Marienne hét chói tai.
“Đấy! Thế thì ngài có biết những gì tôi đã tìm thấy thông qua vụ án vài trăm năm trước không?”
“Hả?”
“Không thể nhập học vào trường khi học kỳ đã bắt đầu. 566 năm trước chỉ có một ngoại lệ đối với người hoàng gia có con dấu chính thức của hoàng đế, bởi vì ngài ấy đã phải lòng một cô gái đến từ nước khác trong Học viện!”
“Nhưng tôi không phải là người trong vương thất mà.”
“Công nương đang nói cái gì vậy? Chẳng bao lâu nữa, phu quân của ngài sẽ là hoàng đế của Đế quốc cơ mà?”
“Gì cơ?”
“Vâng?”
Như thể đang nói về cuộc sống hàng ngày, thanh âm kéo dài của Marienne dừng cuộc trò chuyện của chúng tôi lại.
‘Phu quân của mình ấy hả?’

—–

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!