CHƯƠNG NGOẠI ĐẶC BIỆT 1
- Dịch giả : Ann James
Ta là nô lệ của nàng.
Nội dung :
***
Kể từ khi trở lại thủ đô là một chuỗi ngày bận rộn.
Bởi vì hoàng đế phải tổ chức quốc yến trước khi bụng tôi to lên.
Chuyện xảy ra còn điên rồ hơn cả khi tôi đi tìm bắt lũ quái vật mỗi ngày.
“Cái nào được hơn?”
“Hả?”
“Cho bó hoa của nàng.”
‘Lại bắt đầu rồi…’
Tôi đã tự hỏi tại sao anh kéo một đám người với đầy ấp những bó hoa vào phòng ngủ vào buổi sáng.
Suốt ngày hôm nay hoàng đế luôn bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ.
Khi tôi nghe phần giải thích về ngôn ngữ của các loài hoa với đôi mắt gần như nhắm nghiền, những từ ‘Chọn cái nào cũng được’ lấp đầy cổ họng tôi.
“Em nghĩ cái này được hơn.”
Tôi chỉ vào cô hầu gái đằng sau Kallisto.
Thứ cô ấy đang cầm là một bó hoa màu đỏ Bubardia làm theo phương cách đã cải tiến.
Thật dễ thương khi những cánh hoa tròn được kết lại với nhau như kẹo bông.
“Nó có ý nghĩa rất tốt, và màu sắc…”
Tôi hầu như không chịu nổi cái ngáp bật ra trong giây lát, quay đầu về phía Kallisto.
“Nó hợp với ngài.”
“Phải không? Quả nhiên Hoàng hậu rất biết cách lựa chọn mà.”
Khuôn mặt anh hơi đanh lại vì căng thẳng trước sự lựa chọn của tôi, sau đó lại dịu đi và tan chảy như tuyết mùa xuân.
‘Nếu anh đã quyết rồi sao lại còn mang những loại hoa khác tới chứ?’
Tôi căm nín trước vẻ ngoài vui vẻ của anh ấy.
Đứng trước bao loài hoa như vậy, rõ ràng lựa chọn là một áp lực.
Nhìn bó hoa giống màu mắt của Kallisto, tôi chợt nhớ lại những lời vừa nghe.
Ngôn ngữ hoa của hoa Bubardia là ‘Ta là tù nhân của nàng.’
‘Dù sao thì…’
Một sự hấp dẫn ở anh khi cố gắng thể hiện cả những điều tầm thường này trong khi kết hôn.
Nhìn ảnh như thế cũng dễ thương phết.
‘Tôi đã cố gắng tránh không nghĩ đến. Nhưng không làm sao thoát khỏi anh chàng này…?’
Tôi hơi buồn phiền trong lòng rồi.
“Đôi mắt của nàng đầy vẻ buồn ngủ kìa.”
Một cảm giác ấm áp chợt chạm đến mắt tôi.
“Ta đã làm nàng tỉnh giấc à?”
Kallisto hơi hối lỗi nhìn tôi.
Gần đây tôi ngủ nhiều hơn vào buổi sáng do mang thai.
Ánh mắt tôi nhìn anh bắt mãn như nói: Biết rồi còn hỏi.
Anh phá lên cười trước cái nhìn ủ rũ của tôi.
“…Nàng cũng hiểu mà, chỉ có một đám cưới trong đời thôi nên tính ra mấy chuyện này cũng không là nhiều.”
Anh ấy xoa dịu tôi bằng một giọng nói ngọt ngào như người trưởng thành dỗ dành một đứa trẻ.
Không giống như tôi chỉ thỏa mãn khi bị ràng buộc bởi danh nghĩa ‘gia đình’, Kallisto nhiệt tình đến mức gác lại chuyện chính trị và làm việc chăm chỉ để chuẩn bị cho hôn lễ.
Mang thai trước khi kết hôn và năm năm đứng lên chống lại Hoàng đế.
Tôi muốn tiến hành bữa lễ càng nhỏ càng tốt để không làm mất lòng giới quý tộc đã không tán thành tôi.
Nhưng khi tôi muốn nói với Kallisto việc này thì dù cố thế nào cũng không thốt ra được khỏi miệng.
Khuôn mặt anh trông rất hào hứng và hạnh phúc khi chuẩn bị cho đám cưới.
‘Nếu em biết ngài thích việc này nhiều như vậy, em đã cưới ngài thay vì chỉ đính hôn …’
Thực tế là không thể để Hoàng hậu không ở cung điện và lang thang ở ngoài trong suốt vài năm.
Tôi cảm thấy có lỗi với anh và hối hận về chuyện này.
Tôi thương hại nhìn mái tóc vàng óng của anh.
“Đừng nghĩ những điều vô bổ nữa, nàng ngủ thêm đi.”
Kallisto nhẹ nhàng xoa người tôi.
Tôi ngạc nhiên khi anh nhanh chóng nhận ra mỗi khi tôi vừa nghĩ đến những ý nghĩ viển vông.
Trong đôi mắt đỏ rực đầy tình cảm, tôi ngượng ngùng cười theo anh.
“Bệ hạ, em tiễn ngài.”
“Được rồi, đừng đứng dậy.”
Khi tôi kéo chăn muốn đứng lên, anh lại đặt tôi xuống.
“Nàng phải luôn chú ý cẩn thận. Giờ nàng đang mang trong mình giọt máu hoàng gia đấy.”
Tôi vẫn ổn sau tất cả những chuyện gặp phải kể cả đêm tôi gặp Eclise.
Nhưng Kallisto đối xử với tôi như một chiếc lông vũ sẽ bay đi bất cứ lúc nào sau khi cả hai trở lại thủ đô.
“Ta nghe nói vị hôn phu của mình là một người phụ nữ nóng tính, thậm chí còn chưa từng tiễn ta đi làm.”
Tôi chết lặng khi thấy anh đắp chăn đến tận cổ.
Đây là điều mà tôi đã nghe không biết bao nhiêu lần trong suốt 5 năm yêu xa của mình.
Mãi đến đêm trước khi mang thai, tôi mới chợp mắt được, nguyên nhân đều do chính tôi gây ra.
Mặc dù chúng tôi đã thức cả đêm cùng nhau, nhưng mỗi khi anh nhắc đến chuyện này tôi cứ muốn cho anh ấy một cú đấm.
Kallisto cúi đầu phớt lờ biểu hiện bất mãn của tôi rồi đưa tai áp sát vào bụng dưới thì thầm thật nhỏ.
“… Giờ con có cử động không?”
“Mới hai tháng thôi.”
“Khi nào con sẽ cử động được?”
“Có lẽ là sau năm tháng ấy.”
Đây cũng là một hành động hàng ngày, giống như việc chuẩn bị cho đám cưới.
Tôi nhìn mái tóc vàng dưới mắt mình và bình thản trả lời.
Sau một hơi thở ngắn và sâu, dựa vào cái bụng vẫn còn phẳng của tôi, anh mò mẫm cái chăn hỏi lại.
“…Thật sự có một đứa trẻ ở đây sao?”
“Nếu bác sĩ không chẩn đoán sai thì đúng vậy.”
“Sao nàng lạnh lùng thế? Nàng không có cảm giác gì à?”
“Ngài đã nói điều tương tự trước khi em ngủ vào ngày hôm qua, ngày hôm kia và ngày hôm kia nữa.”
Tôi đã (hợp pháp) cãi nhau với anh ấy mỗi ngày và đúng như dự đoán, với vẻ mặt khó tin, anh ấy nhìn tôi.
“Thần… xin thứ lỗi, thưa bệ hạ.”
Đột nhiên, ai đó bước vào giữa cuộc trò chuyện của chúng tôi.
Đó là Cedric, sắc mặt có hơi tái nhợt.
“Cuộc họp đang bị trì hoãn. Thần nghĩ ngài nên đi rồi ạ.”
“Sao cứ thích chen ngang thế hả? Ngươi muốn chết…”
“Cái miệng, coi cái miệng kìa! Em bé đang lắng nghe đấyy. Chỉ dùng những từ đẹp và tốt thôi điện hạ.”
Nhanh chóng chặn miệng Kallisto khi đang nghiến răng, tôi khẽ nhìn Cedric hối lỗi.
Nhìn Kallisto ngay lập tức trở thành một chú gà ngoan ngoãn khi tôi nhắc đến đứa bé, Cedrick lộ rõ vẻ câm nín.
Bỏ qua thái độ của anh ta, tôi đặt một nụ hôn lên lòng bàn tay của Kallisto.
Sau đó, tôi đưa tay ra quét mái tóc vàng óng đang vương vãi trên bụng và nhẹ nhàng nói.
“Cẩn thận nhé. Em sẽ đợi ngài.”
Như anh ấy muốn, đó là một cuộc tiễn đưa đầm ấm.
“Ta sẽ trở lại.”
Kallisto ngẩng đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt ngọt ngào như mật ong và nở nụ cười rạng rỡ ánh mặt trời.
****
Trước khi kết hôn, hoàng hậu có phong tục về nhà cha mẹ đẻ lấy quần áo và đồ đạc.
Tôi cố gắng trấn an Kallisto khi anh đòi đi cùng tôi, rồi hướng về khu dinh thự công tước sau gần năm năm xa cách.
“…Công tước.”
“Penelope.”
Thời gian năm năm, công tước trông già đi rất nhiều.
Tôi có thể nhìn thấy mái tóc hoa râm xuyên qua mái tóc đen mà ông ấy luôn chải rất ngọn ngàng.
“Lâu rồi không gặp ngài ạ.”
“Ồ thôi nào, con ngồi xuống đi. Con đã ăn gì chưa? Ta cho họ chuẩn bị bàn tiệc trưa trong khu vườn kính.”
“Con chỉ uống một tách trà và rời đi thôi ạ…”
“Chà, phía cung điện sẽ trách ta không lo được thức ăn cho con mất. Quản gia! Chúng ta sẽ đi thẳng ra vườn. Ngươi hãy chuẩn bị đi nhé!”
Khi nghe lời tôi nói, công tước càu nhàu không hài lòng và cho gọi người quản gia.
Nhưng ông ấy trông có vẻ hào hứng không giống như giọng nói bất thường của ông.
“Vâng thưa thưa công tước và Lady.”
Người quản gia đi trước dẫn đường cho tôi và ngài công tước.
Tôi đi theo hai người trong tâm trạng hơi khó xử.
Suốt quãng đường đến khu vườn kính bên ngoài biệt thự, tôi không thể ngừng nhìn ngắm xung quanh.
Dường như cả lâu đài đã biến hóa bởi sự trở lại của công nương sau thời gian năm năm.
Khu vườn kính vẫn tràn ngập hoa cỏ xanh tươi thơm ngát.
Bàn tiệc trưa được chào đón khá nồng nhiệt được đặt giữa khu vườn đầy hoa violet.
Xung quanh là các loài cây cao đến thắt lưng.
Tôi cảm thấy như mình được bao quanh bởi một hàng rào hoa, những bông hoa đầy màu sắc trên cành.
Đó là loài hoa quen thuộc.
‘Nó lúc nào cũng nở như vậy sao?’
“Ta đã thực hiện một số thay đổi đó.”
Bỗng công tước lên tiếng.
“Để có thể cho ra nhiều hoa hơn.”
Tôi rời mắt khỏi hàng rào gỗ và nhìn ông với ánh mắt khó hiểu.
Sau đó, công tước thêm một lời giải thích.
“Nhưng nếu một cành nở quá nhiều hoa sẽ nặng, cành và dây dễ bị gãy nên ta phải hạn chế chiều cao của nó.”
“…Con hiểu rồi ạ.”
Tôi im lặng gật đầu, nghĩ chắc hẳn là ông có thú vui mới.
Tôi nhẹ nhàng múc một thìa súp nóng hổi đang định ăn.
“Ta đã gửi một hai cành cây đến nơi làm việc của con… Con có thấy nó không?”
Đột nhiên công tước hỏi. Tôi dừng lại nhìn lại ông.
“Sao ạ…”
‘Ông ấy đã gửi hoa sao?’
Tôi tìm kiếm thật nhanh trong đầu mình nhưng không thể tìm thấy bất kỳ ký ức nào liên quan đến chuyện này.
Trong thời gian ở lại thủ đô để làm việc, tôi chưa bao giờ được gửi cho bất cứ thứ gì như thế trước đây.
“….Ah.”
Chính lúc đó, hình ảnh của một trong những văn phòng thoáng qua trong tâm trí.
Thỉnh thoảng tôi bắt gặp những cành cây thon dài với những bông hoa cắm trong bình.
Lần nào cũng bận tối mặt nên không có thời gian xem kỹ.
Tôi chỉ nghĩ rằng trợ lý hoặc những người bên dưới đã thêm chút màu sắc cho văn phòng bớt tẻ nhạt…
“Thanh niên chạy việc nói với ta rằng con có vẻ rất bận rộn thế nên nó không thể được giao trực tiếp được.”
Đáp lại phản ứng chậm chạp của tôi, công tước mỉm cười hiền từ và thêm vào như một lời bào chữa cho tôi.
“Tại sao….”
“Tại sao?”
Tôi không thể tha thứ cho ông nên hờn dỗi bảo mình sẽ kết hôn, dù tôi lấy ai, ông cũng đừng quan tâm đến chuyện đó nữa rồi bỏ đi.
Vậy tại sao lại gửi hoa cho tôi trong năm năm?
“Ta nghĩ sẽ gửi những bông hoa cho con nhưng…”
“…”
“Penelope, không phải con đã nói rằng cảm thấy thích khi thấy chúng nở hoa trên cành hơn sao?”
—–