Phiên ngoại 39
- Dịch giả : Ann James
Caption : là “Không có caption” !!!
Nội dung :
***
Tôi không biết nguyên tắc là gì, nhưng những pháp sư già điên rồ dường như rất thích thú khi tổ chức một giải đấu sau khi thực hiện những thay đổi phi thường cho thú cưng của họ.
Điều này có nghĩa là mana tự nhiên được tạo ra gần các thánh tích nơi nó chảy ra.
Cho đến bây giờ, trong số các nhà khảo cổ học thì các pháp sư cổ đại rất bí ẩn và thần thánh.
Nhưng tại sao?
-Cảm ơn!
Tôi cứ nghĩ về cái dòng chữ chết tiệt đó trên cửa sổ hệ thống.
Trên thực tế, họ không phải là những người bình thường vì đã kéo tôi trở lại cuộc sống đủ đầy của mình.
Nắm tay siết chặt trước những suy đoán có vẻ hợp lý.
Jabbuck-
“Thật là nhẹ nhõm. Nhưng bây giờ có phải là lúc để làm chuyện này không?”
Nghe tiếng bước chân, tôi ngẩng đầu lên.
Trước khi kịp nhận ra, Kallisto đã khoanh tay đứng dựa vào bức tường của tòa nhà và nhìn tôi chằm chằm.
“Tất nhiên đây là một khám phá tuyệt vời đấy nhỉ! Có lẽ nó hoàn toàn đảo ngược giả thuyết về các pháp sư cổ đại được lưu truyền cho đến nay…!”
“……”
“Nhân tiện thì thật ngại quá nhưng ngài có thể làm ơn đừng dựa vào nó được không? Nó có thể đổ mất.”
Tôi vui mừng đáp lại, chợt thấy tư thế của anh liền e dè hỏi.
“…Một pháp sư cổ đại tên là Nabal, Penelope Eckart.”
Giọng anh ấy thậm chí còn thấp hơn như thể lời nói của tôi đã xúc phạm đến anh.
Lúc này tôi mới chú ý đến vẻ dữ tợn trên mặt anh nên vội vàng ngậm miệng lại.
Anh ta hất hàm nhìn chằm chằm vào tôi rồi mắng mỏ tôi.
“Khi nàng làm xong thì hãy cho ta nghe lời giải thích.”
“B-bệ hạ…”
Tôi mất trí vì bị mù quáng bởi những tàn tích cổ xưa được bất ngờ tìm thấy.
‘Anh ấy không phải là loại người dễ bỏ qua.’
Tôi phóng ánh mắt của mình ra khỏi cái lườm của anh ta.
“Ta đã nói nếu nghe báo rằng ngay cả một trong số bọn nàng bị thương hoặc nàng bị thương, ta sẽ loại bỏ tất cả các kỹ năng của nàng và triệu tập nàng trở lại. Nhưng cái quái gì….”
“………”
“Nói cho ta biết. Tại sao, làm thế nào, vì lý do gì mà nàng lại ở đó vào lúc nửa đêm như thế?”
Anh ấy nhìn tôi và cười như một bóng ma khi vuốt mái tóc ướt của mình chả khác gì một đống rơm.
Tôi đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên gặp anh trong khu vườn mê cung, tôi bỗng hơi kinh hãi.
Tôi phải nói, không thể ngậm miệng lại được.
Nhưng làm sao có thể nói rằng mình có thai với anh, điều đó xảy ra vào cái đêm mà tôi tấn công anh?
“Thôi nào, không có gì to tát đâu ạ.”
Cuối cùng, những lời thốt ra trong tuyệt vọng khi tránh ánh mắt của anh chẳng có gì đặc biệt.
“Không phải là vấn đề lớn…?”
Nhưng Kallisto đang nhìn thẳng vào tôi.
Thật nực cười khi nói điều đó.
‘Nhưng em vẫn không thể nói với anh cho đến khi quay về thủ đô và chắc chắn về chuyện này…!’
Tôi lo lắng nên đành nuốt nước bọt và tìm một cái cớ.
“Chuyện là… em đi loanh quanh một lúc, rồi con quái vật xuất hiện.”
“Nàng rỗi hơi để đi dạo đêm trong hẻm núi? Thế ý nàng đang nói với ta rằng nàng đột nhiên muốn cưỡi một tảng đá như lúc nãy hả?”
“……”
Lời nhận xét như đinh đóng cột của anh ấy khiến tôi câm nín.
Anh nhìn tôi chằm chằm sau khi bày ra bộ mặt tỉnh bơ như phát điên lên
Đôi mắt của anh đỏ ngầu. Tôi không biết có phải anh mệt vì thức cả đêm không, dường như anh đang nổi cơn thịnh nộ.
Lúc đó tôi mới để ý thấy anh hơi lạ.
Tôi đã không nhìn ra sớm hơn vì điên cuồng với những thứ mình phát hiện ra, đôi mắt đỏ của anh ấy tràn ngập những cảm xúc không rõ.
“Được thôi, ta không nghĩ dù sao nàng cũng sẽ nói với ta. Vậy thì thay đổi vị trí đi.”
“……Dạ?”
“Nàng là tội nhân đang bị hoàng đế thẩm vấn. Chỉ cần trả lời câu hỏi của ta.”
“Sao bỗng dưng em lại thành một tội nhân rồi?”
Không công bằng chút nào.
Tất nhiên sẽ là thảm họa nếu không có anh nhưng thật sự không phải là vấn đề lớn để nói cho anh biết lý do. ( Ủa ủa??)
Nhưng trước khi tranh luận, anh dịu dàng hỏi.
“Tại sao nàng không mang theo pháp sư?”
“Cái đó… đánh thức một người đang ngủ thì có hơi…”
“Tại sao nàng không có cuộn ma thuật di chuyển trong khi có tất cả những phép thuật tấn công và phòng thủ?”
“Em nghĩ mình sẽ quay về ngay cho nên…”
“Chắc nàng nghĩ ta như một thằng ngu mù quáng ấy nhỉ.”
Anh phá lên cười khi nghe lời bào chữa.
“Có khả năng nàng không muốn bị bắt gặp. Nếu có phép thuật trong ranh giới, Jean sẽ biết ngay.”
“……Bệ hạ.” Tôi trố mắt nhìn anh với một chút ngạc nhiên.
Đột nhiên, tôi có linh cảm câu hỏi gay gắt của Kallisto khác với mọi khi.
Trong năm năm đã có một số tình huống khá nguy hiểm như ngày hôm nay với dấu vết của các pháp sư cổ đại.
Chiến đấu với cái ác luôn xảy ra, đã có lúc một nhóm cướp tấn công trại khi họ vô gia cư.
Lúc đầu nếu có chuyện gì xảy ra, Jean sẽ nhanh chóng gọi cho Kallisto để anh tới đây và sau đó là những cuộc họp liên miên.
Tôi muốn tiếp tục làm việc nhưng không muốn làm anh ấy lo lắng vì anh bận rộn với công việc chính trị kia.
Vì vậy, không rõ từ lúc nào mà tôi đã trở nên không rõ ràng như trước đây.
Anh thường luôn đe dọa và cảnh cáo mọi người bằng những lời cằn nhằn khó ưa, nhưng tôi hơi xấu hổ vì đây là lần đầu tiên bị thẩm vấn theo cách này.
‘Có phải do mình lẻn ra ngoài mà không có người hộ tống nên ảnh giận đến thế không? Àii, đây là lần đầu mình ra khỏi trại… hay do bản thân mình tìm kiếm các di tích lịch sử một cách vô nghĩa?’
Nhưng làm thế nào có thể không hào hứng như vậy khi phát hiện ra nó sau năm năm làm việc không ngừng như thế?
Tôi đảo mắt và cẩn thận hỏi Kallisto.
“Tại sao ngài tức giận như thế?”
“Tại sao ta lại tức giận như thế? Ha.”
Anh ta nhếch khóe miệng và cười chế nhạo.
‘Đừng nói với mình là…’
Lòng chợp ớn lạnh. Tôi lắp bắp.
“Ngài… ngài biết em…”
“Nàng đã gặp hắn ta bao lâu rồi?”
“Hả?!”
Lúc tôi định hỏi: ‘Ngài biết em đang mang thai sao?’ thì Kallisto ngắt lời và hỏi ngược lại.
“Ai…”
Khi tôi đang ngây người ngẫm nghĩ,
Đột nhiên, tôi nhớ đến mái tóc xám lơ đãng biến mất lúc nãy.
“Không đời nào… ngài đã thấy sao?”
“Hắn ta biến mất ngay sau khi thấy ta xuất hiện.”
“Ây, không phải vậy đâu. Em chỉ vô tình….”
“Chả khác gì một con chuột, hắn âm thầm đánh bại quái vật rồi biến mất thế nên ta mới không giết hắn… Ta đã phạm một sai lầm rất lớn.”
Tôi chưa bao giờ nghĩ Kallisto đã nhìn thấy Eclise.
Tôi lắc đầu ngượng ngùng rồi dừng lại để đối diện lời nhận xét tiếp theo của anh.
“Ngài biết…mọi việc rồi sao?”
Trước câu hỏi đầy kinh ngạc của tôi, anh đến gần hơn, áp sát người vào tường.
“Penelope Eckart.”
Trong tích tắc, anh đột nhiên đưa tay ra quét má tôi và lẩm bẩm.
“Nàng nghĩ có chuyện gì của nàng mà ta còn không biết?”
“…Bệ hạ.”
“Nếu nàng muốn che giấu không một kẽ hở thì nàng nên để lại chiếc nhẫn của mình để ta không đến được.”
Chỉ khi đó tôi mới hiểu tại sao anh lại truy hỏi mình gay gắt như vậy.
Anh ấy nghi ngờ tôi đã nhắm mắt làm ngơ cho tên kia mặc dù tôi biết anh ấy ở đó.
Đầu óc trống rỗng không biết phải nói gì lúc này.
“Thật sự chỉ là hiểu lầm, chính em phát ngán với hắn ta và chỉ là tình cờ thôi…”
Sau khi bày tỏ sự oan ức của mình, tôi bỗng cau mày: “Mà ngài cài ma thuật định vị từ lúc quái quỷ nào vậy? Em nghe nói ngài có phép thuật dịch chuyển tức thời thôi mà.”
Tôi gạt cánh tay anh ra khỏi má và mở to mắt hỏi.
“Ha, theo dõi em như vậy còn chưa đủ sao? Ngài nghĩ em không biết mấy cái báo cáo hàng ngày của Jean trong năm năm qua sao?”
Khi tôi dỗi ngược lại thì lần này anh ấy là người tránh ánh mắt của tôi.
“Đúng là có dịch chuyển tức thời.”
Anh trả lời.
“Chỉ là ta sẽ tự động được triệu tập đến nếu nàng rời khỏi người hộ tống hơn một khoảng thời gian nhất định.”
“Huh.”
“Làm sao ta biết nếu nàng gặp nguy hiểm khi ta đang ngủ như hôm nay?”
Thế nên đó là lý do anh đến với mình?
Tôi bật cười thành tiếng khi nhìn lướt qua diện mạo của tên lưu manh này, đang đứng trên chân trần với thanh kiếm dưới mông chỉ vì đã nhường phần trên cho tôi.
‘Không có gì ngạc nhiên khi họ để mình đi …’
Năm năm trước, anh ấy đã chọn chuẩn bị kỹ lưỡng và kiểm soát các khu vực xung quanh cho tôi.
Tôi hiểu tại sao mỗi khi tôi liên lạc trễ với anh ấy, sắc mặt Marienne và Jean lần nào cũng tái nhợt.
“Ngài không tin tưởng em đến vậy sao?” Tôi hỏi.
“Không phải là ta không tin nàng.”
Anh ấy xoa dịu giọng nói yếu ớt của tôi rồi truyền sức mạnh nơi bàn tay.
“Ta không thể tin tưởng những kẻ quay lưng lại với nàng.”
“Kẻ đó đang ở đâu?”
“Nhìn này, chỉ cần ta quay đầu đi một chút thôi nàng sẽ chạy và bọn họ sẽ cướp nàng đi.”
“Hả. Cái gì mà cướp mất, em có phải là một món đồ đâu chứ?”
“Và ngài không thấy tên khốn đó bỏ mặc em ở đó cho đến chết sao?”
“Hắn thấy ta đã ở đó và nàng là của ta. Ta cũng in dấu sự hiện diện của ta lên nàng.”
Thực tế là Eclise hẳn đã tiếp cận tôi bằng mấy mánh khoe của hắn…
Tôi nuốt một tiếng thở dài và nhìn người đàn ông với khuôn mặt như thể sẽ quỳ xuống cầu xin ngay lập tức với đôi mắt ánh lên sự lo lắng.
Kallisto và tôi giống nhau nhưng đồng thời cũng rất khác nhau.
Tôi có xu hướng tiết kiệm lời nói của mình vì muốn làm anh ấy bớt suy nghi viển vong, còn anh ấy có xu hướng hành động trước mặt tôi mà không nói gì vì anh ấy biết tính cách của tôi.
Vì vậy những cuộc cãi vã của chúng tôi luôn có cùng một lý do ngay cả khi nó đã kết thúc.
‘Chúng ta thực sự có thể nuôi dạy một đứa trẻ như thế này sao…?’
Tôi từ từ mở miệng khi vẫn đang nghĩ về tương lai u ám của chúng tôi.
“Bệ hạ à.”
Trước hết cần phải xoa dịu Kallisto.
“…Em xin lỗi vì đã không nói đến chuyện hắn ta săn mana cho mình.”
“……….”
“Ban đầu em tưởng hắn đã chết. Nhưng sau đó em không tin vì tên ấy chưa bao giờ xuất hiện. Nói thật thì em không thực sự muốn biết đâu…”
“Hả?”
Kẻ ấy vẫn còn sống và quanh quẩn xung quanh tôi.
Tôi không chắc lắm, nhưng khi tôi gặp tên ấy hôm nay tôi đã vô cùng ngạc nhiên.
Dù sống hay chết Eclise luôn là nỗi buồn của tôi.
Nhưng dù sao, tôi rất mừng vì tên ấy đã không tèo và trên hết là hắn ta đã mất trí nhớ.
Bởi vì tôi luôn cảm thấy như mình đã tước đi cơ hội được sống một cuộc đời đúng nghĩa của hắn.
“Hôm nay em vô tình gặp Eclise. Em đi tìm hoa bóng trăng rồi con quái vật xuất hiện và hắn đã giúp em.”
“Hoa bóng trăng?”
“Phải, hắn nói đã mất trí nhớ kể từ khi sống lại.”
Kallisto đang quan tâm đến Hoa bóng trăng, lại cau mày khi nghe câu nói của tôi.
“Hắn mất ký ức nhưng lại gắt gao theo dõi nàng?”
“Em nghĩ hắn đã cảm nhận về deja vu.”
“Nếu đó là sự thật, ta đoán giờ đây hắn không còn gì để xem nữa.”
“…Sao đột nhiên ngài nói như vậy?”
“Bởi vì hắn không thể biết hắn muốn có nàng hay muốn giết nàng.”
Tôi không hiểu những gì anh ấy nói.
Nếu anh ta mất trí nhớ, quá trình tẩy não của Leila sẽ bị hủy bỏ. Nhưng rốt cuộc thì để làm?
Giữa bầy sinh vật xấu xa, tôi nghĩ đến một người đàn ông bỏ rơi mình.
Khuôn mặt tôi nhìn thấy vào lúc đó từ dưới chân vách đá.
Nó không vô cảm như mọi khi mà cuối cùng không chút do dự quay lưng ngay với tôi.
“Hắn nói sẽ đi về phía Đông Bắc.”
“Và nàng tin điều đó?” Anh hỏi ngược lại tôi.
Anh ta nhanh chóng giải quyết mọi việc và đưa ra quyết định.
“Khi trời sáng, nàng cùng ta trở về kinh thành. Cho đến khi giết được hắn, chúng ta sẽ ngừng khai quật một thời gian.”
“Bệ hạ.”
“Chúng ta phải đi lên thôi. Mana ở nơi này có thể cản trở việc tìm kiếm.”
Anh quay lưng đi như không muốn nghe bất kỳ lời bào chữa nào nữa.
Nhưng tôi vẫn có điều muốn nói.
“Kallisto!”
Tôi ôm cánh tay anh khi anh quay bước đi.
—–