Phiên ngoại 28
Dịch giả : Ann James
Trả nợ xong òi nháaa <3
Nội dung :
Khi sắp đến cửa Cung điện, đột nhiên có cái gì đó lấp lánh rơi xuống bên cạnh.
“Hả?”
Tôi dừng lại, nhìn lên bầu trời và nghi ngờ đôi mắt của mình. ‘Vàng hả chời?’
Những miếng vàng được lát mỏng hình cánh hoa từ trên trời rơi xuống. Tôi quả thật có hơi ngạc nhiên.
Những cánh hoa bay khắp nơi trong buổi lễ.
Khi vươn tay lên không trung, một chiếc lá vàng rơi xuống theo hình parabol tuyệt mỹ rồi nằm trên lòng bàn tay.
“Phép thuật ư?”
Khi tôi vẫn đang ngắm nhìn nó và ngơ ngác cười.
“Đó là vàng thật.”
Câu trả lời giải đáp nghi ngờ của tôi, một giọng nói cứng rắn lọt vào tai. Tôi ngẩng đầu lên và mở to mắt.
“Hầu tước!”
Người đàn ông mặc bộ đồ màu xanh đậm như màu mắt của anh đang tiến về phía tôi với một nụ cười nhẹ nhàng.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp anh ấy kể từ khi bước ra khỏi ‘tấm gương của sự thật’.
Có tin cho rằng anh đã bị bỏ tù vì đột nhập vào Cung điện Hoàng gia trong khi trốn một thuật sĩ.
Tôi đã bảo thái tử thả anh vài lần, nhưng lần nào hắn ta cũng như có núi lửa phun trào nóng nảy và phán: ‘Chờ sau khi thẩm vấn rồi nói.’
“Lâu lắm mới gặp lại, thưa công nương.”
Khi anh ấy dừng lại trước mặt tôi, hơi cúi đầu và giữ im lặng trong phút chốc.
‘Dường như vẫn như lúc bị mắc kẹt trong vòng tròn ma thuật.’
Vừa ra thì lại bị kẹt trong hoàng cung, tính tình kỳ quái vẫn chưa ổn cho lắm.
Nhìn nước da nhợt nhạt kia, tôi lo lắng hỏi. “Ngài được thả ra khỏi nhà giam rồi?”
“Vâng, và giờ tôi đang chuẩn bị để đi về nhà.”
‘Vậy là anh ấy đã bị giữ ở một nơi nào đó trong Hoàng cung cho đến bây giờ.’
Nhưng việc này không liên quan đến tôi cho lắm.
Khi tôi nhìn thấy bàn tay mà tôi đã chạm vào anh ấy và nhớ lại vị thái tử kia, tôi cảm thấy có hơi khó chịu.
Với cảm giác tội lỗi, tôi khẽ cúi đầu.
“Xin lỗi. Tôi gần như không thoát khỏi vòng tròn ma thuật, nhưng chỉ vì tôi …”
“Đừng nói vậy. Tất cả không phải nhờ tôi mà công nương thoát ra khỏi vòng ma thuật.”
Với một nụ cười dịu dàng hướng về mình, lúc đó tôi cũng thấy nhẹ lòng.
Tôi hầu như không dám nhìn vào mắt anh ấy thêm một lần nào nữa.
“Ngài có sao không…? Nhìn mặt của ngài có vẻ rất đau.”
“Cũng may là tra tấn không quá nặng.”
“Hả? Tra…tra tấn?!”
Tôi kinh ngạc hỏi lại cảm giác như vừa nghe thấy tiếng gió bão.
Nhưng anh ta lên tiếng cười nhạo.
“Haha, đùa công nương thôi.”
Đầu tôi trở nên trống rỗng.
Kallisto là một kẻ điên có thể làm tất cả mọi thứ nên không giống một trò đùa chút nào.
“Thật đấy. Thay vào đó thì tôi đã bị khai thác sức mạnh ma thuật khổng lồ để thực hiện phép thuật phát tán trên diện rộng.”
Tôi vẫn nhìn anh bằng vẻ mặt nghiêm túc, còn anh ta nói thêm với giọng buồn cười.
Cuối cùng thì tôi nhìn những cánh hoa vàng bay phấp phới trên bầu trời. “Vậy đây là những gì Hầu tước đang làm hả?”
Anh nhẹ gật đầu và đáp lại.
“Hàng trăm ngàn cánh hoa vàng cần phải điều động bằng ma thuật, vì vậy hiếm ai có thể áp dụng vào thực tiễn.”
Tôi nhận ra anh ấy là một phù thủy tuyệt vời và cũng là khoảnh khắc tôi nhìn anh với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Có vẻ như anh ấy đã bộc lộ hết điểm mạnh và điểm yếu của mình cho Kallisto, tôi dè dặt cẩn thận hỏi. “Nhưng … có thể làm như vậy không?”
“Tôi đã trốn rất lâu, ngay cả với những người thân cận mình, mặc dù có chút khó khăn …”
“…”
“Bệ hạ đã hứa sẽ cải thiện việc điều trị và nhận thức của các pháp sư ẩn dật và tất cả những người có sức mạnh phép thuật.”
Đó là một tin tốt, nhưng Kallisto ghét Vinter như thế, không thể làm được gì tốt. Tôi khẽ cười vì niềm hoài nghi của mình, còn Vinter lại phá lên cười.
Rồi anh ấy bộc lộ.
“…… Tôi đã cam kết trung thành với Hoàng cung.”
“Ngài nói thật sao?”
“Đúng vậy. Ở một khía cạnh nào đó, có thể nói là khế ước với Hoàng cung.”
“Nhưng”
“Nhưng ngài ấy nói rằng ngài ấy giữ tôi lại để làm việc.”
“…”
“Tôi biết ơn vì công nương đã thuê tôi trước. Cảm ơn.”
Anh ấy vẫn cười, nhưng tôi nhìn anh kèm theo chút thương sót. ‘Anh đã bị bắt buộc…’
Nhưng tôi không hỏi có ổn không bởi vì anh ấy trông thực sự tốt hơn. Gương mặt anh lộ vẻ mệt mỏi, nhưng có vẻ thoải mái hơn xưa khá nhiều.
Cảm giác khác biệt rõ rệt so với lần trước. “…… Thật tốt nhỉ, Hầu tước.”
Tôi chân thành ghi nhớ điều đó.
Đưa mắt nhìn lên và thấy trên bầu trời những lá vàng đang rơi lấp lánh khắp mọi nẻo.
Cảm giác ảo diệu khi biết tất cả chúng đều là thật.
‘Mình giả vờ tôi không muốn làm điều đó mỗi ngày, giả vờ trốn tránh…’ Hóa ra tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng hơn bất cứ ai khác.
Đừng lo lắng cho anh ấy nữa, chắc hẳn anh sẽ khuất phục được những ánh mắt kỳ thị và sẽ cố gắng khẳng định mình là một đế chế hùng mạnh và giàu có hơn nhiều so với trước đây.
Khi tôi ngắm nhìn lễ đăng quang rực rỡ này, tôi biết Kallisto nghiêm túc như thế nào khi anh đứng ở vị trí chính điện .
Tôi thẫn thờ nhìn trời.
“Bệ hạ hẳn là đã bắt đầu rồi.”
Người đứng kế bên tôi đang nhìn chằm chằm trên không trung đột nhiên mở miệng.
“Ngài đã bao giờ xem lễ đăng quang ở Yeongae bao giờ chưa?”
“Chưa từng.”
“Tôi nhớ khi tôi còn rất nhỏ. Lúc đó không phải là những lá vàng thật như bây giờ mà là những bông hoa cúc vạn thọ xuất hiện ngập trời do sử dụng phép thuật.”
Anh ấy vừa đưa tay ra chộp lấy một cánh hoa vàng giống tôi vừa rồi và đưa cho tôi. Có chút do dự, tôi hỏi anh:
“Hay là chúng ta ra ngoài xem thử sao?”
“Bằng dịch chuyển ư?”
“Vâng đúng rồi.”
“Như tôi đã nói ngài không nên ra ngoài vì có hơi nguy hiểm…”
“Quý tộc cũng hòa cùng dân thường để xem các buổi lễ lớn cơ mà. Nhất là một ngày đặc biệt như thế này, có rất ít cơ hội để có vinh dự ngắm lễ đăng quang của Bệ hạ như này đấy.”
Tôi cố gắng thuyết phục lúc lời nói của Vinter có chút gay gắt. Khi tôi cố gắng phản bác thì chợt nhận ra chiếc váy lộng lẫy trên người mình.
“Có thứ này thì đúng là sẽ có chút khó khăn thật.”
Tôi cười và giả vờ như không thất vọng gì cho lắm.
Vốn không phải là một người thích tìm kiếm sự chú ý nên tôi không tự tin đứng giữa đám đông trong bộ váy khá thoáng mát, nó hở vai và lộ ra xương quai xanh rất bắt mắt.
“Vậy thế này thì sao?”
Tang-! Chàng trai động động ngón tay và một vạt vải quấn lấy cơ thể anh.
Ngay khi tôi hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy chiếc áo choàng màu đen phủ trên chiếc váy, không biết nó từ đâu xuất hiện.
Tôi vô cùng ngạc nhiên, nhìn quanh cơ thể và nhìn vào anh ta.
Nếu là trước đây, tôi đã hỏi mình có thể đi chơi trong bộ dạng như thế này hay không.
Tôi nhận ra khi ở Cung điện Mặt Trời thì anh đã phải kìm nén phép thuật của mình khá nhiều rồi.
“Nhìn thế này chưa đủ sao?”
” Cảm ơn ngài.”
Tôi lên tiếng cảm ơn rồi kéo chiếc mũ trùm đầu.
“Vậy thì đi thôi, để không muộn mất.”
Anh ấy đưa tay ra cho tôi nắm lấy rồi bắt đầu triển khai dịch chuyển, ngay sau đó trước mắt lóe lên bạch quang chỉ có thể nhắm nghiền mắt lại.
—–