Phiên ngoại 27
Dịch giả : Ann James
3 Chap nhận tội lặn hơi giỏi hí hí
Nội dung :
Ngày đăng quang thời tiết nắng đẹp từ sáng.
Khi tôi tràn ngập biểu tình bất mãn đến sưng cả mắt. “Nhân vật chính là chủ nhân của cung điện này, ta tại sao phải…”
Tuy nhiên cô hầu nữ rất cứng đầu không có ý định nhường bước trong ngày hôm nay.
“Ôi Chúa ơi, thái tử phi ơi! Ngài ngủ không ngon đúng không? Có một vòng tròn đen thui dưới mắt đây này? Ngài còn thất thần gì vậy? Để bọn em chuẩn bị massage cho ngài nào!”
Tôi cũng không rõ từ lúc nào mà cô hầu gọi tôi là thái tử phi.
Bởi vì cùng với tiếng vỗ tay của cô ấy, những người giúp việc chạy đến và quấn lấy xung quanh tôi.
Sau khi trang điểm xong, tôi mang trên người những món trang sức mà thái tử đã tặng hôm trước, gương mặt trông có vẻ rạng rỡ hẳn lên ấy nhỉ.
Khi đội trên đầu chiếc vương miện nhỏ được thiết kế tinh xảo, cảm giác dường như ánh mắt sắc bén hơn và xung quanh tỏa ra ánh hào quang cao quý.
‘Có vẻ đáng giá nhỉ.’
Sau khi thay đồ xong, hồi lâu tôi mới được ngắm nhìn khuôn mặt mình trong gương với ánh mắt mãn nguyện.
“Thưa thái tử phi.”
Cedric đến thăm với tiếng gõ cửa.
Với tư cách là phụ tá của thái tử, anh cũng ăn mặc lộng lẫy trong ngày hôm nay.
“Hôm nay ngài rất đẹp đấy ạ.”
“Cảm ơn vì lời khen.”
“Thần thay mặt điện hạ tới đưa ngươi đi.”
Không giống như mọi khi, anh ấy hộ tống tôi với vẻ mặt cứng cỏi lạ thường.
Chiếc xe ngựa uy nghiêm chạm khắc một con rồng màu vàng đưa chúng tôi khởi hành.
Lễ trao vương miện được tổ chức tại sảnh chính của Cung điện Mặt trời đã được trùng tu.
Ở chỗ ngồi đã có nhiều quý tộc được sắp xếp theo khu vực gia đình. Trong đó thì dõng dõi Eckhart như con công nổi bật trong đám đông.
Ở bên phải của công tước, mái tóc đen và mái tóc hồng đáng yêu xuất hiện cạnh nhau và có một ghế trống bên cạnh.
‘Eckart vẫn là họ của mình, còn có thể làm gì khác sao?’
Lúc bước đi cùng với Cedric, tôi vẫn đang nhìn xung quanh và mắt tôi bắt gặp Reynold đang loay hoay.
“Penelope!” Anh ta chợt tỉnh người, vẫy tay với tôi rồi hét lên.
“Chỗ ngồi của ngài là ở đây ạ.”
Cedric phá vỡ sự chú ý của tôi với Reynold rồi bước nhanh đến chỗ ngồi, vị trí này ngược lại với Eckhart.
Chắn hẳn thái tử đã sắp xếp rồi.
Nhưng khi tôi nhìn thấy chỗ ngồi của mình, cảm giác cũng không tệ cho lắm.
Nó phản ánh tính cách của tôi, vốn không thích sự chú ý và dành cho những người đứng ngoài cuộc.
Reynold lướt qua và công tước có vẻ hơi thất vọng, hai người đang tỏ ra thất thần khi nhìn tôi ở đằng xa.
Trong khi đó thì Derrick không bao giờ nhìn tôi, cũng không biết là may mắn hay không nữa.
Ngay sau khi ổn định chỗ ngồi, cánh cửa chính rộng mở của chính điện dần đóng lại.
Im lặng bao trùm.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào những bậc thang trên cao, đặt trên chiếc ghế vàng trống trải với vương miện và quả cầu.
“Thái tử điện hạ tới!”
Lúc này cửa mở lại khi có thông báo, thái tử bước đi nhanh vào trong.
Tang.Tang.Tang-.
Tiếng đẩy ghế vang lên, toàn bộ quý tộc đứng dậy cúi thấp đầu.
Tôi cũng đứng dậy hành lễ rồi chợt nghĩ đến khoảnh khắc lần đầu tiên gặp gỡ.
Không giống như khi anh xung đột với đám sát thủ, dáng người của anh cao lớn với bộ quần áo thêu vàng sặc sỡ trên nền sẫm màu.
“Hãy ngẩng đầu lên.”
Lời nói nhanh chóng và dứt khoát, anh bước lên sân khấu dưới cầu thang và ra lệnh cho mọi người một cách ngắn gọn. Lúc đó anh mới có thể nhìn thấy khuôn mặt của mọi người ngay trước mặt.
‘Mình ổn, mình sẽ ổn thôi mà.’
Tôi hơi nghiêng mình và nhăn mũi lại.
Thời gian trước anh bận rộn nên nhắm mắt làm ngơ với nhau, khuôn mặt mà tôi hầu như không nhìn thấy trong vài ngày trước đang hiện diện rõ mười mươi.
Anh sải bước dài nên ngay lập tức đã đến vị trí của anh, và không cần có sự cho phép của ai, anh tự đội vương miệng lên đầu mình và nâng quả cầu hoàng gia lên.
Và hiển nhiên ngồi trên chiếc ghế vàng không một động tác thừa, anh từ từ nhìn xuống và di chuyển ánh mắt.
“Kể từ hôm nay, ta tuyên bố rằng Kallisto Regulus đã trở thành Hoàng đế của Đế chế Inca.”
Tang, Tang, Tang-.
Anh ta đánh xuống sàn ba lần và kết thúc bằng quả cầu đang giữ.
“Thế là đủ rồi. Lượt bỏ tất cả đi.”
Lễ trao vương miện đã kết thúc một cách chớp nhoáng nực cười như vậy đấy.
Theo như lời Cedric nói thì việc lên ngôi trước đó là cả một quá trình phức tạp hơn nhiều.
Tuy nhiên theo yêu cầu của hoàng đế chỉ cần kết quả đăng quang nên tất cả những nghi lễ phiền phức đã được lược bỏ.
‘Ừm… không có cách nào tránh khỏi những tin đồn về việc anh ấy đã giết cha mẹ và anh trai của mình để cướp ngôi.’
Tôi cảm thấy có chút buồn, còn ánh mắt của mọi người chỉ đang nhìn về một phía.
Bao nhiêu nghịch cảnh để giờ đây Kallisto đã đứng đó.
Sau khi tuyên bố, anh chia sẻ ngắn gọn vài câu với những người tham dự, và ngay lập tức anh đứng dậy lên cầu thang.
Tôi còn cho rằng anh ấy bận rộn bên ngoài cho lễ đăng quang cơ.
“Công nương.”
Nhưng nơi bước chân anh chạm tới là phía tôi mà không phải cánh cửa. “Bệ hạ.”
Trước khi ngẩng đầu lên, anh ấy đã đưa tay ra ôm má tôi và nhìn tôi. Sau đó anh nói: “Thật xinh đẹp.”
“Gì cơ?”
“Đẹp hơn những gì ta tưởng tượng nữa.”
“…”
“Rất đẹp.”
Tôi lạ lẫm vì lời khen ngợi bất ngờ.
Cảm giác nhột nhột lạ lùng dâng lên, quên cả những ánh nhìn xung quanh. Tôi ngập ngừng và dè dặt lên tiếng.
“Hôm nay ngài cũng rất ngầu đấy ạ.”
“Haha hoàn hảo hơn nếu chúng ta vừa đính hôn nhỉ.”
Anh lẩm bẩm như tiếng thở dài.
Trực giác nói với tôi rằng không nên nói gì trong bầu không khí này. Tuy nhiên, chính Kallisto mới là người bẻ gãy ngọn giáo đi kèm với bầu không khí mà tôi cố giữ được.
“…Ta muốn móc mắt của bọn quý tộc kia để không phải nhìn thấy vẻ đẹp của nàng.”
Đột nhiên anh cúi đầu, thì thào nói nhỏ. “Đừng lo lắng về những suy nghĩ rùng rợn như vậy chứ.”
Tôi cau mày với anh sau đó loại bỏ bàn tay đang giữ khuôn mặt của mình. “Làm ơn, không có cái lỗ nào trên mặt em đâu.”
Anh nói nhanh rồi thu gọn móng vuốt. “Nàng phải đi ra ngoài ngay.”
“Ta không sao, nên nàng cứ đi trước đi.”
Tôi nhẹ nhàng gật đầu.
Tôi lo lắng cho khuôn mặt cứng đờ của anh, nhưng vẻ mặt ấy không có gì gọi là buồn cả. Dù sao thì khối lượng của mấy thứ trên người anh rất nặng.
Nhưng có vẻ anh vẫn không vừa lòng cho lắm?
“Tại sao mấy kẻ kia nhìn ta trông có vẻ thiện cảm quá vậy?” Anh ta nhìn tôi rồi hỏi. Tôi xấu hổ hỏi ngược lại. “Còn gì khác nữa sao?”
“Nàng có biết là chúng ta vừa gặp nhau sau một tuần không? Làm thế nào mà nàng chưa bao giờ đến tìm ta dù chỉ một lần?”
“Em nên làm gì nếu ngài đang bận chứ?”
“Vậy thì ta phải gửi cho nàng một lá thư hả. Chuyện gì đang xảy ra với cái người này vậy? Sau đó thì sao? Nàng định làm gì?”
‘Anh có gửi đâu cơ chứ!’
Giọng nói bóng gió nghe mà ghét không.
Vẻ mặt anh không vui và cũng rất khó thốt ra câu “Ta cũng nhớ nàng.”
Tôi lầm bầm.
“Xuống nước khó vậy sao.”
“Gì?”
Tôi không biết gì khác, nhưng tôi không thể chịu đựng được. Tôi đã khóc khi nắm lấy vạt áo của mình.
“Tại sao ngài mang em theo?”
Chụt~
Bỗng có một bờ môi mỏng nhanh chóng bao trùm môi tôi. Tôi ngây người chớp mắt không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Hôn một lần trước khi nàng đi có khó như vậy không?” Tôi thấy người đàn ông ấy đang mỉm cười. Tôi chỉ kịp đảo mắt ngó nhìn xung quanh.
May mắn là chúng tôi đang đứng trong góc và nụ hôn kia quá nhanh nên có vẻ như không có ai khác nhìn thấy ngoại trừ Cedric với vẻ mặt như đang đăng xuất khỏi trái đất ở sau lưng.
“Ngài bị điên à?”
“Ngài mau ra đi, đừng trễ nãi trong ngày đầu tiên trị vì như thế.”
“Đây là chính điện đấy. Điện hạ. Không, bệ hạ. Xin hãy chú ý giữ mình đi.”
“Còn có ai không biết nàng là vị hôn thê của ta sao? Dù sao ta cũng phải công khai để cho những tên kia không có lòng dạ đen tối nào khác chứ.”
“Ngài còn không đi nhanh sao?!”
Cuối cùng không thể chịu đựng được và dùng nắm đấm đập vào vai anh ta.
“Ta sẽ trở lại.” Lời nói kèm một nụ cười ấm áp.
Tôi cảm thấy kỳ lạ khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc giờ đây lạ lẫm khi đội vương miệng.
“……Cẩn thận.”
Ngay sau khi tôi bảo anh đi, trong vô thức tôi nắm lấy vạt áo choàng không hề hay biết. Kallisto nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.
“Đây là lần đầu tiên chính thức ở bên ngoài Cung điện Hoàng gia. Ai đó có thể cố ý tấn công …”
Những người bảo vệ ở khắp nơi cơ mà nhỉ?
“Có thể bị ném trứng hoặc một cái gì đó từ xa. Hoặc một hòn đá thì sao…” Thực ra, tôi mới là người lo lắng nhất.
Có thể kẻ kia chống lại ngai vàng hoặc có thể sẽ phá hỏng lễ đăng quang chỉ một lần trong đời.
Nếu anh mà biết tôi đã khó chịu lo lắng cả đêm chắc hẳn sẽ cười vào mặt mình quá?
“Nàng biết ta rất nhân văn cơ mà.” Kallisto cười nhạo tôi.
Sau đó chụt~ chụt~ chụt~
“Mà không biết là vị hôn thê của ai mà xinh đẹp chết đi được, huh?” Anh ấy ôm tôi, đỡ lấy mặt rồi không ngừng hôn xuống.
“Argh! Ngài điên hả? Ngừng lại đi, rối hết rồi này!”
Sau một hồi chiến đấu kịch liệt với đòn hôn của đối phương, cuối cùng cũng đến lúc phải thoát ra khỏi vòng tay anh.
“Đừng lo gì cả.” Kallisto cười sảng khoái.
“Danh tiếng của ta ở đế quốc này không đến nỗi phải lo lắng về việc bị ném đá đâu. Thế giới khoan dung với những anh hùng chiến tranh đã trải qua tuổi thơ bất hạnh mà.”
“Vậy thì em mừng khi biết điều đó …”
“Ta sẽ quay lại.”
Anh ấy nhắm mắt lại và hướng khuôn mặt của anh về phía tôi.
Tôi nhìn xung quanh và chắc chắn rằng không có ai nhìn thấy và hôn ‘chụt’ một phát cực kỳ chóng vánh như tốc độ tên bắn.
Hoàng tử mang theo Cedric người đã trở lại trái đất với một nụ cười rạng rỡ rời đi.
Hầu hết các quý tộc đã bị bỏ lại phía sau.
Tôi cũng đang đứng dậy ra khỏi Cung điện Mặt trời.
‘…!’ Tôi vô tình quay đầu lại và đối diện với một đôi mắt.
Cảm giác như đó chỉ là ảo ảnh của riêng mình không ai có thể nhìn thấy vì tôi đang đứng trong một góc nhỏ.
Ngoài khoảng không, Reynold đang mở miệng với vẻ mặt kinh ngạc. May mắn là không có công tước và Derrick bên cạnh anh ta.
Anh chàng nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi từ từ đưa tay lên chỉ vào một bên đầu tôi.
‘Bị gõ đầu hả ta?’
Ngay khi anh ta nhận ra những lời xì xào bàn tán, ngay lập tức khuôn mặt của Thái tử vừa thoáng hiện lên khi nhớ lại hành vi vừa nãy của mình.
Có vẻ hơi quá rồi.
Tôi lặng lẽ giơ ngón giữa của mình lên, tôi nhảy ra cửa khi anh ấy bắt đầu tiến lại gần với bàn tay đang nắm chặt lại.
——–