Phiên ngoại 26
Dịch giả : Ann James
3 Chap nhận tội lặn hơi giỏi hí hí
Nội dung :
Khi Derrick sống sót sau lần thập tử nhất sinh kia thì Reynold đã thay mặt anh ta lãnh đạo gia tộc Eckart tham gia vào cuộc tiêu diệt ma thuật hàng năm.
Tôi cảm thấy hơi lạ khi nhìn thấy làn da trắng của Reynold, trước đây đâu có như thế nhỉ.
“Này, làm gì vậy? Nói cái gì đi chứ!”
Anh chàng đẩy vệ sĩ qua rồi vào phòng trông có chút buồn cười.
‘Anh ta đến gần khi nào thế?’ Hơi thắc mắc chút nhưng vẫn hào hứng khi thấy mái tóc hồng đã lâu mình chưa được chiêm ngưỡng kia.
“Cho anh ta vào. Ta biết anh ấy.”
Tôi giơ một tay lên và ngắn gọn ra lệnh.
Rồi hầu gái thì thào lo lắng.
“Nhưng… thưa công nương, điện hạ đã ra lệnh không ai được vào cung điện …”
“Ấy, làm gì có ai khác! Ta là người duy nhất mà.”
“Không sao, để anh ấy vào.”
Theo lời của tôi, cô hầu gái miễn cưỡng liếc nhìn những vệ sĩ.
“Thấy chưa! Em ấy sẽ cho ta vào mà…”
Khi tay của những vệ sĩ dần hạ xuống, Reynold nói và bước vào trút bỏ bộ quần áo nhăn nhúm.
Anh hét toáng lên khi bước thẳng đến bên cạnh tôi.
“Này, chuyện gì đang xảy ra vậy? Đính hôn! Em mất trí rồi hả.”
“Reynold!”
Tôi vội ngăn kẻ không biết giữ mồm giữ miệng này. “Cedric vất vả rồi, hiện tại ngài có thể ra ngoài.”
May mắn là Cedric có vẻ hiểu ý tôi khi bày ra vẻ mặt không có việc gì rồi thối lui ra ngoài.
Trong khi đó, Reynold đang tiến lại gần tôi, đột ngột dừng lại khi cách năm bước. “Có thật không …?”
Anh ta thì thầm với vẻ mặt trống rỗng như một kẻ ngáo.
“Hầu gái, giúp ta dọn dẹp xe ngựa nhé.”
Tôi ra lệnh cho tất cả những người giúp việc đi khỏi phòng.
Tak- sự im lặng khép lại trong phòng với tiếng đóng cửa.
“Ngồi xuống đi.”
Tôi ra hiệu một chỗ ngồi cho Reynold vẫn đang đứng như trời trồng kia.
Anh ta nhìn tôi không chút do dự với khuôn mặt ngu ngốc và ngồi đối diện với tôi.
“…… Chết tiệt. Có chuyện quái gì xảy ra chỉ trong một tháng này thế?”
Sự xuất hiện của tôi trong chiếc váy vàng lộng lẫy khó hiểu lắm sao?
Tên liếc mắt nhanh chóng quét qua mái tóc hồng.
“Em thế mà đã đính hôn! Tin đồn thôi, đính hôn kiểu gì!”
“Tin đồn gì?”
“Tin đồn ngớ ngẩn! Nói là em có thể đánh bại thái tử và trở thành hoàng đế tiếp theo.”
Tôi há hốc miệng trước câu trả lời ấy. ‘Điên thật … Kẻ nào lại tung tin xàm xí vậy…’
“Em bị điên à?”
“Em chắc hẳn là điên rồi!”
Anh ta hét lên dữ dội với khuôn mặt đỏ bừng.
“Nếu có Quả cầu trong tay thì em phải che giấu cho kỹ chứ. Tại sao lại cứu ông ta?”
“Hử?”
“Người của Hoàng cung cũng nhận ra quả cầu đó của em! Mà chủ yếu là việc đính hôn kia là thế quái nào?!”
“Tại sao em lại vứt cơ hội lên ngai vàng của mình chứ, cái đứa ngu ngốc này!”
“Anh giữ im lặng chút đi.”
Tôi thở dài và nắm lấy trán đang có phần đau nhức.
“Em không muốn vô cớ chết chùm cùng với anh đâu.”
Hình ảnh thái tử tìm thấy những kẻ liên quan đến hầu tước Bina Ellen vẫn còn sống động lắm.
“Anh không chấp nhận được.”
Tôi nâng trán và hỏi với một cái vuốt tóc. “Gì cơ?”
“Việc đính hôn của em!”
Tôi thực sự bị choáng váng trước tuyên bố của kẻ ngáo này. “À. Hình như cha đã đồng ý rồi mà?”
“Cha em cũng cũng là cha của anh! Chỉ có duy nhất một mình anh phản đối.”
Âm thanh của chàng thanh niên này hơi khó chịu, nhưng tôi không thể hiểu tại sao anh ta lại phản đối.
“Tại sao?”
“Cái gì?”
“Anh nghĩ sao vậy. Anh ấy sắp làm hoàng đế rồi, làm phu quân của em thì không phải rất ổn sao?”
Anh nghiêng đầu vờ như không biết chuyện gì đang xảy ra rồi trừng to mắt. “Tên đó đã làm gì em! Em đã quên hắn từng dùng kiếm cắt cổ em sao?”
Tôi xấu hổ vì những ký ức cũ và đưa tay vuốt ve gáy. “Đó … tất cả đã là quá khứ rồi.”
“Quá khứ? Anh vẫn còn nhớ rõ! Lúc đó em lê lết quằn quại thế nào trong khi cổ lại còn chảy máu!”
“Em không có lê lết gì hết. Em đến bằng xe ngựa cùng với anh cả mà?”
“Tại sao em cứ phải làm như vậy Penelope. Hay em chỉ muốn sống trong Hoàng cung?”
Anh ta chỉ dửng dưng quyết định bằng những câu nói vặn vẹo, nhưng sau đó anh đột nhiên cụp mắt xuống và hạ giọng chán chường.
“Đó là lý do em không quay về hả? …”
“…”
“Anh trai của em đang làm những gì em muốn, nhưng em lại đính hôn. Huh?”
Anh ấy đã muốn tôi trở thành hoàng đế.
Tôi biết mình nên im lặng, và lần này anh tiếp tục lẩm bẩm. Tất nhiên thì cứ xem những lời đó như tiếng chó gầm không đáng trả lời đi.
“Reynold, từ đầu em đã thắc mắc rồi. Tại sao anh lại bận tâm điều đó như vậy?”
“Bởi vì em là em gái của anh.”
Cái quái gì thế?
Anh ấy phá lên cười như đang xấu hổ, công nhận là một chàng trai dễ hiểu ấy nhỉ.
“Anh còn chưa nhận được tin tức của cha nhỉ.”
“Hả tin gì?”
“Em đã gặp em gái ruột của anh.”
Đúng như dự đoán, gương mặt của Reynold tối sầm lại ngay khi nói đến chủ đề này.
“Anh có nghe qua.”
Sau một thời gian khá dài, anh khẽ trả lời.
Rồi hỏi.
“Em không thể trở về là do anh sao?”
“Làm thế nào mà do anh được? Leila cơ mà.”
“Thực ra, tất cả là do anh và anh trai.”
Anh ấy ôm lấy nửa khuôn mặt tôi với bàn tay có chút run rẩy.
Anh im lặng hồi lâu như thể mất đi cảm xúc rồi lại nở một nụ cười chua xót. “Đó không phải là lỗi của em, Penelope.”
Một lời an ủi sao?
Tôi nhìn anh với một chút kinh ngạc và chậm rãi mở miệng.
“Cô ấy nhờ em nói với anh rằng Yvvone cũng yêu anh. Cảm ơn anh đã tiếp tục tìm kiếm mà không quên cô ấy. “
Không có câu trả lời, Reynold nhìn xuống bàn.
Hình ảnh anh ấy đỏ bừng luôn hét toáng lên khi phấn khích đã không còn mà lúc này đây là vẻ trầm lặng khó tả.
Tôi tiếp lời: ” Cô ấy thật sự rất đáng yêu.”
“…….”
“Em có thể hiểu tại sao anh lại quát nạt em khi trên gác mái.”
Tại sao Reynold lại cư xử với tôi như vậy?
Tôi vẫn nghĩ về những cảm xúc của quá khứ và nói những lời như tôi đã nói với Derrick.
“…… Em cũng là em gái của anh.”
Đó là một loại hoàn toàn khác.
“Kể từ khi nào thế?”
“Khốn kiếp, em còn hỏi bắt đầu từ khi nào! Cha nói em đừng bao giờ rời đi! Chúng ta vẫn luôn là một gia đình!”
“……”
“Chúng ta là một gia đình. Ngay cả khi em không thể tha thứ cho chúng ta đi chăng nữa.”
Reynold bất lực lẩm bẩm với khuôn mặt nhăn nhó.
“Em đã bỏ qua mọi chuyện rồi, những lúc anh cáu bẩn với em hay kể cả việc trên gác mái. “
“…”
“Vậy anh có thể bớt lo lắng rồi anh trai à.”
Anh ấy cười nhìn tôi.
Tôi luôn nghĩ anh ta là một gã choai choai, một kẻ trẻ trâu không lớn nhưng có vẻ tôi đã có chút nhầm lẫn rồi.
“Mặc dù em vẫn chưa biết…”
Tôi cẩn thận thể hiện lòng chân thành của mình với Reynold. “…Nên đối xử với anh và Derrick theo cách nào nữa.”
Trái tim tôi trở nên nặng trĩu khi nghe thấy những âm thanh không ngừng làm mình lo lắng. Tôi không tự tin mình có thể làm được bất cứ điều gì tốt hơn.
Dường như Reynold nhận ra sự bối rối của tôi khi anh lớn tiếng. “Em ghét nhìn thấy mặt anh sao?”
“Không phải vậy.”
Tôi nhìn chăm chú vào Reynold, đáp lời mà không cần suy nghĩ.
Tôi không nghĩ mình vẫn còn không muốn nhìn thấy bộ dạng kia như trước nữa. Anh ấy có để ý đến ánh mắt của tôi đã có phần khác lạ không nhỉ?
“Thật tốt.”
Reynold đột nhiên mỉm cười và nói.
Tôi bối rối hỏi. “…Sao cơ?”
“Thì là như vậy mà! Giữa người nhà với nhau còn cần gì khác nữa sao? Ẩu đả nhau một hồi cũng rồi thôi!”
Tôi cảm thấy thật tốt khi những năm qua được gói gọn trong một từ ‘ẩu đả với người nhà’ như anh nói.
‘Thật tuyệt khi trở nên đơn giản nhỉ.’
Reynold đột nhiên nghiêm mặt và nói.
“Nếu em còn muốn đính hôn cứ nói cho anh biết. Nếu em không muốn thì anh sẽ uy hiếp tên ấy.”
“Cẩn thận những gì anh nói chút đi, đây là cung điện của Thái tử đấy.”
“Em nói còn không kèm chủ ngữ cơ mà.” Tới lượt anh ta càu nhàu của tôi.
“Dù sao thì cứ nói cho anh biết. Chắc anh cũng sẽ có cách nào đó thôi.”
“Anh tính làm gì chứ?”
“Cho dù em muốn chạy trốn đi chăng nữa thì có sao đâu, hử? Anh cân tất.”
Nhìn nắm đấm của anh mà tôi buộc phải phá lên cười. “Không sao đâu. Chuyện đính hôn ấy à… Em cũng muốn thử xem.”
“Thiệt? Điên rồi, như vậy thì uổng phí cho em quá!”
“Tốt hơn là kết hôn. Anh muốn em kết hôn và trở thành hoàng hậu không?”
” Thôi được rồi.”
Reynold gật đầu đồng ý mặt dù vẻ mặt không mấy dễ chịu.
‘Đúng là một tên nhóc đơn giản ghê ha.’
Khi tôi nhìn anh với ánh mắt có phần thương hại, tôi nhẹ nhàng thổ lộ những gì che giấu trong lòng mình. “…Và, em yêu điện hạ. Em thích ngài ấy, vì vậy em quyết định đính hôn với ngài.”
” Gì?!” Chả khác gì một tiếng bom nổ, trán của Reynold lại hằn lên những vết gân.
“Cái quái gì thế? Đầu em bị ảo ma canada hả? Quá ư là vô lý. Làm sao em có thể thích tên kia được?”
“Ừa.” Nói thật, tôi gật đầu cái rụp vì đồng tình với câu nói đó.
“Mà chuyện là vậy đó. Nên kể từ khi đăng quang thì em sẽ khá bận rộn trong một thời gian. Không biết anh có nghe chưa, em đang bắt đầu một nghiên cứu mới.”
“…Là khảo cổ học hay gì đó hả?”
“Ừa. Dù sao em cũng sẽ không ở đây vì vậy anh đừng tới đây. Không, phải là đừng đặt chân đến cung điện làm chi.”
“Em đang nói chuyện với anh trai mình đấy à. Xem anh là đồ ngốc sao? “
Anh ta có vẻ căng nên tôi cũng hạ giọng mình xuống một tí.
“Dù sao đi nữa, bây giờ nghĩ tới việc đến chăm sóc lẫn nhau, cùng hòa thuận với nhau.”
“Dù sao thì, anh đã nói về việc này từ khi còn nhỏ …”
Nghe thì có vẻ tốt với tôi nhưng anh chàng lẩm bẩm không hài lòng.
‘Vì anh quá bận!’
Tôi hầu như không bình tĩnh lại được và muốn thốt ra mấy lời trẻ con.
“Anh đưa em đến hoàng cung rồi khóc ngon lành.”
Đột nhiên, Reynold nhìn tôi.
“Nhờ mấy cái tin đồn kỳ lạ kia nên dạo này người ta xem việc nuôi thỏ đốm là chuyện rất thời thượng đấy.”
“Hả”
“Cảm ơn em vì món quà. Anh sẽ giữ nó cẩn thận. Nếu cho giao phối với con thỏ màu xanh lam biết đâu thứ em muốn thấy sẽ xuất hiện đấy.”
Tất nhiên là tôi không tự nuôi mà do các cô hầu phụ trách.
Lúc trước khi mà các hầu nữ tụ tập có lần tôi nghe loang thoáng đâu rằng họ đang rất mong chờ thế hệ thứ hai của con thỏ đốm màu xanh ngọc, màu giống như màu mắt của tôi vậy.
Ngay sau lễ đón tuổi, thì tôi đã quá mệt mỏi với chuyện của Layla và sau khi mọi chuyện kết thúc thì đã quá muộn để Reynold nói đến chuyện này.
“…….”
Tôi cũng không biết phải nói gì khi Reynold vẫn nhìn mình.
Giả vờ như không nhìn thấy, tôi nhìn chằm chằm vào chiếc tủ phía xa.
Nhưng sau cùng thì tôi vẫn hơi xấu hổ.
“Này, Penelope.”
Sau một thời gian ngắn anh ấy đột nhiên lên tiếng gọi tôi.
Tôi miễn cưỡng trả lời khi đối mặt với anh. “Hử?”
“Em thích ra khỏi nhà vậy hả?”
“Huh.”
Câu trả lời không hề chậm trễ.
Reynold khó chịu thể hiện ngay chỗ hàng lông mày của anh đang nhăn lại.
“…… Ừa, là vậy đấy.”
Nhưng thay vì mỉa mai, anh ấy đã tiếp nhận lời nói của tôi một cách nhanh gọn.
“Anh đi đây.” Sau đó anh chuẩn bị rời đi.
Tôi cũng thẳng thừng đáp lời để chào tạm biệt người đến tìm mình. “Tạm biệt anh.”
Cảm giác chả khác gì một cặp ‘anh trai và em gái’ khó xử nhất thế giới ấy nhỉ.
Continue…
————-