Phiên ngoại 19 + 20
- Dịch giả : Ann James
“Chào mừng trở lại, công nương!”
Nội dung :
***
Sau khi ra khỏi văn phòng công tước, Penelope đi thẳng đến sảnh bằng cầu thang trung tâm để vào phòng cô. Ngay sau khi cô vừa rời khỏi hành lang dài, dường như có ai đó gọi cô.
“Thưa cô.”
Một giọng nói quen thuộc, là người quản gia. Penelope dừng bước, từ cửa hành lang đến cầu thang trung tâm, tất cả nhân viên của dinh thự đứng thành hai bên hàng.
“Mọi người đang làm gì đấy?” Penelope nhìn quanh và hỏi.
Mọi người đều nhìn cô với vẻ mặt căng thẳng lạ thường. Đúng lúc đó, quản gia đột nhiên cúi đầu trước mặt cô rồi dõng dạc nói.
“Công nương đã rất lâu mới về. Chào mừng ngài trở về thưa công nương.”
“Chào mừng trở lại, công nương!” Ngay khi tiếng kêu của quản gia vừa dứt, tất cả nhân viên đều cúi xuống và đồng thanh. Một sự chào đón nồng nhiệt chả khác gì đang chào đón hoàng thân quốc thích vậy.
‘Đây là lệnh từ công tước sao? Mọi người đang làm ra hành động chưa từng có trước đây.’
Penelope bối rối ngây người nhìn họ. Cô đưa mắt nhìn người làm, những người không chào hỏi mỗi khi cô đi ngang qua hoặc họ chỉ cúi đầu xuống thấp nhất có thể. Nếu là trong quá khứ thì sự thay đổi này sẽ không quá tệ vì đây là bằng chứng cho thấy danh tiếng của cô đã tăng lên.
Nhưng có lẽ vì cô đã có một cuộc sống khá viên mãn ở hoàng cung, nên sự thay đổi thái độ đột ngột của người ở dinh thự công tước không mấy cảm động.
‘Mọi chuyện đã qua rồi.’
Vào thời điểm này Penelope cảm thấy tất cả những cảm giác vương vấn từ nơi này đều biến mất. Thay vì hối hận hay tức giận, cô chỉ cảm thấy nhẹ nhõm.
“Mọi người cứ tiếp tục làm công việc của mình đi thôi. Ta chỉ ghé qua vì có việc phải làm.” Penelope nói với giọng lạnh lùng khi cô ấy đi về giữa. Người quản gia đang cúi người vội vàng đi theo sau.
“Công nương… Tôi đã chuẩn bị bữa ăn khi nghe nói ngài tới…”
Khi đến cầu thang, Penelope dừng bước và thờ ơ đáp lại.
“Đừng lo lắng, ta trở về Hoàng cung và sẽ ăn cơm ở đó.” Khi cô quay lại nhìn người quản gia, Penelope thấy ông ta đang nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.
Và quản gia cũng thế.
Họ cũng đã lâu không gặp và không biết rằng cô sẽ lạnh lùng đến như vậy.
‘Buồn cười. Tại sao ông lại nghĩ rằng tôi sẽ ăn ở ngôi nhà này chứ? ‘
Rốt cuộc thì có chuyện gì với họ vậy không biết?
Penelope không bày tỏ quá nhiều cảm xúc dư thừa.
Cứ như ban đầu là được rồi, hãy cứ như một người xa lạ đi.
“… À, tôi hiểu rồi thưa công nương.” Người quản gia im lặng hồi lâu nặng giọng trả lời. Ông hỏi lại, cố giấu đi vẻ mặt buồn bã.
“Vậy ngài có muốn lên phòng không?”
“Ừm, Emily đang ở đâu?”
“Có vẻ như cô ấy vẫn đang dọn dẹp phòng của ngài. Tôi nhận được thông báo ngài đã đến… Tôi sẽ báo với họ công nương đang đi lên và cho họ xuống ngay bây giờ.”
“Được rồi. Tôi đi lên đây.” Dù sao thì Penelope cũng không có ý định ở lại lâu. Cô quay đi và bước lên những bậc thang còn lại.
“Tôi có thể làm gì khác cho công nương nữa không?” Người quản gia hỏi khi ông đi theo phía sau cô. Penelope giảm tốc độ, dường như có một ý nghĩ ập đến.
“Lần cuối cùng tôi gặp ông. Ông đã nhận được lá thư chưa? Tôi cần ông mang cho tôi sổ kế toán ghi chép khai thác mỏ trong vài phút tới.”
“Vâng thưa ngài.” Khi cô giao cho ông việc này, người quản gia đang trong tâm trạng lo lắng cuối cùng cũng quay lại với khuôn mặt tươi tắn hơn một chút.
Penelope bước nhanh lên cầu thang. Cô có thể cảm nhận được những ánh mắt đang nhìn mình ở phía sau nhưng cô thờ ơ không màng tới.
Cũng như mọi khi, đó không phải việc mà cô phải bận tâm.
Có vẻ quản gia nói đúng, người giúp việc của cô ấy đang dọn dẹp phòng. Căn phòng ngăn nắp sạch sẽ dường như thể hiện sự nhiệt tình cho chuyến thăm của người chủ.
“Emily.” Penelope gọi Emily đang điên cuồng sắp xếp ga trải giường.
“Ahh công nương!” Emily chạy đến chỗ Penelope ngay lập tức với gương mặt rạng rỡ.
May mắn là cô ấy dường như không bị ảnh hưởng hay chèn ép quá nhiều trong công việc hàng ngày.
“Công nương, đã bao lâu rồi cơ chứ? Ngài thế nào rồi? Trời ơi, em còn không biết ngài sẽ về cơ!”
“Em vẫn ổn chứ?”
“Vâng, tất nhiên rồi ạ! Cảm ơn công nương, em đã trở về dinh thự rất an toàn …” Emily không ngừng rối rít rồi bật khóc, dường như cô ấy đang xúc động về một cuộc tái ngộ sau một khoảng thời gian chưa gặp nhau.
Vẫn nhiệt tình như vậy, Penelope rất vui khi thấy cô ấy dành tình cảm chân thành cho mình.
“Thật đấy công nương. Làm sao em có thể không ổn được? Nếu ngài đã đến thì chắc chắn em sẽ chuẩn bị hoàn hảo cho ngài…!”
“Em đừng buồn. Đó là lí do ta cố tình ghé qua để thăm em.”
Emily giật mình đáp lại Penelope.
“Ngài phải trở về hoàng cung sao? Không trở về dinh thự công tước luôn hả?”
“Ừa, ta chỉ ghé qua vì công việc. Ta đã lẻn ra ngoài vì vậy phải nhanh quay trở về kia.”
“Ý em là, chuyện đó là sự thật sao công nương?!”
“Chuyện gì cơ?”
Có rất nhiều tin đồn thất thiệt nên Penelope cũng không rõ cô đang nói việc gì.
“Đánh bại thái tử và cướp ngôi vị?”
“Không, không thưa công nương…. là, có lẽ công nương sẽ trở thành Hoàng hậu … Ooh!”
Penelope nhận thức được cửa vẫn đang mở nên cô nhanh chóng chặn miệng Emily lại.
“Ai, ai nói vậy? Không, tên điên kia, không phải, đêm qua điện hạ đã đến tận đây sao …?!”
“Ô ô!” Trước hành động đột ngột của cô, Emily lắc đầu và mở to mắt như một con thỏ.
‘Nếu không thì làm thế nào tin đồn lan đến đây chỉ trong nửa ngày?!’
Penelope bối rối nhìn Emily.
“Vậy là gì?!”
“Ô ô…” Khi cô hầu gái phát ra âm thanh lạ, Penelope nhận ra tay mình vẫn đang chặn miệng Emily và nhanh chóng bỏ tay ra.
“Hà! Không! Điện hạ không tới …”
“Vậy thì?”
Emily có vẻ do dự và thận trọng trả lời. “Trong thời gian vài ngày, công tước đã chỉ thị cho người quản gia đốt tất cả các bức thư từ Hoàng cung. Sau đó, Lena phát hiện ra rằng cô ấy hình như đã nhặt được một lá thư của ngài…”
“…”
“Hàng chục bức thư khác là thư cầu hôn.” Lena hơi kén chọn. Emily thêm vào với một cái nhìn khó hiểu.
Penelope biết rõ người phụ nữ đã giúp cô làm việc mỗi khi cô ra ngoài đều rất nhạy bén với những câu chuyện của cô từ những người khác.
‘Không hiểu sao lại gây ra nhiều rắc rối như vậy? “
Penelope nhớ lại tình huống trước đó, đỡ lấy trán rồi lẩm bẩm. “… Chắc nó đã lan rộng khắp dinh thự mất rồi.”
Emily nhìn Penelope, cố gắng đứng dậy.
“Nhưng … còn những việc cần giải quyết của Hầu tước Ellen thì sao?”
Đã một thời gian kể từ cuộc chiến thần kinh kỳ lạ giữa những người ủng hộ phía Ellen và công tước sau cuộc đi săn. Penelope đã quá vội vàng để kết thúc trò chơi nên cô ấy không quan tâm đến chuyện đó chút nào.
“…Đều tốt.”
Vẻ mặt vui mừng của Emily khiến vẻ mặt sầu khổ của Penelope mỉm cười.
Dù thế nào đi nữa thái tử cũng không thể che giấu sự thật rằng mình mãi mãi là một con chó điên vì vậy mọi người có biết chuyện thì cũng không có gì là quá sốc.
Penelope bước một bước và ngồi xuống ghế sofa.
“Bọn trẻ có khỏe không? Người giám hộ đã được cứu sống vào đêm qua.”
“Tất nhiên.” Emily nhanh chóng đáp vì cô ấy biết Penelope đang nói về ai.
“Họ vẫn ở lại nơi mà công tước đã giao cho em. Em và người quản gia chăm sóc họ hàng ngày.”
“Thế hả?”
“Tình trạng của Raon cũng ổn hơn nhiều nên em ấy thường chơi đùa với bạn bè lắm.”
“Thật may.” Penelope bớt lo lắng và mỉm cười. Mặc dù ở trong hoàng cung nhưng Raon vẫn còn trong tâm trí cô và không hề bị lãng quên.
‘Thầy của em ấy đã trở lại, mọi thứ sẽ trở lại bình thường sớm thôi.’ Penelope cảm thấy nhẹ nhõm khi nghĩ như vậy.
“Ngài hạnh phúc không công nương?” Emily đột nhiên hỏi.
“…Hả?” Khi Penelope quay đầu lại trước câu hỏi đầy bất ngờ, cô thấy Emily đang nhìn cô với ánh mắt lạ lẫm.
“Ngài đã trở nên tươi sáng hơn rất nhiều trong thời gian này.”
“Thế sao?”
Giống như những gì công tước đã nói.
‘Cùng một khuôn mặt, khác nhau ở điểm nào chứ? ‘
Penelope hơi lúng túng lấy tay sờ sờ mặt mình.
Emily ngập ngừng vài lần và mở miệng.
“Hoàng cung so với ở đây tốt hơn ạ?”
“…Ưm.” Giọng Penelope hơi bối rối, giống như cảm giác của cô ấy.
“Ít nhất thì ta không lo bị kim đâm đến tỉnh lại.”
“Ôi công nương!” Emily tái mặt thốt lên. “Cái đó, cái đó … là lỗi của em…”
Khi Penelope nhìn thấy Emily khóc, cô ấy nghĩ rằng mình nên ngừng việc chế giễu này lại thôi. “Emily.”
Penelope bỏ tay ra khỏi má và vươn tay nắm lấy tay Emily. “Trong khoảng thời gian này em đã làm đủ tốt với tư cách là người giúp việc tận tâm của ta rồi.”
Thành thật mà nói là ngoài sự mong đợi.
Khi lần đầu tiên cô quyết định sử dụng Emily làm cánh tay phải của mình, Penelope chưa bao giờ tưởng tượng Emily sẽ giúp cô ngay cả khi gặp nguy hiểm.
Nghĩ đến người đã ủng hộ mình trong một thời gian dài, Penelope bình tĩnh nói.
“Hiện tại ta đã tha thứ cho em rồi.”
“Ôi công nương…”
Bất ngờ lắm sao? Emily nhìn Penelope với vẻ mặt trống rỗng. Nhưng không lâu sau, đôi mắt nâu của cô ấy đầy nước mắt.
Mu bàn tay của Emily bắt đầu run lên dưới lòng bàn tay của Penelope. Sau khi im lặng một lúc, Emily cuối cùng cũng nén được tiếng nức nở.
“Khi ngài kết hôn rồi … Em không còn có thể xin ngài cho đưa mình tới Hoàng cung.”
“…”
“Nhưng … thỉnh thoảng ngài vẫn sẽ về công quốc chứ? Kể từ khi tiểu thư cứu chúng em ra khỏi đám quái vật quái ác … mọi người đã suy ngẫm sâu sắc về bản thân mình.”
“…”
“Em cũng vậy, công nương. Em luôn suy nghĩ về việc đó.” Emily thú nhận tội lỗi của mình với Penelope, cô vẫn không kìm được nước mắt.
“Đáng ra em không nên làm như vậy với ngài, ngay từ đầu em nên đối tốt với ngài, ít nhất thì em không nên làm như vậy … Em luôn hối hận.”
Cô nắm lấy Penelope và khóc nấc lên như giãy bày với một người quen thuộc.
“Dù công nương ở đâu thì ngài hãy luôn hạnh phúc nhé ạ.”
Không giống như Emily đầy nước mắt nước mũi, Penelope trả lời với một nụ cười nhẹ nhàng.
“…Ừa.”
***
Ngăn kéo cuối cùng của chiếc bàn vẫn được giữ nguyên do ma thuật nên ngoài Penelope ra không ai có thể mở được. Penelope rời phòng với những thứ lấy từ trong đó.
Điểm dừng chân cuối cùng trước khi rời công quốc là lò đốt rác phía sau dinh thự. Cô mở cửa lò đốt và cho những món đồ trên tay vào lò. Khăn tay và vòng tay ma thuật mà Derick đã tặng, vòng cổ ma thuật và chiếc mặt nạ mà Reynold mua cho cô.
Và tờ giấy ghi chép lại thông tin và mức độ yêu thích của các mục tiêu. Tất cả những vật phẩm linh tinh mà Penelope nhận từ trò chơi. Cô đã cất chúng vào ngăn kéo mà chỉ mình cô mới có thể mở được, nhưng Penelope vẫn hơi lo lắng về việc bỏ lại chúng.
Vì vậy trước khi đi, cô quyết định đốt hết mọi thứ.
‘Hơi bối rối khi đốt hết mọi thứ …’
Sau khi nhìn mọi thứ, Penelope đóng cửa và vặn cần gạt mà không do dự.
Fwoosh-! Một ngọn lửa bốc lên. Không giống như đốt một mảnh gương, ngọn lửa do ma thuật tạo ra thiêu rụi tất cả mọi thứ.
Lắng nghe âm thanh khi ngọn lửa bùng cháy, Penelope chờ đợi thời điểm những dấu vết cuối cùng còn lại của trò chơi tan biến.
Tak-!
“… Penelope.”
Đột nhiên có ai đó xuất hiện sau lưng cô rồi gọi Penelope bằng một giọng trầm.
Điều này đã xảy ra trước đây.
Trái tim của Penelope chùng xuống với cảm giác tồi tệ về deja vu.
Khi cô từ từ quay lại, cô nhìn thấy một bóng người cao lớn trên con đường dẫn đến lò đốt.
May mắn thay, đó không phải là anh ta.
“… Công tước trẻ.”
Phiên ngoại 20
Penelope ngạc nhiên nhìn Derrick. Cô không biết tại sao nhưng anh đang thở dốc vì quá vội vàng đi tìm cô. Nước da nhợt nhạt và những giọt mồ hôi trên trán của anh ấy thật khác thường.
‘Nhìn anh ta tiều tụy thế?’
Bất giác, cô liếc nhìn anh và thấy một chiếc băng quấn quanh eo. À anh ta đang bị thương.
“Nó đang chảy máu.”
“Ah.”
Derrick nhìn xuống và kiểm tra miếng băng có màu đỏ nhạt. Sau đó anh ta trả lời thẳng thừng. “…Không sao cả.”
Vết thương có vẻ không nhẹ nhưng Penelope không nói gì thêm. Dù vết thương ấy có vỡ ra hay máu chảy như thác đổ hay gì gì đi nữa thì đều không liên quan đến cô.
Do chấn thương nên khuôn mặt của Derrick trông rất hốc hác.
‘Kỳ tích thật, bụng bị đâm như thế mà vẫn trụ được …’
Penelope chợt nhớ ra anh đã bị Leila tấn công và đã được điều trị một thời gian khá lâu.
“…”
Một khoảnh khắc im lặng khó chịu. Penelope đang suy nghĩ cách nào để ra khỏi lò đốt một cách tự nhiên.
“Em đang làm gì ở đây?” Derrick mở lời trước.
“Tôi đang thu dọn hành lý của mình.”
“Hành lý?”
“Vâng, tôi không muốn để lại bất cứ thứ gì ở đây.”
Đôi mắt xanh sáng của Penelope liếc về phía sau mình. Đã lâu rồi kể từ khi mọi thứ trong lò chìm trong ngọn lửa cuồng nộ, nó cũng bao gồm những gì Derrick đã cho cô khiến cô cảm thấy không thoải mái. Cô hơi cản tầm nhìn vì sợ anh nhìn thấy một phần chưa bị cháy qua cửa sổ.
“Ta nhận được thông báo rằng em sẽ rời khỏi công quốc…” Derrick đột nhiên nói với giọng rất thận trọng.
‘Anh đã nhận được tin nhắn rồi cơ à? Nhanh nhỉ. ‘
Không biết sau khi Penelope rời văn phòng thì công tước có cho gọi ngay Derrick đến hay không nữa.
– Con không thể tha thứ cho ngài. Bao gồm tất cả những người trong dinh thự công tước, bao gồm cả Derrick và Reynold, những người đã lăng mạ con.
‘Trước khi đi mình đã để lại một quả bom ấy nhỉ, nhưng hình như họ không có ý định bỏ qua.’
Cô ấy gật đầu mà không có câu trả lời. Sau đó, Derrick đã vội vã lên tiếng.
“… Không thể thế được.”
Penelope không ngờ Derrick nói thế, cô sững sờ nhìn anh.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn của cô nhưng anh vẫn tiếp tục nói.
“Tại sao không suy nghĩ kỹ về việc rời khỏi công quốc?”
“…”
“Tình hình thủ đô vẫn chưa ổn định. Đặc biệt là kể từ khi xảy ra biến cố, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào Eckart… ”
“Ngài theo tôi đến đây chỉ để nói điều đó?”
“…”
Khuôn mặt vô cảm và sự mỉa mai của Penelope khiến cho miệng của Derrick nhanh chóng khép lại.
Thật sự thì không có gì đáng ngạc nhiên cho lắm, nếu anh ta đột ngột thay đổi tính cách thì mới hơi hãi ấy.
‘Nhưng có vẻ đã tiến bộ hơn đôi chút, anh ta không cử ai đó để yêu cầu mình đến văn phòng của anh ta mà là trực tiếp đến.’
Với cô thì điều này thật không vui vẻ chút nào. Cô ấy khịt mũi lạnh lùng.
“Tôi đã nói với ngài lần trước.”
“…”
“Mọi chuyện không dính líu gì đến ngài nữa.”
“… Penelope.”
“Tôi đã nói chuyện xong với ngài rồi. Tất nhiên ngay cả khi ngài hiểu điều đó… ”
“… ”
“Nếu tôi muốn đi, tôi sẽ đi.”
Cô không bao giờ cần sự cho phép của anh ta.
Ngay cả khi cô muốn nói ra lời phàn nàn của mình thì cũng đã nuốt nó xuống. Khi nhìn lại phía sau, ngọn lửa đang bùng lên trong lò đã lắng xuống một chút.
‘Thế là được rồi.’
Penelope quay sang Derrick và thờ ơ gật đầu. “Nếu ngài đã nói xong thì tạm biệt.”
“Ở đâu.”
“…”
“Em đi đâu?”
Derrick vội vàng cắt lời cô, lên tiếng hỏi. Penelope cau mày vì sự can thiệp quá mức này.
“Chuyện này cũng vậy.”
“…”
“Đây là việc ngài không cần biết.”
“Có phải vì ta không?”
Anh lại gần cô hơn một bước. Khuôn mặt anh dần phóng đại, vẫn còn đầy kích động và mồ hôi lạnh.
“Ngày lễ trưởng thành… Ta đã đem Yvonne đến và dẫn đến cái chết cho em sao?”
“Chà.” Trong khi suy nghĩ thì Penelope thực sự có chút ngạc nhiên.
‘Đó không phải là lỗi của anh ta.’
Người đàn ông thoát khỏi sự tẩy não dường như nhận thức được những hành động tàn bạo mà anh ta đã gây ra lúc trước. Mà cũng có thể đó không phải là do bị tẩy não mà đã có gì đó thay đổi trong trái tim của anh sau khi bị bàn tay của một con quái vật xuyên qua da thịt.
“Tôi không thể nói không, nhưng dường như không phải chỉ vì lý do đó.” Penelope trả lời rất chậm. Khi anh ta đưa Yvonne đến, Penelope thực sự phát điên …
Nhưng cô không đủ tức giận để nhớ lại hết nữa. Thật kỳ lạ, không rõ từ lúc nào, các cảm xúc dành cho Derrick đã biến mất như hư không cứ như bị gột rửa sạch sẽ. Mong đợi, thất vọng, tức giận. Có lẽ do Penelope đã quá mệt mỏi không muốn suy nghĩ đến nữa.
“Đừng bận tâm. Thời gian sẽ qua.”
“Đừng trốn tránh nữa mà hãy cho ta biết một lý do hợp lý.”
Penelope không muốn phải ngượng ngùng rời đi. Cô không trách anh, dùng lời nói nhẹ nhàng hết mức có thể, nhưng Derrick lại lao vào và chất vấn cô.
“Em định đi đâu, tại sao em lại quay về cung điện sau khi đã về đây…?”
“Tại sao lại là tôi?” Penelope dứt khoát cắt bỏ giọng điệu tẻ nhạt của mình. “Tại sao tôi phải thuyết phục ngài?”
“…”
“Nếu tôi trả lời với người có thái độ ngạo mạn đến mức kinh tởm…”
“…”
“Vậy thì sự khác biệt là gì?”
Vai của Derrick rung lên rõ rệt trước những lời cô nói. Vết máu đỏ hồng trên miếng băng quấn quanh eo bắt đầu hằn sâu hơn.
‘Thứ này đang hành hạ mình.’
Những lời của Penelope dường như có tác động mạnh hơn cô nghĩ. Nước da trắng ngần của anh giống như một tấm khăn trắng run rẩy trong gió.
Cô bật cười vì có vẻ như bản thân đang muốn tuôn ra nhiều thứ hơn.
“Nhưng đáng tiếc, tôi không có dư hơi quan tâm đến ngài để cảm thấy như vậy đâu.”
“… Penelope.”
“Cái này.” Cô bước lại gần người đàn ông liên tục gọi tên mình. Sau đó kéo một thứ ra khỏi tay và đưa nó ra.
“Tôi không biết làm thế nào để giao nó, nhưng thế này chắc là ổn.”
“Cái này…” Đôi mắt xanh của Derrick nhìn xuống món đồ Penelope đưa ra với anh, ánh mắt bắt đầu rung lên. Đó là cái gương của Yvonne.
“Tôi định giao nó cho người quản gia trước khi tôi đi …”
Penelope nghĩ sẽ đưa nó cho công tước, nhưng ông ấy không phải là người mà Yvonne muốn truyền tải suy nghĩ của cô ấy.
– Xin hãy nói với anh trai Derrick, em rất cảm ơn anh ấy vì đã mua chiếc gương cầm tay và em xin lỗi vì đã làm mất nó.
Nhớ lại giọng nói kia, Penelope thờ ơ thốt lên.
“Như ngài đã nghe nói tôi đã gặp Yvonne ngày hôm qua. Không phải là Leila, đó là em gái của ngài. “
“…”
“Đây là thứ mà cô ấy đã đưa tôi. Cô ấy nói cảm ơn vì đã mua nó và muốn tôi nói với ngài rằng cô ấy rất xin lỗi vì đã đánh mất nó ”.
Cuối cây đũa thần, những đồ trang trí lộng lẫy đã biến mất chỉ còn lại một chiếc gương cầm tay cũ kỹ, bạc màu với những vết nứt.
Nó cũng giống như mối quan hệ của cô ấy với Eckart, không thể thay đổi bất cứ điều gì.
Khuôn mặt của Derrick từ từ sụp đổ khi anh nhìn vào chiếc gương trên tay cô.
“Yvonne…” Đôi đồng tử giãn ra không ngừng run rẩy.
Giống như bị một nhát dao vô hình đâm vào người không thấy máu đổ nhưng lại là nỗi đau vô tận, nỗi đau mất em gái từ chính tay mình.
Penelope không muốn nhìn thấy sự tuyệt vọng của anh, mặc dù anh đã cư xử như một tên ngốc điên khùng với cô.
‘Cứ nghĩ về nó đi. Mình phải đi nên phải nhanh chóng thoát khỏi nơi này.’
Với một tiếng thở dài, Penelope đưa tay ra và nắm tay Derrick, ép chiếc gương vào tay anh ta. Có lẽ bởi vì chấn động, hơi ấm run rẩy dưới lòng bàn tay cô có chút ghê tởm. Nhưng cô không bày tỏ điều đó một cách thái quá.
“Cứ như mọi khi, nghĩ rằng tất cả là lỗi của tôi đi. Tôi đã vô tình giết Yvonne và đó không phải là lý do tại sao tôi rời đi, mà là bị đuổi ra khỏi nhà.” Nếu họ nghĩ như vậy thì chắc hẳn không cảm thấy có lỗi gì lắm.
Derrick vốn là người hẹp hòi, giờ cô lại phí thời gian với anh ta.
Không giống như công tước, cô không có lý do gì để nói chuyện với anh hết.
Nếu họ cứ lướt qua như những người xa lạ như họ đã từng làm từ trước cho đến nay thì sẽ ổn thôi.
“Đây.” Cuối cùng Penelope cũng nắm lấy tay anh ta để cầm gương, đóng chặt rồi thả ra. Một khoảnh khắc khi cô chuẩn bị bước qua anh.
Bàn tay trống không chợt níu lấy cô. Penelope kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“… Nếu ta nói rằng mình hối hận về tất cả những điều đã làm.”
“…”
“Em có thể tha thứ cho ta dù chỉ một chút không?”
Anh đang ôm cô bằng bàn tay mà cô vừa mới thả ra. Chiếc gương của Yvonne thứ mà cô đã buộc anh phải cầm, giờ đây đang nằm trên sàn.
Khi nắm chặt tay cô, anh ấy nói: “Ta sẽ quỳ dưới chân em và cầu xin nếu như em muốn.”
“…”
“Em sẽ không rời đi mà, phải không?”
‘Anh ta bị điên à?’
Đó là suy nghĩ đầu tiên mà Penelope có. Cô không thể nghe thấy anh ta đang nói gì vì ánh mắt cô đang dán vào cái gương trên sàn.
“Bỏ ra.”
Penelope cố gắng hất tay anh ra và cúi xuống nhặt chiếc gương.
Khuôn mặt của người đàn ông cao lớn trở nên trống rỗng ngay tức khắc.
Khi Penelope hồi hồn đã thấy Derrick đang quỳ trước mặt cô.
“Cái…”
Cô sững sờ nhìn mái tóc đen đang cao gần thắt lưng mình.
“Đừng đi.”
“…”
“Tất cả là do anh sai.”
Níu chân cũng không đủ nên Derrick bắt đầu nói những điều không thể tin được.
“Sai…?”
“Đúng. Em nói đúng. Có lẽ anh là người chịu trách nhiệm cho tất cả những bất hạnh mà em đã trải qua. ”
“…”
“Nhưng anh… anh sẽ cố gắng. Ngay sau khi bình phục đến khi có thể di chuyển, anh có thể thay đổi. Anh hứa sẽ bồi thường cho em nhiều nhất, hoặc nhiều hơn như em đã phải chịu đựng lúc trước.”
Penelope chưa bao giờ thấy anh ta nói lâu và nhanh như vậy. Anh nói với vẻ mặt tuyệt vọng và không có thời gian để thở, dường như anh nghĩ rằng cô sẽ biến mất ngay khi anh ngừng nói.
“Anh sẽ làm lại tất cả. Anh đảm bảo sẽ không làm em buồn phiền gì nữa. ”
“…”
“Em đừng kết hôn với thái tử.”
—–