Home » Truyện Dịch » (Phiên ngoại 03) KẾT THÚC CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN CHỈ CÓ THỂ LÀ CÁI CHẾT

Phiên ngoại 03

Có con quái vật nào xinh như chụy hơm ;))….

 

Nội dung :

***

Tôi có thể nhìn thấy đôi mắt trên khuôn mặt ngây thơ của Marienne đang không ngừng rung lên.
‘Làm sao cô ấy biết được?’
Tôi nghĩ rằng chúng tôi đã che giấu mối quan hệ của mình rất tốt luôn ấy. Mặc dù Kallisto là một gã khùng điên từng đi kể nhảm nhí cho thuộc hạ của mình về việc ‘Thái tử phi tương lai’ từ trước đấy.
Tôi không biết có phải vì mỗi lần có gã đàn ông nào đến gần mình thì anh ta luôn hét toáng lên hay không, nhưng họ chưa bao giờ nói gì về điều đó cả.
Mặc dù trước đây đã có vô số vấn đề và gặp phải Thái tử nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ về nó theo cách đó.
Do tôi gần như đã mất trí vì trò chơi chết tiệt này và cứ bị cuốn vào nó.
‘Đã vài ngày kể từ khi mình thừa nhận hẹn hò với ảnh, nhưng ‘chồng của mình’ là cái cách gọi quái quỷ gì thế?!’
Khi tôi lắp bắp mà không trả lời được những lời bất ngờ của Marienne. “Ôi, trời đất quỷ thần ơi! Vậy là tôi đang nói chuyện với nữ hoàng tương lai hả chời?”
Cô ấy vỗ tay và cúi chào tôi như thể nhận ra một điều gì đó mới mẻ.
“Xin hãy giúp đỡ thần thưa điện hạ.”
Hành vi bất ngờ của cô bắt đầu thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
“Thôi thôi, mọi người đang hiểu lầm đấy!”
Tôi đưa tay ra và kéo cô ấy lên.
“Là ai, ai đã nói vậy? Có phải là Cedric không? Hay là tên khốn đó lại một lần nữa …!”
“Hể, có quan trọng là ai nói không? Cứ bình tĩnh đã nào.”
Nụ cười bí hiểm của Marienne khiến tôi sửng sốt trong giây lát.
‘Chúng tôi chỉ mới hẹn hò được vài ngày thôi mà.’
Điều đó là không thể. Bởi vì hầu hết giao tiếp của chúng tôi trong ngày đều thông qua Cedric. Sau khi thái tử tỉnh dậy, anh ấy và tôi bận đến mức không thể gặp nhau ở nơi riêng tư.
Chúng tôi hợp tác cùng nhau để đánh bại trùm cuối đe dọa thế giới, làm theo yêu cầu cuối cùng của cha anh để giúp anh ấy xử lý việc trong cung điện bằng cách bên cạnh thái tử.
Đó rõ ràng là một quan hệ đối tác công khai có được hay không!
“Đừng lo lắng công nương à. Bởi vì không ai khác sẽ nghĩ như vậy ngoại trừ tôi hết.”
May mắn là Marienne nhanh chóng nhận ra rằng tôi đang ôm lấy sự bối rối của mình và vội vàng nói điều đó như an ủi tôi.
“Khi nói thái tử ‘hắn’ đã điên cuồng càn quét chiến trường và âm thầm quét sạch quân nổi loạn.”
“Cái gì? Cô đang nói gì thế?”
Tôi hơi nghiêng đầu vì không nắm bắt kịp sự thay đổi đột ngột của cuộc trò chuyện. Sau đó, cô ấy thốt lên nhiều hơn trước về mối quan hệ hiện tại của chúng tôi.
“Đột nhiên ngài ấy ngoan ngoãn nghe lời như vậy. Nhưng làm thế nào có khả năng tuyệt vời như thế?”
“Hả?”
“Và những người chứng kiến cuộc tấn công bằng phép thuật của công nương đã nói, ‘Nó là sự thật, có tin đồn rằng công nương là một con quái vật sẽ phá hủy đế chế’. Đó là lý do tại sao Thái tử giữ cô ấy trong cung điện để đề phòng.”
“Cái, cái gì?!”
Tôi đứng hình luôn rồi.
Ồ quaooo! Danh xưng con chó điên với một chiếc nỏ của nhà Eckart còn không đủ và bây giờ là một con quái vật ma thuật sẽ tiêu diệt cả đế chế luôn?
‘Điên hết cmnr, cái tin đồn xàm xí ba láp này làm mình khó chịu vãi!’
Thật không thể tin được và tâm trí tôi bỗng chốc trống rỗng.
Ngay khi nghĩ có thể che giấu mối quan hệ của chúng tôi thì tôi không hề biết rằng những thứ vô lý đó lại được lan truyền ra ngoài theo kiểu ấy. Nhưng nó thậm chí còn không được che giấu đúng cách nữa cơ.
Một trong năm nam chính bị thương nặng và tôi vẫn không rõ là hai người khác còn sống hay đã chết.
Sẽ rất đau đầu nếu kẻ ‘nhiều năng lượng nhất’ biết được cái suy nghĩ này.
‘Nhưng nếu muốn đàm tiếu về tôi thì chí ít hãy nói về cái gì đó có giá trị hơn không được à? Họ nghĩ tôi là ai chứ! ‘
Rốt cuộc thì bọn họ đang nói về cái quái gì vậy?
Tôi như muốn nổi cơn tam bành tức giận bởi tin đồn ngày càng sai lệch về mình.
Marienne nhìn thấy mặt tôi đỏ bừng và nhanh chóng nói. “Tôi, tôi đoán tôi không nên nói điều đó với ngài ấy nhỉ công nương.”
“Không, cảm ơn vì đã nói cho tôi biết. Nếu không, tôi sẽ không biết tí gì hết.”
“Haha”
“Nhân tiện thì cô có nhớ cái tên khốn nào đã nói điều đó không?”
Khi tôi cắn chặt răng và hỏi với một nụ cười lạnh, Marienne lắc đầu nói.
“Ah, tôi cũng đã nghe tin đồn…Hahaha…và tất nhiên là tôi không tin rồi!”
Cô ấy vội vàng tìm cách nắn lại tình hình đang có chiều hướng xấu đi, nhưng tôi đã hạ quyết tâm rồi. Tôi sẽ bắt và làm cho tên ấy câm mồm vì đã nói những điều phi lý như thế. Dám nói linh tinh về bà, bà tán cho vỡ cái alo nhé!
Có vẻ hơi chậm trễ để hỏi cô ấy về tin đồn giữa tôi và Thái tử là người yêu của nhau.
‘Làm thế quái nào mà Marienne biết được chứ nhỉ?’
Khi tôi nhìn cô ấy như tỏ vẻ mình đang thắc mắc, Marienne nhận ra ánh mắt của tôi, nhìn vào đâu đó và cười.
“Nếu ngài và Thái tử có quan hệ như lời đồn đại, vậy tại sao ngài ấy mỗi ngày đều gọi điện cho ngài chứ?”
“Công nương!”
Cùng lúc đó có người lớn tiếng gọi tôi.
Khi quay đầu lại, tôi thấy Cedric vừa tiến vào và có vẻ sốt sắng khi anh ta tìm thấy tôi.
“Công nương, Thái tử có một vấn đề khẩn cấp muốn bàn với ngài liên quan đến việc khôi phục hiện vật.”
Cedric đến trước mặt tôi, thở mạnh và nói.
Đối với mọi người, dường như anh ấy đến gặp tôi vì một công việc kinh doanh nào đó.
“Đó là một vấn đề rất quan trọng và ngài ấy muốn ngài đến càng sớm càng tốt.”
‘Vấn đề khẩn cấp’ có nghĩa là dùng một bữa trà hoặc có một bữa ăn ngon ấy nhỉ.
Tất nhiên ‘vấn đề rất quan trọng’ có nghĩa là tôi nên gặp anh ấy nhanh nhất có thể.
“Có vẻ như bây giờ là gần bữa trưa rồi nhỉ.”
Cùng lúc đó, Marienne thầm thán phục.
“Ôi trời, tôi đoán sắp đến giờ ăn trưa rồi.”
Chỉ lúc ấy tôi mới nhận ra chuyến viếng thăm của Cedric có vẻ khác lạ trong mắt mọi người.
“Ảh? Cô nói gì vậy, Lady Terosi?”
“Nên đi thôi!”
Tôi lao tới giữa bọn họ và chặn cuộc trò chuyện có vẻ sắp nhen nhóm ấy.
Hai con người mặn mà có cơ mồm như máy thế kia nếu hợp lực tám chuyện thì tôi chỉ có mà toang mất thôi.
Tôi kéo cánh tay Cedric một cách điên cuồng, mặc dù anh ấy rất bối rối nhưng vẫn di chuyển theo tôi.
“Ể công nương, người có bị ốm không? Mặt ngài đỏ quá?”
“Anh nói là có việc gấp mà. Vậy đừng cằn nhằn nữa và đi thôi!”
“Chúc vui vẻ nhé công nương~!”
Mặc cho tin đồn tôi bị đưa đến cung điện của Thái tử thì Marienne cũng không hề nghĩ xấu về tôi, cô ấy trái ngược với Derrick – kẻ đã tin những lời đồn đại về tôi mà không hề biết sự thật.
Có một khoảng cách khá xa giữa Cung điện Thái tử và địa điểm làm việc bên trong cung điện. Khi đang trên đường đến gặp Kallisto, tôi chìm trong suy nghĩ miên man.
Sau nhiệm vụ cuối cùng, tôi biết rằng nhận thức về hoàng cung và bản thân ở thủ đô đã thay đổi, nhưng thực sự đó là một trải nghiệm với thời gian khá dài và hiếm có.
Do việc tôi ở Hoàng cung cũng không phải là ổn lắm.
‘Nếu cứ giữ im lặng một thời gian chắc sẽ làm dịu bớt những tin đồn kỳ lạ kia.’
Tất nhiên một tiểu thư chưa kết hôn sống trong cung điện của Thái tử bất tỉnh khi Hoàng đế đã qua đời sẽ tạo ra những tin đồn mới và cuộc đối đầu trong giới quý tộc cũng sẽ khác.
“Công tước có biết về tin này không nhỉ?”
Ông ấy là người duy nhất biết được mối quan hệ của tôi với Kallisto, điều mà tôi đã tự mình thừa nhận. Nếu những tin đồn làm vấy bẩn danh tiếng của Eckart thì Công tước đã không đứng yên.
‘Không.’
Sau đó, tôi đột nhiên thay đổi suy nghĩ của mình. Có lẽ công tước sẽ rất vui khi nghe tin đồn ấy chứ. Ông ủng hộ Thái tử nhưng ông lại không thích anh ta chứ nào hết.
‘Vậy mình nên làm gì bây giờ?’
Để làm dịu những tin đồn về đối thủ chính trị mới của thái tử, tôi không có lựa chọn nào khác là phải công bố mối quan hệ của chúng tôi. Nhưng tôi không muốn bị đối xử như Nữ hoàng tương lai như cách Marienne đã làm lúc nãy.
Bởi vì đó là một hướng đi hoàn toàn khác với kế hoạch của tôi là bắt đầu học lại và âm thầm học khảo cổ học khi xác nhận xong tình trạng của Vinter.
“Chờ đã, nghĩ lại thì mình chỉ đang có một mối quan hệ đơn thuần với ảnh, nhưng tại sao Marienne lại đột nhiên đưa ra câu chuyện về vấn đề kết hôn chứ?”
Khi những suy nghĩ đang lộn xộn chất thành núi trong đầu tôi “~Công nương?”
Tôi bị kéo lại thực tại bởi tiếng gọi gần.
Quay sang một bên, Cedric đang nhìn tôi với ánh mắt tò mò.
“Cái gì? Ngươi gọi ta hả?”
“Đột nhiên ngài dừng bước mà.”
“Ahhh…”
Tôi hơi xấu hổ khi nhận ra rằng mình đã dừng lại giữa đường. Khi tôi tiếp tục bước đi, Cedric nhẹ nhàng theo sau tôi và mở miệng.
“Công nương, tôi có thể hỏi ngài vài điều được không?”
“Là gì thế?”
“Ngài có nhớ thành phố Tratan nơi có cảng gần nhất với đảo Archina không? Cách đây không lâu có một hòn đảo tên là Soleil đã bị chôn vùi.”
“Ah.”
Tất nhiên là tôi nhớ rõ rồi…vì kẻ tội đồ chôn vùi hòn đảo kia không đâu xa chính là tại hạ đây cơ mà.
“Tại sao lại nói về nó?”
Thật không may là tôi chỉ có một ký ức rất tồi tệ về nơi đó, bất giác khi hỏi lại giọng nói của tôi có vẻ hơi lớn.
Cedric mỉm cười và tiếp tục nói bất chấp câu trả lời ngắn ngủi của tôi.
“Khi mùa đông gần đến sẽ xảy ra nạn đói lớn ở các vùng thấp hơn, chủ yếu là ở Tratan. Các nhà lãnh đạo địa phương đang kêu gọi tìm kiếm vàng và nguồn hỗ trợ.”
“…….”
“Nếu ngài được trao cơ hội để giải quyết vấn đề, ngài sẽ làm gì?”
‘Chúng ta lại bắt đầu rồi.’
Sau khi ở lại cung điện, Cedric thường hỏi tôi câu này. Tôi cũng không rõ lý do là gì nữa.
Có thể cấp trên của anh ấy không đủ tin cậy để cai trị các công việc nhà nước, vì thế tôi nghĩ anh đang xin lời khuyên ở chỗ này chỗ khác chăng.
“Ta sẽ làm gì à? Ta sẽ mở ngân khố quốc gia.”
Tôi nhún vai trả lời. Đó là một trong những phương pháp mà mọi người đều sẽ nghĩ đến.
“Việc thu thuế khó hơn bao giờ hết vì tình trạng các nơi đều hơi khó xử. Nếu chúng ta giải phóng ngân khố quốc gia ngay bây giờ, sẽ rất khó để hỗ trợ các khu vực đang chịu giá rét vào giữa mùa đông.”
Tuy nhiên Cedric đã chỉ ra vấn đề nan giải cho biện pháp của tôi với vẻ mặt bối rối.
‘Thế túm cái quần lại là anh muốn tôi làm gì đây?’
Tôi tự hỏi, ngay cả khi tôi đã cố gắng đưa ra một kế hoạch khác thì có vẻ như cũng không thay đổi được việc tôi là một kẻ ngoại lai đến từ một thế giới xa lạ.
“Ngươi đang gợi ý cho ta về việc quyên góp?”
Có vẻ như anh ấy để ý đến các mỏ ngọc lục bảo và kim cương đã làm tôi trở nên giàu có ấy nhỉ?
Khi tôi hỏi lại, anh ta mở to mắt và sờ tay đầy ngượng ngùng.
“À không, ý tôi là tôi chỉ tự hỏi liệu có một nguồn quỹ nào khác hay không thôi.”
“Một nguồn quỹ khác ư?”
Ngoài thuế quốc gia, còn có các nguồn tài chính khác…Bỗng có một cái gì đó lướt qua đầu tôi.
“À ý ngươi là tài sản của dòng tộc hoàng hậu?”
“Chính là nó!”
Sau đó Cedric hét lên và bật ngón tay của mình kêu một tiếng ‘Tak!’.

—–

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!