CHƯƠNG NGOẠI ĐẶC BIỆT 8
Dịch giả : Ann James
Gia đình là nơi có Kallisto và Judith.
Nội dung :
***
Như đang chờ đợi, cuối cùng cơ thể của tôi cũng đã đến bến bờ kết thúc.
“Si-Siyeon! Siyeon!”
“Cha Siyeon!”
Những kẻ đang quỳ dưới chân tôi hoảng loạng bám chặt vào giường.
Sau một lúc thì đồ thị mới chuyển thành đường thẳng.
Đứa con thứ hai vừa lớn tiếng gọi tên tôi đang lườm tôi với đôi mắt đỏ ngầu.
“Cô làm cái quái gì vậy…! Cô đang làm cái quái gì thế hả!”
Tuy khá bốc đồng nhưng khi nhìn qua khuôn mặt trống rỗng kia của mình, tôi cảm thấy sảng khoái không nói nên lờn.
Cơ thể của tôi trông cũng thoải mái hơn bao giờ hết, có vẻ khi phải tiếp tục sống dưới điều kiện như vậy làm nó càng nặng nề hơn.
Tôi mở miệng với cảm giác nhẹ nhõm.
“Chắc ông nhầm rồi.”
“Cha Siyeon!”
“Cha Siyeon đã chết từ rất lâu trong sự ngược đãi và bỏ bê của các người.”
Khuôn mặt của ba người đàn ông u sầu nhiều hơn khi nghe lời tôi nói.
“Cái gì…”
“Mấy người không thấy sao? Đây chỉ là một lớp vỏ, một cái xác biết thở thôi.”
Tôi chỉ vào cơ thể không hề cử động trên giường.
“Thật tình mà nói thì mấy người biết hết.”
“….”
“Nếu tôi muốn sống sót trở về, tôi đã phải quay về sớm hơn.”
Các người không thể nào không biết chuyện đó.
Nếu vẫn còn sống thì chắc chắn họ đã thành công trong việc loại bỏ tế bào ung thư và não cô ấy không có gì bất thường, vậy tại sao cô ấy vẫn không thể thoát khỏi trạng thái hôn mê cơ chứ?
Bỗng một cơn đau nhói thoáng qua khuôn mặt của người đàn ông trung niên.
“Nhưng, nhưng con đã sống sót trở về như thế này…”
Ông ấy nhìn tôi và cái xác trên giường, nói với khuôn mặt đầy khó hiểu.
“Cha nghĩ rằng con, uh, không sao cả. Chỉ cần con còn sống…”
“Thôi dẹp đi. Tại sao tôi lại quan tâm đến nơi này? Chẳng có gì tốt ở đây cả.”
“Siyeon.”
“Đừng gọi tôi như thế. Vì tôi không còn là cô ấy nữa.”
Tôi cười cay đắng và phủ nhận lời nói của họ.
“Tôi không quay về với các người, tôi chỉ cắt đứt sợi dây cuối cùng để được về với gia đình mình”.
“Cái gì… Ý em là gì vậy Siyeon, em nói là gia đình!”
“….”
“Gia đình con ở đây. Ta là cha của con, và đây là hai anh của con…!”
Bố tôi bối rối đến mức ngất đi lúc này cũng không có gì lạ.
Chỉ trong một lúc cũng khá ngạc nhiên là ông ấy đã nhận ra tôi.
Nhưng…
“…Tôi vừa nói với ông rồi. Cô ấy có thể đã quên đi gia đình cũ của mình và sống hạnh phúc về sau.”
“…Siyeon.”
“Ngay cả khi cơ thể này vẫn còn sống, tôi sẽ không có một chút mong muốn nào để quay lại đây.”
Tôi nhìn cơ thể khô héo trên giường với ánh mắt xa xăm và cuối cùng quay đầu đi.
Những người mà tôi từng coi là gia đình của mình, muốn trở thành một phần của họ, dường như đã trở nên xa vời vì những điều tuyệt vời khác đã xảy ra trong thời gian kia.
Tôi không ghét hay oán giận họ nữa.
“Hãy quên đi quá khứ kinh tởm của chúng ta và sống tốt như nó không tồn tại ngay từ đầu đi.”
“Si, Siyeon. Đợi chút đã.”
Bất chấp giọng nói chắc nịch mà ông ta nghe thấy, người đàn ông trung niên vẫn tiếp tục ôm lấy tôi khóc lóc.
“Vẫn chưa, cha còn có chuyện muốn nói. Siyeon! Làm ơn, đừng đi nữa. Làm ơn làm ơn…!”
“Nếu ông muốn cầu xin sự tha thứ,”
Tim tôi đập liên hồi. Tôi nghĩ mình biết những gì ông ấy muốn nói ngay cả khi chưa nghe thấy.
Tôi nhìn từng người một với cảm giác muốn khóc.
“Tôi không thể tha thứ cho các người, cha, anh.”
“…Siyeon.”
“Chỉ vì tôi hạnh phúc không có nghĩa là tôi sẽ quên đi những ký ức tồi tệ trước kia.”
Không giống như khi họ không biết tôi là Cha Siyeon thật, giờ đây vẻ mặt họ hiện rõ sự đau đớn.
Trước đây tôi sợ mình không thể quay lại và bị mắc kẹt trong thế giới trò chơi mãi mãi, nhưng những ngày này tôi thường gặp ác mộng nếu phải trở về thực tại mà không có Kallisto và Judith.
Lại phải nhận những ánh mắt khinh thường của họ, lại phải sống khổ sở trong căn phòng trọ ẩm mốc.
Nỗi sợ hãi ám ảnh bám lấy tôi như kẹo cao su sau một thời gian dài và không dễ dàng biến mất.
Thế nên thời điểm cắt đứt hoàn toàn thế giới này là một cơ hội tốt cho tôi.
Họ không nhổ vào bức chân dung của tôi như tẩy não, họ cũng không cười nhạo cái chết của tôi, nhưng mối quan hệ của chúng tôi không sâu đậm để được an ủi bởi chuyện này.
Không thể gọi đây là một gia đình được nhỉ.
Thế nên tôi không thể tha thứ cho họ.
Có chút buồn…
“Nhưng tôi sẽ không ghét ông nữa, … tôi sẽ không sống để nhai đi nhai lại những ký ức buồn của mình.”
“….”
“Hãy hài lòng với hiện tại thôi, đừng cảm thấy tội lỗi nữa.”
Nó không có nghĩa là để tha thứ hoặc giảm bớt cảm giác tội lỗi của họ.
Đây chỉ là, chỉ là một lời tạm biệt.
“Các người là người đã đẩy tôi xuống vực sâu của cái chết, nhưng…”
“…..”
“Nhưng sau tất cả, chính tôi là người đã chọn như vậy.”
“Siyeon.”
“Tạm biệt.”
Tôi cúi đầu một lúc về phía họ và cuối cùng quay hẳn đi.
Ngay khi ấy.
– Mẹ! Oaoa!
Tôi nghe thấy âm thanh quen thuộc từ xa. Tôi dừng lại để lắng nghe nó.
– Mẹ! Mẹ! Ôi, mẹ ơi!
‘Judith!’ Là tiếng khóc của con tôi.
‘Phải mau quay về thôi!’
Khi tôi nghĩ con bé đang khóc, tôi có hơi vội vã lao về phía bồn rửa.
“Siyeon! Siyeon!”
Ai đó từ phía sau lo lắng gọi nhưng bây giờ nó là một cái tên không liên quan gì đến tôi nữa rồi.
Khi đưa tay về phía chiếc gương vẫn còn phát ra ánh sáng trắng, trước mắt tôi lập tức trở nên trắng xóa.
“Siyeon! Siyeon!!!” Cùng lúc đó, tiếng khóc thất thanh ngày càng xa dần.
“Siyeon!” Cuối cùng, tôi thậm chí không biết được ai đang gọi mình nữa.
Sau đó, cảm giác nơi cánh tay có chút dao động, tôi mở to mắt.
”Mẹ ơi!”
Khi tỉnh dậy tôi thấy đứa bé đầy nước mắt nước mũi lấm lem đang nhìn mình và tu tu khóc.
“Bé ngoan, sao con lại khóc? Hả?”
Tôi giật mình nhảy dựng lên.
Sau đó đứa trẻ khua tay về phía tôi và hét lên.
“Judi, Judi là người duy nhất không có gương! Judi đã phá vỡ nó!”
“Judith.”
“Mẹ đi rồi. Mẹ nói đó là chuyện xấu! Trò ảo thuật của Judi….! Huhuhu-”
Có lẽ vì cô bé quá kích động nên tôi không thể hiểu hết những từ mà con bé muốn nói.
Tôi vừa ôm con vào lòng vừa hỏi phép loại suy với những từ mà tôi nghe ra được.
“Đừng khóc, nhé? Mẹ sẽ không bỏ Judi xinh đẹp của chúng ta lại đâu.”
Một lúc sau, đứa trẻ dường như chưa ngừng khóc và đáp lại.
“Sợ, con sợ lắm ạ!”
“Con sợ gì nào?”
“Con sợ mẹ sẽ bỏ lại cha và Judi.”
“Tại sao con nói thế…”
Judith có giác quan khá nhạy để dễ dàng nhận ra được gì đó bất thường.
Có phải vì hậu quả của giấc mơ xui xẻo của tôi không?
Trái tim tôi bối rối khi nhìn thấy đứa trẻ vẫn đang khóc.
Lúc tôi cảm thấy rất buồn và bồn chồn.
“Chậc, nghe vô dụng thế nhỉ.”
Đột nhiên vang lên tiếng tặc lưỡi rồi có ai đó bước vào phòng.
“Điện hạ.”
Đã vô số lần nhìn thấy anh trước khi đi ngủ nhưng giờ đây tôi vui đến nỗi phát khóc.
Kallisto đến chiếc giường nơi tôi và đứa trẻ đang nằm rồi anh dang tay ra ôm chặt lấy cả hai vào lòng.
“Đừng lo lắng bé con. Ngay cả khi Hoàng hậu bỏ rơi chúng ta thì ta sẽ đuổi theo cô ấy đến tận cùng địa ngục.”
“…Đừng nói bậy bạ trước mặt đứa trẻ chứ.”
Mặc dù lời nói rất thô lỗ nhưng khi tôi dựa vào vòng tay đang siết chặt của anh, trái tim đang đập thình thịch của tôi cũng dịu lại trong hơi thở ngọt ngào kia.
“Cha, cha ơi!”
May mắn là Judith đã hoàn toàn ngừng khóc, con bé vươn tay từ vòng tay của tôi đến Kallisto.
Khi anh bế đứa trẻ lên, bé hôn lên má anh rồi nhẹ nhàng nói.
“Ah, từ giờ con sẽ gọi người là hoàng đế đầy tớ.”
“Người hầu sao?”
Đứa trẻ đáng yêu cười bỗng dùng hai tay nắm lấy đầu hoàng đế và lắc nó trong khi hét lên.
“Hoàng đế đầy tớ, đầy tớ!”
“…Hãy gọi ta là Cha.”
Tôi không thể chịu được cảnh tượng này và phá lên cười.
“Đầy tớ! Đầy tớ!”
Judith hét lên như vậy nhiều lần, nhanh chóng mất hứng thú và chui vào giữa nơi hai chúng tôi đang nằm.
Hoàng đế quyết định khuất phục trước cơn giận dữ nghiêm trọng bất thường của cô khi không chịu ngủ.
Đôi mắt đỏ hoe của đứa trẻ chớp chớp thật nhanh.
Nằm với Kallisto và dỗ dành con như vậy, tôi chợt nhớ ra và hỏi.
“Khi con bé thức dậy… Chúng ta sẽ đến gặp ông của con bé sau một thời gian dài chưa gặp, được chứ?”
“Ha! Ông ngoại!”
Đứa trẻ gật đầu thật to và nói có.
Gia đình Eckart, bao gồm cả Công tước và Reynold đều có cảm tình với Judith, mặc dù họ không ưa trước sự xuất hiện của Kallisto cho lắm.
Ngay cả Derrick cao cao tại thượng cũng phải cố gắng nhếch khóe miệng trước mặt đứa trẻ và dùng giọng điệu dịu dàng với cô bé.
Có lẽ vì ở đó con bé được đối xử như một công chúa hơn là trong hoàng cung nên rất thích đến dinh thự công tước.
“Tại sao lại đến chỗ đó? Không có gì tốt cả.”
Người duy nhất không hài lòng là Kallisto.
Có lẽ vì những gì tôi đã trải qua, anh ấy vẫn ghét công tước và cực kỳ cảnh giác với ông ấy.
Bây giờ tôi không quan tâm đến nhiều thế và thường dành thời gian uống trà với họ hơn.
Nhưng tôi biết rằng mọi người đang lo lắng cho tôi, tôi nhẹ nhàng nắm lấy mu bàn tay của anh và an ủi.
“Chỉ là đã lâu rồi em không gặp ông ấy… và ông gửi lời mời cho em mỗi khi Judith đến.”
“Chậc, ông già đó, ông ấy không có việc gì làm từ khi về hưu à. Ta sẽ bắt họ uống say khi làm bảo mẫu cho cung điện Hoàng gia cho bớt nhàn đôi chút.”
“Coi cái miệng đó của ngài kìa!”
Bốp – Tôi lén đánh vào mu bàn tay của anh sau lưng con bé.
“Judi!”
Như thể vừa rồi cô bé không ngủ, Judith mở mắt và đột ngột hét lên.
“Nếu hoàng đế đầy tớ đến nhà ông ngoại với con thì tốt biết mấy!”
“Gọi ta là cha.”
“Không! Người là hoàng đế đầy tớ của con, hoàng đế đầy tớ!”
“Mau ngủ đi.”
Trong khi chiến đấu với đứa trẻ, vị trí bàn tay của tôi trên mu bàn tay của Kallisto đã bị đảo lộn. Lần này, lòng bàn tay anh siết chặt lấy tay tôi.
Một bàn tay to lớn rắn chắc, như sẽ trút bỏ mọi lo lắng mà tôi đã trải qua.
Một sự chào đón dễ chịu ngay lập tức lấp đầy đôi bàn tay lạnh giá của tôi bằng hơi ấm nơi anh.
Cảm giác thoải mái và thư thái như đã trở lại trong vòng tay của gia đình mình.
Một đêm yên bình, trọn vẹn.
KẾT THÚC THẬT RỒI NHA MẤY NÀNG ƠI!!!
CẢM ƠN CÁC NÀNG ĐÃ LUÔN THEO DÕI PHẦN DỊCH NÀY, IU CÁC NÀNG MOAAAA~~~
—–