Home » Truyện Dịch » (CHƯƠNG NGOẠI ĐẶC BIỆT 7) KẾT THÚC CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN CHỈ CÓ THỂ LÀ CÁI CHẾT

CHƯƠNG NGOẠI ĐẶC BIỆT 7
Dịch giả : Ann James

Oán hận rồi sẽ kết thúc!

Nội dung :

***

“…Cái gì?”

 

“Tại sao ngày nào ông cũng gọi điện cho cô ấy, đối xử tệ bạc chả khác gì con chó ở góc nhà. Tại sao lại phung phí thức ăn, thà đạp đổ đi còn hơn cho cô ấy khi cô phải lén lút ăn vụng như một con chuột vì không bao giờ được no?”

“….”

Đối phương cứng họng không nói được gì.

Tôi nhìn lại những người khác.

“Tại sao ông không khen ngợi hay thậm chí ít tiền tiêu vặt cho một đứa trẻ tự mình đỗ đại học mà không cần đến sự tài trợ nào?”

“….”

“Tại sao ông không dành một căn phòng nhỏ cho đứa trẻ không thể chịu đựng được chính ngôi nhà của mình và buộc phải sống bên ngoài?”

“….”

“Cô ấy không thể chịu đựng nổi lũ gián rồi tới nấm mốc trong phòng, cô làm ba công việc bán thời gian, trở về và học thâu đêm suốt sáng. Tại sao ông không gọi cho đứa trẻ đó dù chỉ một lần thôi?”

“….”

“Tôi thật sự không thể hiểu được.”

Khi tấm gương cho thấy những con người này đã hối hận như thế nào,

Tôi rất tò mò, tò mò tại sao họ lại hối tiếc sau tất cả những điều đã làm với tôi?

Thành thật mà nói, khi tôi nhớ lại những gì mình đã trải qua trong góc nhà đó, tôi dường như mong Leila sẽ tẩy não mình hơn là nhớ lại quá khứ kia.

“…Cứ mãi chờ đợi ở nơi như vậy và cuối cùng khiến cô ấy mắc bệnh như kẻ ăn mày rồi các người vứt bỏ cô ấy, đây không phải là điều ông mong đợi sao?”

Thằng khốn thứ hai thường nói ‘đứa ăn mày’ mỗi khi nhìn thấy tôi.

Mặc dù tôi không nói ra nhưng cha và tên trai cả cũng nhìn tên ấy.

Không phải nói dối đâu, tôi thực sự sắp chết sau khi sống như một kẻ ăn xin cơ mà.

Cứ như dù tôi có đấu tranh để sống thế nào đi nữa, thì cuối cùng tôi cũng trở thành thứ mà họ ghét bỏ xa lánh.

“….”

 

Tôi vừa định hỏi, nhưng bên trong phòng bệnh nhanh chóng trở nên im lặng chả khác gì đưa đám.

Tôi quay đầu đi không trả lời và nhìn chằm chằm vào cơ thể của mình.

Cơ thể tội nghiệp liên tục được bơm dưỡng khí bằng mặt nạ thở oxy cùng với nhiều dây nhợ.

“…Không muốn từ bỏ sao? Nếu tôi là cô, tôi sẽ không bao giờ muốn tỉnh dậy.”

“….”

“Cô sẽ muốn chết biết bao nếu biết mình phải sống khốn khổ đến phút cuối cùng vì lòng tham của bọn họ?”

Nỗi buồn của cái kết khủng khiếp chỉ xuất hiện trong tích tắc.

Có lẽ vì tôi không còn cần sự quan tâm và tình cảm của những con người này nên giờ đây đối với tôi những gì bọn họ làm chỉ như một vở hài kịch.

Tôi rời mắt khỏi cơ thể mình, cay độc nói với ba người đàn ông đang đứng trước mặt như những kẻ tội đồ.

“Ông biết gì không? Chắc do khiếp sợ khi nhìn thấy khuôn mặt của mấy người mà cô ấy không muốn tỉnh dậy.”

“Cô…”

“Có lẽ cô ấy đã lên thiên đường và quên hết về ông, và có thể đang sống một cuộc sống hạnh phúc với một gia đình mới.”

“….”

“Thế nên đừng giả vờ hối hận hay lo lắng cho một cái xác đang sắp chết. Tởm lợm lắm.”

Có lẽ đây là một cơ hội mà tấm gương muốn trao cho tôi. Vì cảm thấy tội nghiệp cho cơ thể đáng thương trong thế giới này khi nó chỉ có thể hấp hối mà không nói nỗi lời nào một kẻ ngu ngốc.

Dường như không còn gì để nói nên họ cứ mấp máy môi mãi không thành tiếng.

“Chắc không còn gì để nói nữa.”

Những ánh mắt láo liên, vẻ mặt mếu máo mà tôi chỉ cảm thấy buồn cười.

Chính lúc đó.

“…Ah.”

Sau một lúc lâu, cha tôi cuối cùng cũng nói gì đó. Lúc đầu, tôi không nghe rõ ông ấy nói gì.

“…Siyeon.”

“….”

“Cô có phải là Si… Siyeon không?”

Khoảnh khắc cha tôi phát âm tên tôi một cách chính xác, trái tim tôi thắt lại.

“Cô là… là Siyeon. Phải không? Hả?”

Cha tôi hỏi hết người này đến người khác với ánh mắt ngờ vực. Tôi ngậm chặt miệng.

‘Làm sao ông ấy biết?’

Thành thật mà nói, tôi kinh ngạc đến nỗi đầu óc trống rỗng.

Tôi chưa bao giờ nghĩ ông sẽ nhận ra mình vào lúc này.

“Cha, cha đang nói cái quái gì vậy?”

“Có chuyện gì với cha vậy? Làm thế nào mà con chó điên đó lại là Siyeon?!”

Các anh nhìn cha tôi đầy nghi ngờ.

Nhưng người đàn ông trung niên điên cuồng lắc đầu và hét lên.

“Nhìn cho rõ vào! Cô ấy trông giống như Siyeon của chúng ta mà! Những sợi lông nhỏ dưới tai, lúm đồng tiền, chấm ở mặt trong của bàn tay và cổ!”

Cùng lúc đó, ánh mắt của các anh tôi dán chặt vào tôi.

Đôi mắt của đứa thứ hai dần dần lớn hơn.

“Cái gì… Là thật.”

“Cái quái gì đây…”

Người anh cả dường như cũng bối rối.

Sau đó, đứa thứ hai run sợ hỏi.

“Cô… cô có thực sự là Cha Siyeon không?”

Tôi không biết phải phản ứng thế nào trong trường hợp này nên không thể trả lời bất cứ điều gì.

“Siyeon! Ôi, Chúa ơi, Siyeon. Siye…on…”

Đột nhiên, người đàn ông trung niên ngã xuống trong khi hét tên tôi.

“Cha!”

Anh em ngạc nhiên chạy đến giường và đỡ lấy cha mình.

Tình hình càng lúc càng hỗn loạn.

Có phải vì những chuyện bất ngờ đang xảy ra hết lần này đến lần khác không?

Tôi khó chịu cảm thấy có hơi lạ.

‘Có nên kết thúc bằng chính đôi tay của mình không?’

Tôi không hiểu được tấm gương đang hy vọng gì khi cho tôi thấy điều này.

Cho đến một lúc trước thôi, tôi nghĩ nó muốn tôi kết thúc cuộc sống này triệt để bằng đôi tay của mình…

 

‘Nhưng không thể giết người khi đang bị nhìn chằm chằm thế này.’

Nếu cứ để như vậy thì chỉ khoảng thời gian nữa thôi nó cũng sẽ không chịu nổi nữa.

Tôi nói theo bản năng, suy nghĩ như vậy, có lẽ vì đó là cơ thể của tôi.

Một cái vỏ trống rỗng đã bị bỏ mặc từ lâu, không còn nhiều thời gian cho đến khi sự sống ngừng hẳn.

Có lẽ nó đã cho tôi một lựa chọn cho lần cuối cùng. Mặc dù đó là một lựa chọn không mấy dễ chịu.

“Siyeon. Siyeon, chuyện gì… đã xảy ra với con vậy, Siyeon!”

Trong khi tôi đang tìm cách trốn thoát theo phản xạ bằng cách tránh những con người đang cảnh giác bằng đôi mắt kỳ lạ, tôi nhanh chóng tìm thấy một tia sáng.

‘Có cách rồi.’

Có một tấm gương trên bồn rửa cạnh giường nơi cơ thể tôi đang nằm.

Không do dự, tôi quay lưng lại với ba người đàn ông kia. Khoảnh khắc tôi vội vàng đến đó, vì sợ đèn sẽ bị tắt và mất kết nối với thế giới bên kia.

“Siyeon! Đợi đã, Siyeon! Chỉ một từ thôi, hãy để cha nói một từ thôi!”

Cha tôi gọi tôi như nhận ra rằng tôi sẽ rời đi.

“Làm ơn, chỉ một từ thôi, chỉ một từ thôi con à…”

Đó là giọng nói tuyệt vọng mà tôi chưa bao giờ nghe thấy khi sống trong cùng một ngôi nhà trong nhiều năm qua.

Có lẽ đó là lý do tại sao tôi dừng lại và nhìn theo phản xạ.

Người đàn ông trung niên từ trên giường nhào xuống, suýt chút nữa thì té nằm xuống nền.

Cha tôi đứng dậy rồi bất ngờ ngồi quỳ trước mặt tôi. Và…

“Cha xin lỗi. Cha xin lỗi, rất xin lỗi con. Người cha này đã phạm tội chết.”

“…..”

“Nhưng cha chưa bao giờ, chưa bao giờ ghét con. Không phải vì ta ghét con. Nhưng vì cha vụng về… không biết đối xử với con như thế nào…”

“Cha….” Hai anh em nhìn cha bằng ánh mắt ngơ ngác.

Tôi cũng vậy.

Tôi không thể hiểu tại sao ông ấy lại làm điều này với tôi. Tại sao lại là bây giờ?

Bỗng đứa thứ hai đang đứng ngay sau cha mình, đột nhiên cũng khuỵu xuống.

“Không, Cha Siyeon. Là anh đã bị điên.”

“….

“Em, em biết mà. Anh chỉ là một thằng khốn nạn không có mẹ không có ai dạy dỗ.”

Tôi trừng to mắt.

Có vẻ như hắn thực sự tin tôi là em gái cùng cha khác mẹ của hắn, khúm núm nói với khuôn mặt méo mó.

Cha là người ngoài cuộc và thằng khốn đầu tiên cũng cùng 1 giuột, nhưng thằng thứ hai chính xác là một bạo chúa. Lúc nào cũng trực tiếp hãm hại tôi.

Hắn đỏ hoe mắt lắp bắp rồi quỳ trước mặt tôi như vậy cảm thấy thật không quen chút nào.

“Đột nhiên em tự học rất giỏi, có vẻ gia đình chúng ta không thích…”

“…”

“Anh đã làm mấy chuyện đó bởi vì anh ghen tị. Anh muốn làm bạn, nhưng anh không biết phải làm gì. Ôi, mẹ kiếp.”

Anh ta tiếp tục lời nói rồi lấy tay áo lau mắt.

“Nhưng anh chưa bao giờ hi vọng em chết đi. Anh không bao giờ làm điều đó. Chỉ là… cho dù em có đi khỏi nhà, cũng sẽ bị ép ăn cùng mọi người…”

“….”

“Em, em có một tính cách như vậy. Khi em còn là một đứa trẻ, em thường dễ bị lạc …”

Tôi đã từng như vậy khi nào chứ?

Tôi nhìn khuôn mặt đứa thứ hai như đang không kìm được nước mắt mà thầm nghĩ.

– Anh ơi… em ở với anh được không?

‘Tôi nghĩ rằng mình thật sự đã như vậy trước đây.’

Bởi vì tôi luôn muốn trở thành một phần của ngôi nhà này.

“Anh không nghĩ rằng phương pháp này là sai sao?”

Câu trả lời đến ngay sau khi tôi vừa buộc miệng hỏi.

“Anh đã nghĩ về nó hàng ngàn lần. Đừng như vậy, đừng là một thằng ngốc và hãy giống như một người anh trai.”

“….”

“Thà cho anh mắc bệnh còn hơn, anh quá nhiều tội lỗi với em.”

Sau cùng, tên ấy không thể nhìn thẳng vào mắt tôi mà cúi đầu xuống.

Những giọt nước nhễ nhại trên mu bàn tay lấm tấm trên đầu gối, không làm tôi thích thú chút nào.

Và,

“…Anh xin lỗi.”

Người anh cả quỳ bên phải người cha.

“Lỗi của anh khi đã đưa em đi xa đến thế này. Anh đã không làm như chỉ dẫn của cha, chính anh đã cho em căn phòng dưới tầng hầm ấy.”

Khác với người con thứ, anh ta bình thản khai nhận tội ác của mình.

“Anh sẽ không bào chữa. Nhưng… Nếu em muốn trả thù, hãy để anh nhận điều đó. Em hãy trút giận và đánh anh này.”

“….”

“Đừng tự làm đau mình, Siyeon. Làm ơn…”

“Trả thù sao?”

Chẳng phải điều đó chỉ có thể xảy ra khi sự đau lòng vẫn còn hay sao?

Tôi chết lặng khi nghe thấy ảo tưởng lố bịch của tên anh cả.

“Tại sao anh nghĩ rằng tôi làm tổn thương chính mình chỉ để trả thù các người?”

Tôi quay lại và bước gần đến giường.

“Siyeon.”

Tên anh cả đứng dậy như cảm thấy tôi có gì đó không ổn.

Trước khi anh ta có thể ngăn lại,

Tôi với tay và chộp lấy chiếc mặt nạ dưỡng khí với tốc độ nhanh đến nỗi mọi sự do dự cho đến nay đều vô nghĩa.

Rồi ném nó mạnh nhất có thể ra khỏi cửa sổ đang mở.

“Không không!” tiếng hét của ai đó vang lên.

Và…Bíp, bíp, bíp, bíp-.

Beeeeeeep-.

 

—–

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!